Niệm Niên Hữu Dư

Chương 53: Chương 53: Anh, sống tiếp




128

Hai ngày trước, Nhâm Niệm Niên vừa tỉnh lại liền phát hiện mình đã ở thành phố khác. Bên cạnh anh không có Dư Hành, cũng không thấy được những người khác, chỉ có Hạ Hưng Dương.

Nhâm Niệm Niên hoảng hốt.

Dư Hành dự định một mình làm gì? Lẽ nào hắn muốn một mình gánh chịu tất cả sao?

Chỉ cần nghĩ đến Dư Hành, Nhâm Niệm Niên liền tâm tư rối loạn, cực kỳ lo lắng, anh hoàn toàn không thể ngồi yên trong nhà, vội vã ra ngoài, muốn đi về đối mặt với Dư Hành.

Hạ Hưng Dương đỡ trán, có hơi đau đầu, hắn biết sau khi Nhâm Niệm Niên tỉnh lại sẽ có phản ứng này.

“Nhâm tiên sinh, nếu cậu muốn tìm Dư Hành, vậy thì xin lỗi, tôi không thể thả cậu đi.” Hạ Hưng Dương chặn ở cửa, khoanh tay: “Cho nên tôi khuyên cậu ngoan ngoãn ở đây chờ đi.”

Hiếm khi thấy Hạ Hưng Dương nghiêm túc như vậy, Nhâm Niệm Niên hơi sửng sốt: “Dư… Dư tiên sinh có nói gì không?”

“Nó bảo cậu an tâm chờ nó về, nó sẽ xử lý tốt những chuyện kia.”

Nhâm Niệm Niên không hé răng, lâm vào trầm tư.

“Nhâm tiên sinh, cậu thích Dư Hành, đúng không?”

Không ngờ tới Hạ Hưng Dương đột nhiên hỏi thẳng như vậy, Nhâm Niệm Niên có hơi xấu hổ, cúi đầu.

Vừa cúi đầu, Nhâm Niệm Niên liền nhìn thấy vòng tay trên cổ tay mình, vốn ban đầu anh đã tháo vòng tay này xuống, xem ra là Dư Hành thừa dịp anh ngủ mà đeo lên cho anh.

Nhất thời, một tia tình cảm ấm áp lóe lên trong lòng Nhâm Niệm Niên.

Hạ Hưng Dương có kinh nghiệm yêu đương phong phú, nhìn biểu hiện của Nhâm Niệm Niên thì đã hiểu, nhân tiện còn nói: “Nhâm tiên sinh, nếu cậu đã thích Dư Hành thì nên tin nó.”

“Ừ.” Nhâm Niệm Niên gật đầu, lục lạc trên cổ tay luôn cho anh một loại yên tâm, làm lòng an kiên định.

“Được rồi, Hạ tiên sinh, em gái Tư Tư của tôi đâu?”

“Yên tâm, cô bé cũng đã an toàn chuyển tới bệnh viện bên này, hai ngày này cậu đến thăm cô bé lúc nào cũng được, dù sao bây giờ cậu ở tiểu khu này cũng cách bệnh viện không xa.”

“Ừ, cảm ơn Hạ tiên sinh.”

Hạ Hưng Dương phất phất tay, nháy mắt cười: “Giúp cậu, cũng đang là giúp tôi. Nhâm tiên sinh, có thể chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành người một nhà.”

Nghe vậy, Nhâm Niệm Niên lại lúng túng rũ mắt.

Hạ Hưng Dương cười cười, không tiếp tục trêu chọc Nhâm Niệm Niên nữa, hôm nay hắn có cái nhìn cực kỳ mới mẻ đối với Nhâm Niệm Niên.

Trước đây hẳn cảm thấy Nhâm Niệm Niên mặt đẹp, lại khó có thể mang thai là một đối tượng chơi qua đường rất tốt, bởi vì lên giường không cần dùng bao, có thể thoải mái làm gì thì làm, lúc bắt đầu hắn cũng cho rằng Dư Hành chỉ là hứng thú nhất thời.

Mà bây giờ dần dần hiểu được Nhâm Niệm Niên, Hạ Hưng Dương không bao giờ sinh ra loại ý nghĩ này nữa, dù sao loại người lạc quan kiên cường như Nhâm Niệm Niên, tuyệt đối đáng giá yêu thích.

Đổi bệnh viện mới, các chị điều dưỡng chăm sóc cô cũng không phải là những gương mặt quen thuộc, Nhâm Niệm Tư nhất thời có chút không quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ tiếp nhận hoàn cảnh mới.

Bởi vì liệt nửa người dưới nên Nhâm Niệm Tư thường ngồi xe lăn, bởi vậy hiện tại dù không có người khác, cô vẫn có thể đẩy xe chậm rãi đi về phía trước.

Hôm nay sáng sớm, Nhâm Niệm Tư ở cạnh cái ao ho ra máu, mùi máu tươi tràn đầy xoang mũi, thừa dịp điều dưỡng chưa tới, cô nhanh chóng vốc nước ao, lau đi vết máu.

Bản thân Nhâm Niệm Tư hiểu rõ nhất tình trạng thân thể bây giờ của mình, tuy đã trải qua hai lần phẫu thuật suy thận, nhưng vẫn là…

“Tư Tư, hôm nay cảm thấy thế nào?” Một chị điều dưỡng tươi cười đến gần cô.

Nhâm Niệm Tư cũng cong môi, cười với chị điều dưỡng: “Em cảm thấy rất nhẹ rất thoải mái, cũng không đau, chỉ là em luôn ở trong phòng rất chán, không có ai trò chuyện. Chị, chị có thể dẫn em ra ngoài đi dạo không?”

Điều dưỡng trẻ tuổi cũng chỉ lớn hơn Nhâm Niệm Tư một hai tuổi, nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Kỳ thực hai người cũng không đi bao xa, chỉ đến một sân cỏ xanh hóa ở phía sau khu nội trú.

Điều dưỡng trẻ tuổi đẩy xe, dẫn Nhâm Niệm Tư đi dạo hai vòng. Nhâm Niệm Tư phơi nắng, trong chốc lát liền lười biếng ngủ gục.

Nhâm Niệm Tư không nói thật, trên thực tế cô ngày càng mệt mỏi, chỉ cần ho khan, toàn bộ phổi sẽ vô cùng đau đớn, dẫn đến thần kinh toàn thân cũng mơ hồ đau theo.

Có lẽ là thời gian ông trời cho cô không còn nhiều, Nhâm Niệm Tư bắt đầu sợ, cô sợ có một đêm nào đó bản thân cô đơn nằm trên giường bệnh, trong một căn phòng nho nhỏ, ra đi.

Cô luôn muốn đi ra ngoài, muốn ra thế giới bên ngoài, bởi vì cô luyến tiến, còn quá nhiều lưu luyến đối với thế gian này, còn muốn cảm nhận nhiều hơn nữa không khí mới mẻ, trời xanh mây trắng, chim hót hương hoa, cùng với vui đùa cười nói với mọi người.

Quan trọng hơn chính là, cô muốn chờ anh trai Nhâm Niệm Niên tìm được hạnh phúc.

May là cô sống lâu vài năm, bây giờ bên người anh ngoại trừ cô ra, còn có Dư tiên sinh.

Thấy Nhâm Niệm Tư nhắm hai mắt tiến vào mộng đẹp, chị điều dưỡng chuẩn bị đưa cô trở về phòng bệnh thì đột nhiên thấy một dì điều dưỡng khác khá lớn tuổi đi tới.

Cũng trong lúc đó, ở cửa phía Tây bệnh viện cũng xuất hiện một chiếc taxi khả nghi.

Một lúc sau, Nhâm Niệm Niên đến đây thăm em gái, lại phát hiện Nhâm Niệm Tư không có trong phòng bệnh.

Anh đi ra ngoài tìm người hỏi, điều dưỡng khác cũng không rõ, sau đó điều dưỡng trẻ nói Nhâm Niệm Tư bị một dì điều dưỡng mang đi, bảo là muốn dẫn Nhâm Niệm Tư đi kiểm tra sức khỏe.

Nhâm Niệm Niên vội vàng đến phòng kiểm tra, nhưng trong phòng cũng không có ai. Anh càng ngày càng gấp, vừa định đi liên hệ bác sĩ, ai ngờ gáy đột nhiên đau đớn, bị người đánh ngất xỉu từ phía sau.

129

Bị hành hạ một đêm, trời vừa sáng, trên đường nhỏ ở ngoại ô hẻo lánh, Nhâm Niệm Niên cõng em gái Nhâm Niệm Tư trên lưng, không ngừng chạy về phía trước, nhưng bởi vì thân thể bị thương, tốc độ của anh dần trở nên chậm, cũng chảy một đường máu.

Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không để ý, cách nhiều năm, lần thứ hai anh đụng phải người đàn bà điên họ Văn này!

Người phụ nữ này, đã từng là ác mộng khó quên của anh và em gái Nhâm Niệm Tư!

Khi đối mặt với Nhâm Niệm Niên, Văn Dung Chi tức đến gương mặt vặn vẹo.

Nhâm Niệm Niên đoán rằng, có lẽ là Tưởng Xuyên Thành đã xảy ra chuyện gì, cho nên trong mắt Văn Dung Chi tràn đầy thù hận, lần này cũng to gan ngụy trang thành nhân viên y tế trà trộn vào bệnh viện, thậm chí còn dùng tiền tìm người, bắt cóc bọn họ.

Loại chuyện dằn vặt trả thù Nhâm Niệm Niên, Văn Dung Chi không để người khác ra tay, muốn tự mình sảng khoái phát tiết hận thù, chờ sau đó mới dùng Nhâm Niệm Niên áp chế Dư Hành.

Suốt cả đêm, Nhâm Niệm Niên nghe em gái ở bên cạnh khóc lóc không ngừng, mà chính anh bị Văn Dung Chi bạt tai, quyền đấm cước đá, trên cổ cũng hằn từng dấu bóp.

Hiển nhiên Văn Dung Chi không muốn giết chết Nhâm Niệm Niên, mà là muốn giữ lại từ từ hành hạ, để anh sống không bằng chết.

Nhâm Niệm Niên căng thẳng, dường như là một đêm thức trắng. Đến rạng sáng, anh nhân cơ hội tháo dây trói, lại dùng tảng đá đánh ngất Văn Dung Chi, anh và em gái mới có cơ hội trốn ra.

“Tư Tư, em nhất định phải… Phải sống!”

“Chúng ta… Chúng ta phải nhanh lên một chút, mau thêm chút nữa!”

Trước đó chạy một hồi, thoát khỏi cái nhà xưởng bỏ hoang, tuy lúc này Nhâm Niệm Niên muốn tăng tốc, nhưng đã chạy không ngừng, càng ngày càng thở hổn hển, bước chân cũng càng thêm nặng nề, mồ hôi cùng máu loãng giao hòa, không ngừng chảy xuống.

“Anh, em…” Nhâm Niệm Tư mệt mỏi kêu, thời gian dài không ăn không uống, sắc mặt cô trắng bệch, lúc này ngực lại đau, khóe miệng cũng tràn máu.

“Đừng sợ, Tư Tư, em phải tin anh, chúng ta sẽ nhanh… Sẽ nhanh chóng không sao…” Nhâm Niệm Niên cõng em gái trên lưng, vẫn luôn vùi đầu về phía trước nên tạm thời còn không để ý đến vết máu bên mép em gái.

Nhâm Niệm Tư lau vết máu bên mép, cười một tiếng: “Anh, chỉ cần có anh ở đây, cái gì em cũng không sợ.”

Nhưng một giây sau, vành tai cô khẽ động, nghe được tiếng động cơ ô ô.

Nhâm Niệm Niên chỉ lo chạy trốn, mà Nhâm Niệm Tư dù không nhìn thấy nhưng thính giác lại rất tốt, thoáng cái liền phân biệt ra.

Một chiếc xe đang từ phía sau bọn họ lái nhanh tới, là… Là Văn Dung Chi! Bà ta đang đuổi theo!

Văn Dung Chi ở trong xe trợn trừng mắt, tròng trắng hằn lên những tia máu, bà ta hung hăng đạp chân ga, tốc độ tăng vọt, hoàn toàn không đếm xỉa gì khác nữa!

Rõ ràng phía sau bà ta đã xuất hiện xe cảnh sát, đồng thời còi xe cảnh sát càng ngày càng lớn, liên tục vang vọng bên tai, nhưng Văn Dung Chi không muốn chạy trốn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên và Nhâm Niệm Tư ở phía trước.

Con trai bị bắt đi, mối làm ăn những năm này của bà ta cũng bị xảy ra vấn đề, hơn nữa cảnh sát cũng muốn bỏ tù bà ta, bây giờ cái gì cũng mất, đã không còn gì để mất nữa!

Cho nên Văn Dung Chi hoàn toàn không sợ chết, nhưng cho dù chết, bà ta cũng muốn kéo hai anh em họ Nhâm chết cùng.

Văn Dung Chi liều lĩnh đâm vào!

Trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông, Nhâm Niệm Tư buông lỏng tay ôm cổ anh trai ra, sau đó liều mạng dùng sức đẩy, đẩy Nhâm Niệm Niên sang một bên, nhưng chính cô lại…

Va chạm mãnh liệt, tốc độ quá nhanh làm xe bị lật, cảnh sát bắt được Văn Dung Chi ngất xỉu ở ghế lái, nhân viên y tế đi theo cũng nhanh chóng đưa Nhâm Niệm Tư cả người toàn máu lên cáng, đưa vào trong xe cứu thương.

Vốn bọn họ cũng chuẩn bị đặt Nhâm Niệm Niên lên cáng cứu thương, nhưng Nhâm Niệm Niên sống chết không muốn, chỉ muốn ở bên em gái Nhâm Niệm Tư đang hấp hối.

Điều dưỡng lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí cho Nhâm Niệm Tư, nhưng hơi thở Nhâm Niệm Tư vẫn dần trở nên yếu ớt, lúc này cô nói rất nặng nhọc, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, an ủi anh trai Nhâm Niệm Niên.

“Anh, không cần… Đừng khóc…” Nhâm Niệm Tư vươn tay vuốt mặt Nhâm Niệm Niên: “Nhớ lúc còn bé, anh… Anh kể cho em nghe… Nhiều truyện cổ tích… Rất nhiều, thế nhưng, những… Vương tử kỵ sĩ… Tinh Linh, so ra luôn… Kém anh, anh… Anh mới là… Người dũng cảm nhất, kiên cường nhất! Trong… Trong lòng em, anh là lợi hại nhất… Anh hùng!”

Nhâm Niệm Niên gật đầu cố nén nước mắt, anh không để để em gái thất vọng, ở trước mặt em gái anh phải làm một anh hùng kiên cường.

“Anh, em… Em rất luyến tiếc anh…”

Sau tai nạn năm năm trước, Nhâm Niệm Tư vừa mù vừa liệt, cũng không thể tiếp tục vẽ được nữa. Bệnh tình của cô rất thất thường, càng không ngừng uống thuốc, làm thẩm tách máu, cái cảm giác toàn thân cắm đầy ống thực sự quá đau khổ!

Nhâm Niệm Tư chưa từng nói với Nhâm Niệm Niên, kỳ thực khi đó cô đã tự từ bỏ bản thân, muốn chết…

Nhưng cô nghĩ đến ba mẹ không còn trên dương thế, mình lại là người thân duy nhất của anh trai, có thể là động lực duy nhất để anh trai cố gắng sống tiếp, kiếm tiền sinh sống.

Nếu như ngay cả cô cũng đi, anh trai không nhà không người thân phải làm sao?

Nhâm Niệm Tư luyến tiếc anh trai, không đành lòng để anh cô đơn trên cõi đời này, cho nên dù cô có mệt mỏi đau đớn như thế nào đi chăng nữa, đều cắn răng tiếp tục sống, liên tục chống lại thần chết.

Bị anh trai Nhâm Niệm Niên cảm nhiễm, cô cũng dần dần lưu luyến thế giới, muốn tiếp tục sống sót.

Nhưng mà lần này, sợ rằng không được…

Cũng may bây giờ có Dư tiên sinh, Dư tiên sinh cũng đã đồng ý với cô, sẽ chăm sóc anh trai cô thật tốt.

“Anh, ngàn vạn lần… Ngàn vạn lần đừng tự trách… Cám ơn anh, bởi vì… Bởi vì, những năm này cố gắng này của anh, em… Em sống rất vui vẻ, thực sự…”

“Tuy rằng em… Không nhìn thấy, cũng không thể bước đi, nhưng mà, anh… Anh có thể… Thay thế em… Sống tiếp! Dùng đôi mắt của anh… Thay em… Nhìn ngắm đất trời, dùng chân của anh, đi khắp thế giới… Mỗi một… Địa phương xinh… Xinh đẹp…”

Hơi thở Nhâm Niệm Tư ngày càng yếu, mí mắt thoáng như nặng nghìn cân, dần dần bất động. Ngay khi hấp hối, cô như thấy được ba mẹ, bọn họ cười hiền hậu, vẫy vẫy tay với cô.

Nhâm Niệm Niên nắm tay em gái, không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã không thể kiềm chế: “Tư Tư, đừng… Đừng mà em…”

Anh gọi tên em gái, trong tâm khảm nhuốm đầy bi thương, đã nói không nên lời.

“Anh, em… Em phải đi gặp ba… Và mẹ nữa, anh… Đáp ứng em, nhất định… Nhất định phải… Hạnh phúc sống tiếp…”

Nhâm Niệm Tư khẽ cười, nhắm hai mắt lại, vĩnh viễn không mở ra nữa…

Ôm em gái đã mất đi sức sống, Nhâm Niệm Niên sụp đổ gào khóc, cả đời anh lo lắng, thiên sang bách khổng*, cũng không suy sụp khóc lớn như lúc này.

(Thiên sang bách khổng: Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, thương tật đầy mình)

Tim của anh như bị đào rỗng, trong đầu trống rỗng, sau đó bụng cũng đau nhức một trận, giữa hai đùi chảy máu tươi, nhiễm đỏ cả quần.

Nhâm Niệm Niên vươn tay sờ một cái, nhìn tay đầy máu, anh như hiểu cái gì, trong mắt tràn đầy lo sợ, sau đó lập tức ngất xỉu, lục lạc trên cổ tay cũng dính đầy máu.

130

Chờ Dư Hành mang theo nhẫn vội vàng chạy tới bệnh viện thì, Hạ Hưng Dương canh ngoài phòng bệnh vẻ mặt nặng nề nói: “Dư Hành, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Sau đó bác sĩ cũng nói rõ tình huống của Nhâm Niệm Niên cho Dư Hành nghe.

Bởi vì gặp đả kích tạo thành chấn động não cho Nhâm Niệm Niên, xương sườn cũng bị gãy hai cái, cổ tay phải gãy, hẳn là do giãy trói dây thừng, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng Nhâm Niệm Niên cũng suýt chút nữa bị mất.

Dư Hành nghe đến đó, sắc mặt đại biến: “Cái gì?! Anh nói anh ấy mang thai?”

Bác sĩ đẩy mắt kính, nói cực kỳ chắc chắn: “Ừ, lúc trước cậu ấy rất khó mang thai, tỷ lệ đậu thai rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là không có khả năng. Hiện tại Nhâm tiên sinh đã mang thai gần hai tháng, vốn vừa mới mang thai không lâu rất dễ sảy, nhưng Nhâm tiên sinh rất kiên cường, có thể trong tiềm thức đang bảo vệ đứa trẻ, sinh mệnh nhỏ này cũng ngoan cường hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.”

Nghe xong, Dư Hành im lặng một lúc lâu mới nói: “Cám ơn.”

Bác sĩ còn nói, tuy rằng bây giờ Nhâm Niệm Niên đã tỉnh nhưng vẫn rất suy yếu, đồng thời đại não bị kích thích mạnh nên tạm thời mất trí nhớ, trí lực thoái hóa nghiêm trọng, bản thân chỉ nghĩ mình là đứa trẻ bảy tám tuổi.

Hạ Hưng Dương cũng bổ sung: “Nhâm Niệm Niên không nhớ rõ bất kỳ ai cũng như bất kỳ chuyện gì, ngay cả bản thân hắn cũng quên, bất luận tụi tôi nói cái gì hắn đều ngơ ngác, không có một chút phản ứng.”

Dư Hành gật đầu, lúc đi vào phòng bệnh của Nhâm Niệm Niên, trong lòng hắn có quá nhiều lo lắng bất an, chậm rãi đến bên giường.

Kỳ quái chính là trước khi Dư Hành đi vào, không phản ứng với bất kỳ ai, giống như là không có cảm xúc, lúc này con ngươi lại chậm rãi chuyển động, ngón tay trái cũng giật giật.

Nhìn thấy một màn này, Hạ Hưng Dương sửng sốt, bác sĩ và điều dưỡng xung quanh cũng kinh hãi.

Nhâm Niệm Niên dùng một ngón tay nhẹ nhàng móc vào ngón tay Dư Hành, làn môi tái nhợt của anh cũng nhếch lên mỉm cười.

Cho dù cái gì cũng quên, nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn nở nụ cười với Dư Hành.

Dư Hành ngây người…

Đột nhiên hắn cảm thấy lúc trước bản thân quá ngu ngốc quá buồn cười, tại sao muốn thử một lần nữa, xác định tình cảm của Nhâm Niệm Niên?

Người trước mặt này, rõ ràng là thích mình như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.