Niệm Xuân Quy

Chương 126: Chương 126: Đấu Pháp




Tề vương kéo kéo khóe môi: “Không cần.”

Thật sự không cần thiết.

Lấy tính tình Hoàng hậu, cho dù đối trong lời nói Diệu Vân đại sư không hoàn toàn tin tưởng, cũng tuyệt không bỏ qua. Tất nhiên sẽ nghĩ phương pháp cản trở. Mẫu phi tuy có tâm kế, nhưng sao đấu được Hoàng hậu đầy khôn khéo?

Kế tiếp, tạm thời tĩnh xem biến.

Dù sao, bên người mẫu phi cùng Hoàng hậu đều có cơ sở ngầm của hắn. Nhất cử nhất động đều không thể gạt được hắn.

Trịnh Hỉ tò mò hỏi: “Điện hạ, người rốt cuộc là nói như thế nào để Diệu Vân đại sư hỗ trợ?” Diệu Vân đại sư là người ngoài, mỏng danh lợi, Tề vương rốt cuộc là như thế nào đả động Diệu Vân đại sư?

Tề vương tựa tiếu phi tiếu ngắm Trịnh Hỉ một cái.

Trịnh Hỉ lập tức ngượng ngùng nói: “Nô tài lắm miệng, không nên loạn hỏi. Điện hạ cứ coi như nô tài chưa nói qua gì là tốt rồi.”

……

Sau, liên tục mấy ngày trong cung đều gió êm sóng lặng. Dung phi như mọi khi, mỗi ngày đi Nhân Minh điện thỉnh an Hoàng hậu. Tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Nhưng tần phi trong cung ai không sâu sắc khôn khéo, rất nhanh liền phát giác khác thường.

Dung phi căn cơ nông cạn, vì có thể ở trong cung sống yên, chặt chẽ ôm chặt cây đại thụ Hoàng hậu. Bởi vậy, ngày thường thường ân cần bồi Hoàng hậu nói chuyện giải buồn. Nhưng mấy ngày nay, Hoàng hậu lại không lưu Dung phi lại nói chuyện, liền ngay cả thái độ cũng lãnh đạm.

Hoàng hậu cùng Dung phi vì sự tình gì sinh ra hiềm khích?

Nhóm tần phi trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại đều tự suy nghĩ tìm nguyên nhân.

Trong đó cao hứng nhất, chính là An tần cùng Lệ quý nhân. Hai người vốn không đấu lại Dung phi, trước mắt Hoàng hậu lại là thái độ như vậy, cơ hội tốt như vậy đương nhiên nắm chặt. Vì thế, mỗi ngày thời điểm gặp mặt thỉnh an, Nhân Minh điện luôn hết sức náo nhiệt.

Không có chỗ dựa Hoàng hậu, Dung phi võ mồm cho dù lợi hại. Cũng không phải đối thủ đám người An tần. Mỗi ngày đều bị ngầm chèn ép.

Dung phi lại như không có việc gì xảy ra.

Nhiều năm qua như vậy, bà vẫn cẩn thận làm việc. Cơn giận không đâu không biết chịu quá nhiều.

Hoàng hậu xem ở trong mắt, càng thêm vài phần cảnh giác.

……

Một ngày này. Hoàng thượng rốt cục lật thẻ bài Dung phi.

Hoàng thượng tuổi già, số lần đặt chân hậu cung càng ngày càng ít. Một tháng bất quá vài lần, trong cung tần phi lại nhiều, mấy tháng không thấy được Hoàng thượng cũng là sự thường. Lệ quý nhân gần đây được sủng ái, cũng bất quá là một tháng thị tẩm một hai hồi. Dung phi nổi bật không kịp Lệ quý nhân, hai tháng nay, vẫn là lần đầu tiên thị tẩm.

Cơ hội tốt khó có được như vậy, Dung phi đương nhiên không thể buông tha.

Dung phi tỉ mỉ trang điểm một phen. Bà vốn là xinh đẹp động lòng người. Lại bảo dưỡng vô cùng tốt, tuy rằng qua tuổi ba mươi, nhìn lại như giai nhân hai mươi. Một phen tỉ mỉ trang điểm, quyến rũ động lòng người.

“Nô tì gặp qua Hoàng thượng.” Dung phi cười khanh khách hành lễ.

Hoàng thượng cười nâng Dung phi dậy: “Ái phi không cần đa lễ.”

Hoàng thượng khi tuổi trẻ tướng mạo oai hùng bất phàm, nay đã qua tuổi năm mươi. Làn da chảy xệ, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, cười rộ lên có điểm nhìn thấy ghê người.

Dung phi mím môi cười khẽ, thuận thế dựa sát vào trong lòng Hoàng thượng: “Hoàng thượng lâu như vậy không có tới Chiêu Dương cung, còn tưởng rằng Hoàng thượng đã quên nô tì.”

Trong giọng nói dẫn theo một tia u oán, trong ánh mắt lại nhu tình lả lướt.

Phàm là nam nhân. Đều không chống cự được mỹ nhân hờn dỗi như vậy. Hoàng thượng cũng không ngoại lệ, thuận tay đặt trên eo nhỏ của Dung phi, trêu đùa: “Trẫm có quên ai cũng quên không được nàng.”

Dung phi vẻ mặt thẹn thùng vui mừng. Trong lòng lại lạnh lùng cười. Nói như vậy, số mỹ nhân mới tiến cung bị lãng quên nhiều lắm. Hoàng thượng chuyên tình đem ai để ở trong lòng, đây mới là chân chính chê cười!

Trong cung nhiều tần phi như vậy, đều mong chờ Hoàng thượng sủng ái. Đối Hoàng thượng mà nói, các mỹ nhân ta cần ta cứ lấy, sao có thể quý trọng? Nghĩ ở trong cung sủng dài không suy, thật sự quá khó khăn.

Bất quá, Dung phi lại kỳ tích làm được điểm này. Trừ bỏ mẫu bằng tử quý, ôn nhu săn sóc am hiểu tâm ý người khác, thủ đoạn đầy đầu đương nhiên cũng là ắt không thể thiếu.

Dung phi hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa tối. Lại hầu hạ tắm rửa thay quần áo, tận tâm thị tẩm. Đem hết cả người chiêu thức. Đem Hoàng thượng long tâm đại duyệt. Thừa dịp Hoàng thượng tâm tình tốt, nhắc tới việc hôn nhân Tề vương.

“…… Hoàng thượng. Thái tôn đã định việc hôn nhân. Tề vương còn lớn hơn thái tôn mấy tháng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Hoàng thượng cũng nên vì Tề vương hảo hảo chọn một mối hôn nhân mới phải.”

Hoàng thượng nghe vậy cười nói: “Này không cần nàng nói, trẫm tự nhiên để bụng.”

Tề vương là ấu tử, luôn luôn là niềm vui của Hoàng thượng. Việc hôn nhân, Hoàng thượng sao có thể không quan tâm?

Hoàng thượng thái độ như vậy, làm Dung phi thập phần vui mừng: “Nô tì đa tạ Hoàng thượng.”

“Kỳ thật, trẫm ba tháng trước còn có ý nên vì Tề vương chỉ hôn.” Hoàng thượng cười nói: “Lúc ấy nàng vừa đi Từ Vân am, trẫm liền nghĩ chờ nàng trở về nói sau. Sau, Tề vương vội tới trẫm thỉnh an, trẫm còn cố ý hỏi hắn một hồi……”

Ý cười trên mặt Dung phi đột nhiên ngừng lại một chút, hỏi dò: “Tề vương hồi bẩm Hoàng thượng như thế nào?”

“Nó nói, muốn chậm chuyện thành thân lại một chút.” Hoàng thượng nghĩ đến phản ứng Tề vương ngay lúc đó, không khỏi bật cười: “Nó được nuông chiều từ bé, quen thói ở kinh thành. Nếu là sớm thành thân có con nối dòng, phải đi phiên. Nó luyến tiếc phải rời kinh thành, càng luyến tiếc rời khỏi trẫm cùng mẫu phi nàng, bởi vậy xin trẫm chậm lại chuyện hôn sự. Trẫm lúc ấy tâm mềm nhũn, liền đáp ứng nó. Bằng không, trẫm như thế nào khả năng lướt qua nó trước khi ban hôn cho thái tôn?”

…… Dung phi á khẩu.

Hoàng thượng lướt qua Tề vương, trước chỉ hôn thái tôn. Nàng trong lòng vẫn bởi vì việc này buồn bực bất khoái, tổng cảm thấy là Hoàng thượng bất công thái tôn xem nhẹ Tề vương. Lại không nghĩ rằng, trung gian còn có một tầng nguyên nhân này.

Đúng vậy, Tề vương một khi thành thân có con nối dòng, sẽ rời kinh thành. Theo điểm này mà nói, chậm chuyện thành thân lại, cũng không phải chuyện tốt không tốt……

Khoan khoan, đây không phải là Tề vương dùng kế hoãn binh chứ!

Dung phi tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong miệng nói: “Tề vương hiếu tâm, nô tì nghe xong cũng thập phần vui mừng. Nhưng là, Tề vương qua năm liền mười sáu, nếu không định ra việc hôn nhân, chỉ sợ sẽ bị người chê cười. Nếu nó muốn trì hoãn lại cũng không sao, dù sao cũng phải định hôn trước đã.”

Hoàng thượng cảm thấy lời này rất có đạo lý, nghe vậy gật đầu nói: “Nàng nói không phải không có lý.”

Dung phi tinh thần rung lên, không ngừng cố gắng: “Không biết trong lòng Hoàng thượng đã có ai hợp ý?”

Hoàng thượng nếu nghe không ra ý tứ trong lời nói của Dung phi thì uổng là thiên tử, thuận miệng cười nói: “Hay là trong lòng nàng đã có người vừa ý?”

Dung phi đang muốn xác nhận, bỗng nhiên cảm thấy không ổn, lập tức sửa miệng cười nói: “Nô tì cả ngày ở trong cung, chưa từng gặp qua cô nương nhà ai, làm sao có vừa ý. Hết thảy xin Hoàng thượng làm chủ.”

Nếu là nói thẳng ra tục danh Lục đại tiểu thư, Hoàng thượng không dậy lòng nghi ngờ mới là việc lạ. Từ từ mới là lẽ phải.

Hoàng thượng nghĩ nghĩ nói: “Việc này vẫn là ấn lệ thường làm. Thỉnh Hoàng hậu trước chọn những quý nữ trong kinh thành, sau trẫm sẽ chọn một người xuất chúng. Tóm lại sẽ không ủy khuất Tề vương.”

Hôn nhân các hoàng tử, đều là như vậy định ra.

Hoàng hậu xử sự cũng coi như công chính, khi lựa chọn chính thê cho nhóm hoàng tử, gia thế tướng mạo nhân phẩm đều là tốt nhất. Ấn như vậy điều kiện, Lục đại tiểu thư khẳng định hội trúng cử. Đến lúc đó, bà bên tai ở Hoàng thượng thêm lời, cửa hôn nhân này mười phần thành.

Dung phi trong lòng buông lỏng, ngọt ngào cười nói: “Nô tì tạ ơn Hoàng thượng.”

……

Ngày hôm sau Hoàng thượng đến Nhân Minh điện bồi Hoàng hậu dùng cơm trưa, tiện nhắc tới việc này.

Hảo một cái Dung phi, tối hôm qua thị tẩm cũng không biết thổi bao nhiêu gió bên gối.

Hoàng hậu sớm chuẩn bị tâm lý, nghe vậy cũng không kích động, cười đáp: “Hoàng thượng xin yên tâm, nô tì nhất định cẩn thận chọn người. Bất quá, việc này không thể một lần là xong, năm nay, trong cung sự vụ rườm rà, nô tì thật sự bận rộn. Chỉ sợ là kéo dài đến năm sau.”

Một lời, đã đem việc này kéo dài ba bốn tháng. Về phần mấy tháng tới sẽ phát sinh chuyện gì, khó mà nói.

Hoàng thượng không nghi ngờ, nghe vậy cười nói: “Vậy làm phiền Hoàng hậu.”

Hoàng hậu lại cười nói: “Đây đều là chuyện thuộc bổn phận nô tì, Hoàng thượng nói như vậy, thật sự là đề cao nô tì.” Dừng một chút còn nói thêm: “Tề vương thiên tính khiêu thoát bướng bỉnh, còn chưa định tính. Chậm việc hôn nhân lại cũng không phải chuyện không tốt. Dung phi không khỏi có chút nóng vội.”

Hoàng thượng lại nói: “Cũng không lạ Dung phi nóng vội. Thái tôn ít tuổi hơn Tề vương, lại giành trước việc hôn nhân. Người ở bên ngoài xem, chỉ sợ đều là nghĩ đến trẫm không để tâm chuyện này. Dung phi vội vã vì Tề vương đính hôn, cũng là một mảnh tâm ý mẫu thân.”

Hoàng hậu tươi cười, chợt dường như không có việc gì đáp: “Hoàng thượng nói phải.”

Trong cung nhiều tần phi như vậy, được sủng ái nhất thời cũng không hiếm thấy. Tựa như Lệ quý nhân, mấy tháng qua thị tẩm nhiều nhất, nổi bật tối kính. Nhưng so với Dung phi, lại kém xa lắc. Dung phi lại sủng dài không suy. Tề vương là niềm vui nhất của Hoàng thượng. Việc này, làm Hoàng hậu kiêng kị không thôi.

May mắn, Tề vương tùy ý tùy hứng hoang đường. Bằng không, tuyệt đối sẽ là một mối uy hiếp lớn.

……

Lời nói của Hoàng hậu, rất nhanh liền rơi vào tai Dung phi.

Dung phi trong lòng biết rõ ràng Hoàng hậu là cố ý kéo dài, nhưng cũng không thể nề hà. Vì hoàng tử tuyển thê, vốn chính là nghĩa vụ cùng quyền lợi của Hoàng hậu. Bà là mẹ đẻ chỉ có đề nghị quyền lợi, nhưng không có chân chính quyền quyết định.

Mấy tháng tới, bà nên đả khởi tinh thần ứng phó. Tuyệt không có thể ra nửa điểm sai lệch……

Chuyện tuyển phi cho Tề vương, rất nhanh liền ở trong cung truyền ra.

Chu Diễm cuối cùng có cơ hội báo thù, cười nói: “Thập tứ thúc, nghe nói hoàng tổ mẫu đang chọn người hợp ý cho thúc, thúc có cao hứng không?”

Tề vương cười nói: “Cao hứng tới đâu cũng không so được với cháu. Một chính phi hai trắc phi, ai không hâm mộ diễm phúc của cháu?”

Chu Diễm: “……”

Hé ra liền đánh vào chỗ đau của hắn, hơi quá đáng!

Chu Diễm vẻ mặt ai oán nhìn Tề vương, không có gì lo lắng uy hiếp: “Ta đi gặp hoàng tổ mẫu, nói thúc cùng Lục đại tiểu thư lưỡng tình tương duyệt. Thỉnh hoàng tổ mẫu thành toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.