Trương Tử Kiều yên lặng nghĩ câu
nói này, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.*
Lộ ra mũi nhọn rất dễ bị người đố kỵ, hiểu được giấu dốt mới là làm người. Biểu
muội bất quá mới mười hai tuổi, không nghĩ thuận miệng lại dạy bảo đệ đệ hàm ý
thế này.
(Cây cao vượt rừng gió sẽ dập)
Trương Tử Kiều nhịn không được
trộm nhìn Mộ Niệm Xuân một cái. Nàng đang thấp đầu nói chuyện với Phong Ca Nhi,
khóe môi mỉm cười, gương mặt rạng rỡ. Trong lòng hắn đột nhiên chuyển động một
chút, chợt sinh ra một nỗi xấu hổ.
Biểu muội thông tuệ mĩ lệ, đại
khái chỉ có nam tử tốt nhất trên đời mới có thể xứng đôi với nàng.
“Tứ tỷ, ” Phong Ca Nhi tò mò hỏi:
“Sao lại có đóa hoa sen kia?”
Trên bàn có một nụ sen hồng nhạt,
mặc dù còn đang e ấp nhưng lan ra hương thơm rất thơm.
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nói: “Hôm
nay nữ tử tham dự Hà Hoa yến đều được tặng.” Tuyệt không đề cập với Tề Vương
nửa chữ.
Trong lòng Trương Thị nói thầm, Tề
Vương bày rõ ý với Mộ Niệm Xuân, nhưng nàng không có nửa điểm động lòng. Thật
sự là đáng tiếc.
“Ngũ đệ, ta đem hoa sen này làm
thành đồ ăn cho đệ được không?” Mộ Niệm Xuân vui vẻ nói.
Phong Ca Nhi tham ăn, nghe nói
được ăn vui vẻ gật đầu.
Trương Thị bật cười: “Ta chỉ nghe
nói hoa sen có thể sao khô pha trà, hoa sen cũng làm nguyên liệu nấu ăn được
sao?”
Mộ Niệm Xuân cười nói: “Đương
nhiên có thể. Đợi con làm đồ ăn từ hoa sen cho mọi người.” Nhìn đóa hoa sen này,
không khỏi nhớ tới Tề Vương đáng giận kia. Tốt nhất làm thành đồ ăn, như vậy
mới có thể hóa giải một bụng hỏa khí.
Quyết định này thật khoái trá!
Bánh ngọt làm từ cánh sen nhanh
chóng được đưa lên, hương vị thật động lòng người.
Phong Ca Nhi ngấu nghiến ăn,
Trương Thị từ tốn thưởng thức từng miếng. Mùi thơm ngát dần từ đầu lưỡi đi vào,
nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, nhất thời kinh ngạc thở dài không thôi:
“Quả nhiên rất ngon! Niệm Xuân, con thật sự có thể làm đồ ăn từ hoa sen.”
Ngữ khí không tự giác có tự hào
cùng kiêu ngạo.
Mộ Niệm Xuân cười cười, nhìn
Trương Tử Kiều chưa động đũa, chủ động gắp tới trước mặt hắn: “Biểu ca, anh
cũng thưởng thức đi.”
Trương Tử Kiều thụ sủng nhược kinh
nhận lấy, cho vào miệng, tinh tế thưởng thức. Dường như vị ngọt thơm dần lan
tỏa toàn bộ cõi lòng.
Lúc Mộ Chính Thiện trở về, nghe
Trương Thị kể chuyện hôm nay phát sinh ở Hà Hoa yến.
Trong miệng Trương Thị, Mộ Niệm
Xuân thông minh lanh lợi nhu thuận, làm mọi người xôn xao. Mộ Nguyên Xuân cùng
Mộ Uyển Xuân tâm sinh ghen tị, ác ngôn với muội muội. Thật khiến người ta giận
dữ. Mộ Uyển Xuân dù gì cũng là chi thứ hai, không nói nhiều, nhưng Mộ Nguyên
Xuân thì khác, phải giáo huấn tới nơi tới chốn mới được!
Mộ Chính Thiện nhíu mày, trầm
giọng nói: “Nếu thật sự như nàng nói. Nguyên Xuân thật sự quá hẹp hòi.”
Trương Thị thừa dịp nói: “Lão gia,
Nguyên Xuân trước mặt thật thà nhưng tâm tư không như vậy. Nhất là trước mặt
thiếp cùng Niệm Xuân, nói chuyện rất khó chịu, căn bản không coi mẹ con thiếp
ra gì. Ở bữa tiệc hôm nay, nó thấy Niệm Xuân làm thơ hay, mặt biến sắc. Nói
nhiều lời không hay.”
Nàng nói thật sống động.
Trong lòng Mộ Chính Thiện có phần
tin nhưng trên mặt vẫn bình thường, thản nhiên nói: “Được rồi, ta đã biết. Ta
sẽ đi Thưởng Mai uyển.”
Mộ Chính Thiện tới Thưởng Mai uyển,
liền phát hiện sự khác lạ.
Trừ bỏ mama ở ngoài cửa thì không
có nha hoàn nào. Không khí u ám, lại gần thì nghe tiếng khóc nức nở.
Sắc mặt Mộ Chính Thiện lạnh lùng,
hô: “Nguyên Xuân!|
Tiếng khóc trong phòng vẫn chưa
dứt. Tiếp đó, thân ảnh Mộ Nguyên Xuân hiện ra, thần sắc trấn định: “Phụ thân.
Sao hôm nay người lại rảnh tới đây?”
Mộ Chính Thiện trầm mặc hỏi: “Bên
trong xảy ra chuyện gì? Vì sao có tiếng khóc?”
Có nên thừa dịp này vạch trần Mộ
Niệm Xuân?
Không, không được! Căn bản không
hề có chứng cứ, nói phụ thân cũng không tin tưởng. Còn nữa nếu nói, phụ thân sẽ
truy vấn mình vì sao biết trước đề vịnh thơ bữa tiệc này, mình sẽ giải thích
thế nào? Quan trọng hơn, dã tâm của mình với vị trí thái tôn phi, tuyệt không
để Mộ Chính Thiện biết được!
Uất ức này, ngày sau sẽ đòi lại
trên người Mộ Niệm Xuân!
Tâm Mộ Nguyên Xuân liền chuyển,
lập tức có quyết định, lãnh đạm nói: “Hôm nay con không ở trong phủ, mấy nô tỳ
kia lười biếng, cho nên con cố ý gọi tới giáo huấn mấy câu.”
Trong lòng Mộ Chính Thiện vốn có
chuyện khác, tùy ý ừ một tiến: “Cho lui ra ngoài đi, ta có việc hỏi con.”
Mộ Nguyên Xuân nhu thuận nghe lời.
Mấy nha hoàn ánh mắt hồng hồng đi
ra ngoài, nhất là nha hoàn thiếp thân Mộ Nguyên Xuân, Liên Kiều, đôi mắt đỏ
hồng ầng ậc nước mắt.
“Hà Hoa yến hôm nay, rốt cuộc con
cùng Niệm Xuân xảy ra chuyện gì?” Mộ Chính Thiện hỏi.
Mộ Nguyên Xuân cắn cắn môi, nước
mắt rơi xuống.
Mộ Chính Thiện cả kinh: “Đang yên
lành, con khóc cái gì?” câu hỏi này của hắn, ngữ khí không tính nghiêm lệ, vì
sao Mộ Nguyên Xuân lại khóc?
Mộ Nguyên Xuân nức nở nói: “Phụ
thân, con biết mẫu thân nhất định ở trước mặt cha nói con ghen tị tứ muội hôm
nay nổi bật, dùng ác ngôn làm tổn thương muội ấy. Tối nay cha đến là muốn giáo
huấn con chứ không phải là quan tâm con.”
Mộ Chính Thiện bị nói trúng tâm
tư, trên mặt có phần ngượng ngùng cùng áy náy.
Trương Thị xác thật ở bên tai hắn
nói không ít điều này nọ về Mộ Nguyên Xuân. Hắn cố ý đến Thưởng Mai uyển, cũng
là muốn chất vấn Mộ Nguyên Xuân một phen.
“Con không có gì để biện giải. Nếu
phụ thân cảm thấy đều là lỗi của con, vậy hãy xử phạt thật nghiêm, con tuyệt
không có nửa câu oán hận.” Trên mặt Mộ Nguyên Xuân lệ chảy như châu, bả vai
không ngừng run rẩy.
Tâm Mộ Chính Thiện đâu phải đá, bị
tiếng khóc làm mềm, nhịn không được thở dài: “Nguyên Xuân, còn đừng khóc nữa.
Ta tuyệt không có ý nghi vấn con. Đúng là Trương Thị có nói chút không tốt về
con, bất quá, ta cũng không tin. Tới đây là muốn hiểu rõ vấn đề.”
Mộ Nguyên Xuân buồn bã cười, bộ
dạng kiên cường, động đến tâm can người ta: “Phụ thân, con cùng đại ca thật
không nên trở về. Nhiều năm nay chúng con ở La gia, cậu mợ đối đãi với chúng
con an hòa. Mặc dù đi ở nhờ nhưng ngày trở qua an tĩnh. Từ khi trở về tới nay,
khiến mẫu thân không vui, phụ thân phiền lòng. Ngày mai con sẽ đi nói chuyện
với đại ca, chúng con quay về La gia.”
“Không được nói vậy.” Mộ Chính
Thiện nghe tới đây, trong lòng khổ sở: “Các con là con cháu Mộ gia, ở tại Mộ
gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Sao lại nghĩ việc về La gia. Về sau không
được nhắc đến chuyện này nữa.”
“Phụ thân cuối cùng vẫn thương xót
nữ nhi.” Mộ Nguyên Xuân sâu kín than thở: “Hiện giờ, nữ nhi ở trong phủ, cũng
chỉ có thể dựa vào phụ thân cùng đại ca.”
Trong mắt Trương Thị không hề có
huynh muội bọn họ, chưa từng quan tâm bọn họ.
Không cần nhiều lời, Mộ Chính
Thiện tự nhiên có thể hiểu.
Công phu Mộ Nguyên Xuân cao minh
hơn Trương Thị. Rõ ràng không hề nói một lời Trương Thị không tốt vẫn khiến Mộ
Chính Thiện khổ sở trong lòng, tập trung an ủi Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Nguyên Xuân khóc thút thít nửa
ngày, cuối cùng dưới sự an ủi của Mộ Chính Thiện cũng lau nước mắt, bày ra nụ
cười: “Phụ thân không cần quan tâm, nữ nhi chịu đựng được. Chỉ cần được ở cùng
một nhà, nữ nhi chịu ủy khuất cũng được.”
Mộ Chính Thiện cảm động không
thôi, lại nghĩ tới Mộ Nguyên Xuân từ nhỏ mất mẹ, lớn lên ở nhà cậu mợ, hồi phủ
mới hơn một năm đã chịu nhiều ủy khuất, trong lòng thương đau. Bình tĩnh liền
nói: “Nguyên Xuân, con yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không để ai khi phụ
con. Cho dù là Trương Thị cũng không ngoại lệ.”
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân toát ra
cảm kích cùng tín nhiệm : “Đa tạ phụ thân.” Trong lòng không thôi cười lạnh.
Nếu Mộ Chính Thiện thật sự chịu
tin cô ta, mới chỉ vì bị Trương Thị xúi giục mấy câu đã chạy tới Thưởng Mai
uyển sao?
Trên đời này không có ai có thể
dựa vào, ngay cả cha ruột cũng không ngoại lệ. Nơi tốt nhất, chỉ có dựa vào
chính mình.
Trương Thị đắc ý chờ Mộ Chính
Thiện trở về, đợi tới nửa ngày, rốt cuộc gã sai vặt bên cạnh Mộ Chính Thiện
quay về: “Khải bẩm phu nhân, lão gia lệnh cho nô tài truyền lời, đêm nay lão gia
nghỉ ở thư phòng, có Thụy Hương cô nương hầu hạ, phu nhân không cần chờ, sớm đi
nghỉ.”
Trương Thị cười không nổi, sắc mặt
đột nhiên trở nên khó coi.
Gia phong Mộ gia, không được nạp
thiếp. Mộ Chính Thiện cùng Mộ Chính Đức đều không có thiếp thất, điều này giúp
Mộ gia ít phân tranh.
Nhưng là tuy không có thiếp thất,
nha hoàn thông phòng luôn có. Mộ Chính Thiện chỉ có hai nha hoàn thông phòng,
một là Thụy Hương, một là Huyên Thảo.
Huyên Thảo là nha hoàn bên cạnh
Trương Thị, Thụy Hương là con gia đinh sinh ra trong phủ, xinh đẹp lại biết
chữ. Ngày trước hầu hạ bút mực cho Mộ Chính Thiện ở thư phòng. Một tháng nhiều
nhất hầu hạ hai lần. Không gây ra uy hiếp nào với Trương Thị. Ngày thường,
Trương Thị cũng rất ít để mắt tới Thụy Hương.
Nhưng hôm nay, Mộ Chính Thiện ngủ
lại thư phòng, triệu Thụy Hương hầu hạ, cố ý cho nô tài đưa tin. Rõ ràng là cố
ý làm nàng khó chịu.
Vì gì mà như vậy?
Vừa rồi rõ ràng rất ổn. Nàng ở
trước mặt Mộ Chính Thiện thêm mắm dặm muối hung hăng tố cáo tội trạng Mộ Nguyên
Xuân, Mộ Chính Thiện không vui đi giáo huấn Mộ Nguyên Xuân. Vì điều gì mà chớp
mắt liền biến thành như thế này?
Gã sai gặt cung kính nói xong, đợi
nửa ngày cũng không thấy Trương Thị nói gì, đành thi lễ xin cáo lui.
Trong lòng Trương Thị cả giận,
ngoài mặt vẫn mỉm cười: “Được rồi, ngươi quay về bẩm báo lão gia một tiếng, nói
ta đã biết.”