Niệm Niên Hữu Dư

Chương 46: Chương 46




Sau khi Dư Hành tỏ thái độ với Hạ Sênh, bên Hạ Sênh không có động tĩnh gì nữa, mà Hạ Hưng Dương dời đến sát vách nhà Dư Hành, ban đầu luôn đến làm phiền cũng yên tĩnh. Chẳng qua là mỗi sáng chạy bộ gặp Nhâm Niệm Niên, Hạ Hưng Dương sẽ mở miệng kêu anh; thỉnh thoảng cũng sẽ mua bưởi cho Nhâm Niệm Niên ăn.

Nhâm Niệm Niên mơ hồ đoán được Dư Hành làm cái gì, thỉnh thoảng ngủ đến nửa đêm, anh sẽ thừa dịp Dư Hành say giấc, chủ động ôm eo Dư Hành.

Sau đó sẽ không tự chủ ôm ngủ một đêm, ngủ đến khi hừng đông.

Sáng sớm Nhâm Niệm Niên thường bị Dư Hành hôn tỉnh, Nhâm Niệm Niên phát hiện, mặc dù Dư Hành không hôn môi anh nhưng lại rất thích hôn lên mắt ah, nhất là viên lệ chí nâu nhạt dưới khóe mắt kia.

Dư Hành nói: “Nhâm Niệm Niên, không được bỏ đi nữa.”

Trong lòng Nhâm Niệm Niên run lên, lại an an ổn ổn hạ xuống.

Kỳ thực dù cho Dư Hành không nói, Nhâm Niệm Niên cũng đã có quyết định, trừ phi Dư Hành chủ động bảo anh đi, bằng không anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Dư Hành.

Mặc kệ thân phận như thế nào, bởi vì Dư Hành vĩnh viễn là ‘Tiểu Dư’ của anh.

Mấy tháng nay Dư Hành vẫn không nhận phim mới, nhưng hắn có tham gia show truyền hình thực tế, hoạt động quảng cáo cũng khá nhiều, thường chạy tới chạy lui giữa hai thành phố. Mỗi lần Dư Hành làm xong đều sẽ quay về bên này, thực sự xem nơi này là một mái nhà khác của hắn.

Hôm nay sau khi Nhâm Niệm Niên tan làm về nhà, vừa đi vào phòng khách lầu một liền nghe một tiếng mèo kêu: “Meo meo… Meo meo meo meo meo meo…”

Trên sô pha có một ổ ba con mèo con, chúng nó ‘Meo meo meo meo meo meo’ ầm ĩ, móng vuốt cào cào, đang đùa giỡn với nhau.

Bọn nhóc vừa thấy Nhâm Niệm Niên về, ngửi mùi chạy tới, vòng tới vòng lui xung quanh Nhâm Niệm Niên.

“Là tụi mày à!” Hai mắt Nhâm Niệm Niên sáng ngời, nhanh chóng nhận ra ba con mèo nhỏ vàng trắng: “Lông Một, Lông Hai, Lông Ba, sao tụi mày lại tới đây?”

Nhâm Niệm Niên nhớ sau khi nhặt được ba con mèo con này, anh nuôi một vài ngày rồi đưa cho một người đáng tin cậy khác. Chủ nhân mới là một cô bé hòa nhã, cũng là fan Dư Hành.

Làm sao bây giờ ba con mèo này lại về đây?

Ba đứa nhóc kia không thể trả lời Nhâm Niệm Niên, vẫn cứ kêu ‘Meo meo meo meo meo meo’ như cũ, Nhâm Niệm Niên cong cong vành mắt, cười cười ôm lấy chúng nó.

Cách mấy tháng, ba con mèo này đã mập lên rồi, sờ rất có thịt, ôm cũng nặng hơn, so với lúc đầu vừa gầy yếu vừa đáng thương, bây giờ đã tốt hơn nhiều lắm.

Một lát sau, Dư Hành cũng về nhà.

Lúc ngửi được mùi trên người Dư Hành, ba con mèo còn kích động hơn lúc nãy, vốn chúng nó đang lười biếng nằm úp sấp trên đùi Nhâm Niệm Niên, thoáng cái mở to hai mắt nhìn, lỗ tai run lên, ngoắc đuôi nhào về phía Dư Hành.

Thật sự rất vội vàng nhào về phía Dư Hành.

Trước đó ba con mèo này vây xung quanh Nhâm Niệm Niên, bây giờ lại cọ tới cọ lui bên chân Dư Hành; trong đó Lông Một lớn tuổi nhất, cũng bự con nhất, nó nhón chân đứng thẳng lên, ôm đùi Dư Hành liếm không ngừng, vô cùng ỷ lại và si mê.

Tuy rằng đã sớm biết ba con mèo này rất hứng thú với Dư Hành, thích Dư Hành, nhưng thấy tình cảnh này, Nhâm Niệm Niên vẫn nhìn đến choáng váng.

Biểu hiện si mê của chúng nó, hoàn toàn không giống mèo đại boss cao lãnh, rốt cuộc tụi nó thích Dư Hành đến cỡ nào?

Nếu như quay lại cảnh tượng này rồi tải lên mạng, nhất định mọi người sẽ cảm thán ——

Đây là mèo người ta!

Má ơi, mèo si hán online!

Trong thế giới dựa vào gương mặt này, mèo cũng nhìn nhan sắc! Tuyệt vọng!

“Đừng ngẩn ra nữa, anh mau ôm chúng nó đi.” Bị đám mèo cuốn lấy, Dư Hành khẽ nhíu mày.

“Ừ.” Nhâm Niệm Niên gật đầu, vội vàng ôm chúng nó sang một bên.

“Lông Một, Lông Hai, Lông Ba, tụi mày phải ngoan, bằng không Dư tiên sinh sẽ nổi giận.” Nhâm Niệm Niên ngồi xổm xuống, vừa xoa đầu bọn nhỏ vừa dặn dò.

Mặc dù giọng Nhâm Niệm Niên rất khẽ, nhưng Dư Hành ở cách đó không xa vẫn nghe thấy: “Nhâm Niệm Niên, anh gọi chúng nó là gì?”

“…..” Nhâm Niệm Niên ngẩn ra, tên ba con mèo này là ban đầu thuận miệng nên gọi thế thôi, nghe vừa tục vừa ngu, đoán chừng là bị Dư Hành chê bai.

“Dư tiên sinh, cậu đặt tên cho chúng nó là gì?” Nhâm Niệm Niên hiếu kỳ hỏi.

Dư Hành không trả lời, chỉ nói: “Anh cứ gọi như vậy đi.”

Nhâm Niệm Niên gật đầu, trong lòng vẫn tò mò Dư Hành đặt tên cho ba con mèo này như thế nào, nhưng một giây sau, tay anh bị Dư Hành kéo đi, cũng kéo tung bay suy nghĩ của anh.

Dư Hành kéo Nhâm Niệm Niên vào phòngngử lầu hai, để phòng ngừa ba con mèo chạy vào phá đám, hắn cũng khóa trái cửa.

“Tôi mua chúng nó về cho anh, thích không?”

Lời còn chưa dứt, Nhâm Niệm Niên đã cảm thấy lỗ tai nóng lên, khẽ khàng ‘Ừ’ một tiếng.

Nhâm Niệm Niên cũng không biết Dư Hành thông qua phương thức gì, ở loại tình huống nào lại biết được sự tồn tại của ba con mèo nhỏ, đồng thời còn mang chúng về nhà.

Chuyện Dư Hành âm thầm làm còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh. Nghĩ như vậy, trong lòng Nhâm Niệm Niên mềm nhũn, giống như được dòng nước ấm bao lấy.

“Nhâm Niệm Niên, tôi được thưởng cái gì?”

“Thưởng? Cái này…” Nhâm Niệm Niên mở to mắt, nhất thời không nghĩ ra cái gì, nhưng mà một giây sau anh đã bị Dư Hành bế lên.

Cách một cánh cửa phòng ngủ, ba con mèo đói bụng bị nhốt ở ngoài dùng móng vuốt cào khe cửa, liên tục gào to, mà bên trong căn phòng lại cực kỳ tối.

Nhâm Niệm Niên bị Dư Hành đặt trên cửa, quần của anh đã sớm bị lột bỏ, hai chân trắng nõn quấn ngang hông Dư Hành.

Mà lúc này, Dư Hành nâng mông Nhâm Niệm Niên, vừa nhanh vừa mạnh, ra vào lần lượt, rất nhanh đã ướt đẫm phần thân dưới, có một chút vẩy ra ngoài, có một chút lại theo bắp đùi Nhâm Niệm Niên chảy xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất tích tụ thành vũng.

Cửa bị va chạm bình bịch, bên trong truyền ra tiếng thân thể đánh vào nhau, tiếng nước mập mờ, còn kèm theo tiếng đè nén và nghẹn ngào của Nhâm Niệm Niên.

“Meo meo meo meo… Meo meo meo meo meo meo…”

Đám mèo ngoài cửa không biết nên kêu rất to, vào trong tai Nhâm Niệm Niên chính là một loại kích thích.

Giống như bị những đứa trẻ ngây thơ vây xem, Nhâm Niệm Niên quá xấu hổ đỏ ửng mặt, mắt ngập nước, lại luôn cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra tiếng kêu vừa dâm đãng vừa phóng túng.

Nhìn Nhâm Niệm Niên như vậy, thú tính hung hãn từ trong xương Dư Hành bộc phát ra ngoài, đầu tiên là hắn rút ra ba phần, sau đó đâm lút vào…

Dần dần, mông Nhâm Niệm Niên bị va chạm đến đỏ, thân thể của anh cũng theo đó mà run lên một cái, rốt cuộc, anh không ngừng khóc lóc kêu xin.

Trong quá trình quan hệ kịch liệt, dường như cả trời đất đều đang đong đưa, Nhâm Niệm Niên không nhịn được chảy nước mắt sinh lý, anh đuối sức cũng sắp không kẹp được hông Dư Hành, nếu không nhờ tay Dư Hành nâng mông anh, ôm chặt lấy, xem chừng Nhâm Niệm Niên sẽ xụi lơ té xuống đất.

Đỉnh sâu vào trong thịt non, lại một lần nữa Dư Hành tìm được khoang sinh sản của Nhâm Niệm Niên.

Hình như mỗi khi làm tình, mỗi khi Dư Hành đỉnh vào đều lấy chỗ này làm mục tiêu, đánh vào mãnh liệt, sau đó rót đầy vào bên trong.

Lúc này Nhâm Niệm Niên hoàn toàn không thể nói rõ ràng, chỉ có thể phát ra tiếng ngâm vỡ vụn cùng tiếng kêu khóc, phía trước anh cũng không nhận bất kỳ sự âu yếm nào, lại từ từ ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt co rút nhanh chóng, suýt chút nữa làm Dư Hành bắn ra, hắn dùng răng cọ xát vành tai và cổ Nhâm Niệm Niên: “Còn chưa tới kỳ phát tình, anh còn thèm khát hơn mấy con mèo động đực! Nhâm Niệm Niên, anh chặt quá rồi, thả lỏng một chút.”

Nhâm Niệm Niên luôn vô thức nghe lời Dư Hành, anh lắc lắc hông, ngẩng đầu nghênh hợp Dư Hành.

Sung sướng dần thay thế đau đớn, tất cả lý trí của Nhâm Niệm Niên đều bị khoái cảm bao phủ, lông mi anh ướt nhẹp, trong mắt cũng toàn là hơi nước mông lung. Nhâm Niệm Niên cũng không quan tâm gì khác nữa, anh há to miệng, kêu càng lúc càng lớn, từng tiếng dâm đãng lấn át tiếng mèo kêu ngoài cửa.

Loại tê dại khiến người khác sung sướng điên cuồng lan khắp toàn thân Nhâm Niệm Niên, anh cũng không thể áp chế lửa nóng tích tụ trong thân thể.

Dự cảm Nhâm Niệm Niên gần bắn ra, Dư Hành kề sát bên tai anh, dịu dàng gọi: “Thầy, thầy Niên Niên…”

Tiếng xưng hô này, quả thực còn kích thích hơn bất kỳ động tác nào, Nhâm Niệm Niên đột nhiên bắn ra, Dư Hành cũng thừa lúc này bắn mạnh vào chỗ sâu nhất, đút tất cả mầm móng nóng rẫy cho Nhâm Niệm Niên.

Không đành lòng để đám mèo tiếp tục nhịn đói, Dư Hành chỉ làm một lần rồi buông tha cho Nhâm Niệm Niên.

Sau đó, hắn để Nhâm Niệm Niên nghỉ ngơi, tự mình đút đồ ăn cho ba con mèo, sau đó xuống bếplàm cơm.

Nhìn bóng dáng Dư Hành bận rộn, Nhâm Niệm Niên không khỏi cong môi cười cười, anh càng ngày càng mê luyến loại an nhàn này, cảm thấy nếu như có thể duy trì như vậy thì tốt rồi.

111

Buổi tối, Khâu Tòng Quân lại nhận được tin nhắn Wechat Dư Hành chủ động gửi tới, cách mấy ngày, Dư Hành lại gửi một ảnh chụp của Nhâm Niệm Niên cho Khâu Tòng Quân.

Chẳng qua ảnh lần này khác những lần trước, tấm ảnh này là Dư Hành ôm Nhâm Niệm Niên đang ngủ say, mỉm cười nhìn ống kính, đồng thời hắn còn giơ hai ngón tay làm chữ V thắng lợi, có hơi đắc ý.

Đây là khoe khoang trắng trợn!

Khâu Tòng Quân tức đến… Luyến tiếc ném di động, ném gối đầu.

(Dư Hành, cậu là trẻ con sao? Đừng ngây thơ như vậy được không!)

(Có biết pose chụp ảnh không, cái tư thế này rất quê! Dư Hành cậu sẽ mất fan!)

(Dư giả B! Đây là cậu đang bao nuôi, còn là nuôi vợ!)

(Ha ha, cậu đừng mơ kích thích được tớ, tớ không thèm ước ao ghen tị đâu!)

Khâu Tòng Quân liên tục trả lời, cái gọi là ‘Đố kị khiến người xấu xí’, hắn là Alpha đẹp trai vạn năm sẽ không làm thế đâu, chẳng qua là…

Thực sự không ao ước ghen tị? Mới là lạ!

Khốn nạn! Hắn cũng muốn ‘Bao nuôi’ Kiều Minh, khi nào mới kết thúc cuộc sống dựa vào tay phải đây?

Nghĩ đến lần trước náo loạn như quạ đen, còn ngu ngốc tỏ tình, Khâu Tòng Quân vừa xấu hổ lúng túng, lại đau lòng khổ sở, chuyện này tương đương với hắn tỏ tình bị từ chối!

Nếu như Kiều Minh không có tí tình cảm gì với mình, vậy hắn cần gì phải tiếp tục tự mình đa tình…

“Anh nói anh yêu người không nên yêu, trong lòng anh chi chít vết thương; anh nói anh phạm lỗi không nên phạm, trong lòng anh tràn đầy hối hận…

Sớm biết đau thương luôn khó tránh khỏi, cần gì phải khổ với mối tình thương…”

Khâu Tòng Quân lại không kiềm được hát một bài hit cũ, nhưng khi âm điệu vang lên liền phát cuồng vút đi.

Tiếng ca có lực sát thương kinh khủng truyền vào trong tai chó Poodle trong nhà, Poodle đang chìm trong xuân mộng bị dọa tỉnh, nó không ngừng sủa ‘Gâu gâu gâu’ về phía chủ nhân.

“Tức Tức, mày làm cái gì? Không được sủa!”

“Gâu gâu gâu!”

“Tao là chủ mày, Tức Tức, mày phản à? Không thể hung dữ với tao!”

“Gâu gâu gâu!”

Buổi tối cuối tuần, hai ngày này Khâu Tòng Quân có hơi buồn bực, hắn đi lòng vòng tại một con phố đầy quán bar, sau đó đi vào một quán bar hắn không thường đến.

Ca sĩ quán bar ở trên sân khấu hát tình ca, Khâu Tòng Quân nghe tràn đầy cảm xúc, hắn vừa ngồi xuống vài ly rượu liền thấy Kiều Minh.

Kiều Minh vì chuyện của cha thích bài bạc, chuyện nhà rắc rối nên gần đây rất phiền muộn, đêm nay đến quán bar – điều mà trước đây Kiều Minh chưa từng làm.

So với khi bình thường quần áo chỉnh tề, dáng vẻ nhã nhặn, lúc này Kiều Minh vứt áo khoác sang một bên, áo sơmi cũng cởi hai nút, cổ áo y rộng mở, tóc mái rũ xuống, thoạt nhìn chán chường, uể oải không có tinh thần, như là thay đổi thành người khác.

Kiều Minh không để ý đến ai, chỉ một mình yên lặng uống rượu, lúc đầu y dùng ly uống, sau đó dứt khoác nốc bình.

Thấy thế, Khâu Tòng Quân vội vàng chạy đến, giật lấy chai rượu trong tay Kiều Minh: “Đừng uống nữa! Cậu làm sao vậy, Kiều Minh?”

Kiều Minh không trả lời, y cũng lười tranh giành với Khâu Tòng Quân, khui một chai bia, liều mạng uống.

Khâu Tòng Quân lại một lần nữa ngăn cản y.

Kiều Minh đẩy hắn ra, mày đẹp nhíu lại, rõ ràng đã hơi say nhưng con ngươi vẫn trầm đen thanh lãnh: “Hoặc là ngồi uống với tôi, hoặc là đi.”

“Được! Tớ uống với cậu!”

Dứt lời, Khâu Tòng Quân liền cầm lấy chai rượu Kiều Minh mới uống một nửa, một hơi cạn sạch, uống hết nửa chai rượu còn lại.

Hai người mang tâm sự riêng, phiền não riêng, trong chốc lát uống đến say mèm. Bàn chất đầy chai, Khâu Tòng Quân và Kiều Minh dựa vào nhau, giống như anh em tốt kề vai sát cánh, gật gù đắc ý, còn giơ chai rượu đụng đụng cạn ly, uống rồi lại uống.

Tửu lượng của Khâu Tòng Quân không bằng Kiều Minh, cả người hắn nhũn ra, nhìn Kiều Minh, trước mắt cũng xuất hiện vô số bóng dáng chồng lên nhau. Hắn cười ngu, đếm từng cái: “Một Kiều Minh, hai Kiều Minh, ba Minh Minh, bốn Minh Minh đại bảo bối…”

Hắn không tự chủ gọi lên từng cái xưng hô thân mật, Kiều Minh nghe được bỗng dưng hoảng hốt.

Lần trước say rượu hắn hôn không thành, lần này thật sự muốn hôn Kiều Minh ở trước mặt. Nghĩ như vậy, Khâu Tòng Quân liền kề sát Kiều Minh, dùng hai tay nâng mặt y lên, bản thân từ từ nhắm mắt, chu miệng hôn tới.

Cánh môi Khâu Tòng Quân hơi run, chậm rãi tiến về phía trước, trong nội tâm của hắn vẫn có hơi kinh sợ. Ai ngờ lúc này Kiều Minh lại đột nhiên kéo cổ Khâu Tòng Quân, mạnh mẽ chặn miệng hắn.

Kiều Minh ngày thường lạnh lùng biết kiềm chế, lúc này thân thể hành động nhanh hơn đại não một bước, y cạy miệng Khâu Tòng Quân, đầu lưỡi ấm nóng tiến quân thần tốc, lướt qua hàm trên, đảo quanh trong khoang miệng Khâu Tòng Quân, quấn quýt đuổi theo đầu lưỡi của hắn, cũng nuốt lấy nước bọt, càng hôn càng sâu.

Khâu Tòng Quân hoàn toàn bất ngờ, đầu lưỡi bị Kiều Minh mút đến tê dại, đầu óc mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, thân thể cũng biến thành mềm nhũn, nhẹ bâng, giống như một giây sau sẽ ngộp thở, bị y hôn đến ngất đi.

Chờ nụ hôn kết thúc, bên môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ bãc, nhìn đáy mắt Kiều Minh nhuốm đầy tình dục, Khâu Tòng Quân cũng thấy cả người khô nóng, đũng quần ngày càng cứng rắn.

Sau đó hai người vào một khách sạn gần đó, bọn họ cởi quần áo cho nhau, nhanh chóng lăn lộn trên giường.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, trên trán Khâu Tòng Quân cũng đã sớm rịn ra một tầng mồ hôi, hắn đặt Kiều Minh dưới thân, một tay dọc theo eo Kiều Minh, từ từ trượt xuống, tách hai chân y ra.

Tiếp đó cái thứ cứng rắn sắp nổ tung của Khâu Tòng Quân cọ cọ giữa bắp đùi Kiều Minh, cương cứng khó nhịn.

Thế nhưng, Khâu Tòng Quân bỗng nhiên có hơi lúng túng.

Làm thế nào? Đây là lần đầu tiên của hắn, hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Mặc dù hắn đã xem qua phim, truyện sex nhưng quá trình thực tế còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn. Hơn nữa đối mặt với Kiều Minh, hắn rất khẩn trương, đại não trì trệ, ngay cả bước tiếp theo cũng quên mất.

Khâu Tòng Quân rất sợ làm đau Kiều Minh, chậm chạp không tiếp tục.

“Kiều Minh, lần… Lần đầu tiên có thể hơi đau, nhưng tớ sẽ rất nhẹ nhàng.”

Khâu Tòng Quân còn chưa dứt lời, chưa kịp phản ứng thì Kiều Minh đã đột nhiên mở mắt, ôm hắn lăn một vòng, đặt Kiều Minh xuống bên dưới.

Chỉ trong mấy giây, vị trí hai bên liền bị đảo lộn, Khâu Tòng Quân hoàn toàn bối rối, hắn ngơ ngác nhìn Kiều Minh, liền thấy ánh mắt Kiều Minh không ngừng lướt qua từng tia sắc bén nguy hiểm.

“Kiều Minh… Kiều Minh, cậu ——”

Môi Kiều Minh mấp máy hai cái, lời còn chưa hết, Kiều Minh dùng một nụ hôn mạnh mẽ ngăn lại tất cả kháng nghị của hắn.

Lúc này Kiều Minh hôn càng sâu, đầu lưỡi tìm được lưỡi Khâu Tòng Quân, trêu chọc cùng quấn quýt.

Cùng lúc đó, tay Kiều Minh chậm rãi dời xuống, lướt qua bụng nhỏ bằng phẳng rắn chắc của Khâu Tòng Quân, động tác lúc nặng lúc nhẹ, nhéo mông hắn một cái.

Khoan… Khoan đã! Hình như không đúng lắm!

Khâu Tòng Quân uốn éo người, hai chân cũng đạp lung tung muốn tránh né, nhưng Kiều Minh lại tăng thêm lực, đè chặt hắn,

“Khâu Tòng Quân, cậu ngoan chút.”

Âm thanh của Kiều Minh trầm thấp khàn khàn, ngón tay quanh quẩn phía sau Khâu Tòng Quân, y nhịn rất lâu, thực sự sắp đến cực hạn.

“Kiều… Kiều Minh, khoan… Khoan đã! Tớ… Tớ mới là người phía trên… Ưm a!”

Khâu Tòng Quân nhíu mày kêu lên, bên trong bị dị vật xâm lấn, lúc này đã muộn…

Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, phía dưới Khâu Tòng Quân ướt sũng, bên trong sưng đỏ, quả thực hắn muốn chết luôn cho rồi, hắn là một Alpha đó! Chẳng lẽ không phải Alpha đều ở phía trên sao?

Vì sao! Vì sao hắn lại bị một Beta đè?!

Kiều Minh vừa mở mắt ra cũng ngơ ngác, y xoa xoa thái dương, từ từ nhắm hai mắt lại, rất nhanh tỉnh táo.

Lúc này y rất bình tĩnh: “Tớ chưa từng nghĩ tới phải làm người phía dưới.”

Giọng nói khá bình tĩnh này lại cho Khâu Tòng Quân một kích trí mạng.

“Kiều Minh, nhưng tớ là Alpha, còn là ông chủ của cậu! Cậu… Sao cậu có thể…” Khâu Tòng Quân xoa xoa thắt lưng đau nhức, tội nghiệp nhìn Kiều Minh.

“Cậu không cao hơn tớ, phía dưới cũng nhỏ…”

“Câm… Câm miệng! Không cho nói!” Thoáng cái Khâu Tòng Quân đỏ mặt, hắn nhìn chằm chằm Kiều Minh suy tư một lúc, tâm cũng mềm nhũn ra: “Kiều Minh, cậu qua đây ôm tớ một cái.”

Kiều Minh ngẩn người, nhanh chóng ôm Khâu Tòng Quân, cũng xoa xoa thắt lưng thay hắn.

“Kiều Minh, tớ bị đè thì cũng đành chịu! Cậu đã làm tớ, nếu như…” Khâu Tòng Quân vừa nói vừa ôm chặt eo của Kiều Minh: “Nếu sau này cậu dám chạy, tớ liền… Liền…”

“Cậu làm cái gì?”

“Tớ sẽ khóc cho cậu xem!”

Kiều Minh: “…..”

“Tớ còn có thể cắn cậu! Hơn nữa nhà tớ rất nhiều đàn ông, ngoại trừ tiền ra, nhà tớ không thiếu nhất chính là đàn ông, tớ có ba, chú, cậu, còn có bốn ông anh trai bốn anh dâu, nếu cậu dám qua cầu rút ván, bọn họ sẽ giúp tớ dạy dỗ cậu!”

“Khâu Tòng Quân, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi?”

“Cậu nói bao nhiêu tuổi, tớ bấy nhiêu tuổi.”

Kiều Minh: “…..”

Như là quay lại thời kỳ cấp ba, một khi Khâu Tòng Quân đùa giỡn, da mặt sẽ quá dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.