Niệm Xuân Quy

Chương 10: Chương 10: Đinh Hương




“Vào đi!” giọng nói Mộ Niệm Xuân hờ hững, nghe không rõ hỉ nộ.

Đinh Hương nhẹ đẩy cửa ra, đi vào.

Một thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Cho dù tóc búi mặc váy sam cũng vẫn thấy yểu điệu động lòng người. Ánh mắt Mộ Niệm Xuân mạn bất kinh tâm xẹt qua dáng người Đinh Hương, sau đó rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô ta: “Ngươi chính là Đinh Hương?”

Thân là nha hoàn, không có tư cách đối mặt với chủ tử.

Đinh Hương hơi cúi người, cung kính đáp: “Dạ, nô tỳ chính là Đinh Hương. Đêm qua cùng Ngọc Trâm tới Y Lan viện. Bởi vì tiểu thư đang nghỉ ngơi, nô tỳ không dám quấy rầy tiểu thư, vì vậy sáng sớm nay mới đến bái kiến tiểu thư.”

Thái độ khiêm tốn, trả lời lưu loát, thông tuệ, biết tiến biết lùi, tướng mạo xinh đẹp. Cơ hồ lập tức khiến Thạch Trúc lùi xuống sau vài phần.

Thân là chủ tử, coi trọng một nha hoàn như vậy cũng là khó tránh khỏi. Ai có thể nghĩ tới, Đinh Hương trước khi tới Y Lan viện đã bị Mộ Nguyên Xuân thu mua?

Mộ Niệm Xuân nghĩ hợp lý hợp tình, gần như lập tức tha thứ cho mình năm đó: “Trước kia ngươi làm việc ở đâu?”

Đinh Hương đáp: “Hồi tiểu thư, từ lúc nô tỳ tám tuổi đã làm việc trong phủ, bởi vì nhận biết được mấy chữ, được phu nhân phái tới khố phòng.”

Mộ gia thi hương môn đệ, không chỉ yêu cầu nghiêm ngặt với con cháu, hạ nhân biết chữ cũng không ít. Nếu Đinh Hương có thể được phái tới khố phòng làm việc, hiển nhiên không chỉ “mấy chữ” đơn giản như vậy.

Mộ Niệm Xuân nhìn Đinh Hương, khóe môi cong lên: “Chỉ cần ngươi ngày sau tận tâm hầu hạ ta, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”

Đinh Hương lập tức quỳ xuống, đoan đoan chính chính dập đầu lạy ba cái: “Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử.”

“Đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Mộ Niệm Xuân miễn cưỡng phân phó một câu.

Đinh Hương mới đến, chưa thăm dò tính tình mình, để giành được lòng mình, nhất định làm việc cẩn thận tỉ mỉ. Không cần lo lắng cô ta phá rối, vì vậy, thời gian này Mộ Niệm Xuân không e ngại sai việc Đinh Hương.

Về phần sau đó…

Mộ Niệm Xuân không tiếng động nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý. Mộ Nguyên Xuân rất khôn ngoan lợi dụng Đinh Hương nắm giữ nhất cử nhất động của nàng, bày cái bẫy để nàng ngoan ngoãn chui vào.

Quân cờ tốt như vậy, Mộ Nguyên Xuân làm sao có thể bỏ được không cần.

Mà nàng, đồng dạng có thể lợi dụng quân cờ này, dẫn Mộ Nguyên Xuân vào cuộc. Đến lúc đó là ai tính toán ai, vẫn còn chưa biết…

Nước nóng nhanh chóng được chuẩn bị xong, trong thùng gỗ nước hơi nước nóng nghi ngút, những cánh hoa được thả vào, tản ra hương thơm dịu. Mộ Niệm Xuân ngồi ở trong thùng gỗ, thoải mái thở dài. Chỗ đầu gối bị đau được nước ấm vỗ về, đỡ đi không ít.

Đinh Hương gội đầu cho nàng, động tác mềm nhẹ cẩn thận.

Chỉ chốc lát sau, Ngọc Trâm cũng tới, trong tay cầm khăn tắm trắng mềm.

Ngọc Trâm và Thạch Trúc cùng tuổi, năm nay mười bốn, là nhị đẳng nha hoàn bên người Trương Thị. Khuôn mặt tròn, cả ngày cười híp mắt, trông rất đáng yêu.

Mộ Niệm Xuân đối với Ngọc Trâm hết sức quen thuộc, thấy nàng liền cười nói: “Ngọc Trâm, có phải ngươi ở Lan Hương viện phạm sai lầm không?”

Ngọc Trâm sửng sốt, không hiểu sao nói: “Nô tỳ không có phạm sai lầm ạ, sao tiểu thư lại hỏi như vậy?”

Mộ Niệm Xuân cười khẽ nhíu mày:“Nếu không phải phạm sai lầm, sao lại bị mẹ ta phái tới Y Lan viện.”

Ngọc Trâm biết mình bị trêu ghẹo, không tức giận, cười hì hì đáp: “Tiểu thư nói ngược rồi. Nô tỳ có thể đến Y Lan viện làm việc, là bởi vì chăm chỉ chịu khó, người khác thèm muốn đến đây còn không được cơ.”

Mộ Niệm Xuân nở một nụ cười. Trong mắt lại hiện lên một tia thương cảm.

Kiếp trước Ngọc Trâm cũng là nha hoàn đắc lực bên người nàng, bất quá, sau này lấy chồng, không theo nàng vào cung.

Nàng vốn cho là may mắn, nghĩ người bên cạnh cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp. Không nghĩ tới, rốt cuộc Mộ gia không thể nào tránh thoát kiếp nạn. Năm thứ hai nàng tiến cung, Mộ gia bị trì tội, tội danh là ngỗ nghịch phạm thượng đại bất kính. Tân hoàng tàn nhẫn thích giết chóc nhẹ nói một câu, trên dưới Mộ gia liền bị xử tử toàn bộ.

Dốc hết toàn lực, cuối cùng Ngọc Trâm và trượng phu của nàng cùng Mộ gia đều chịu chung một kết cục: tử.

Ngày nào đó, nàng đờ đẫn trong tẩm cung hoa lệ lạnh như băng, không ăn không uống không ngủ, cũng không nói một câu nào.

Nàng đã từng oán hận sâu đậm người nhà vô tình, đã từng lập thệ cắt đứt quan hệ vĩnh viễn không qua lại, thậm chí đã từng kỳ vọng trông thấy bọn họ không có kết cục tốt. Khi toàn bộ bọn họ chết hết, lòng nàng trống rỗng.

Từ một khắc kia, nàng quyết ý một mình giết chết nam nhân kia, vì người chết báo thù.

Nàng học cách kiềm chế bản thân, học cách mềm mại ngụy trang, từng bước từng bước tới gần nam tử thô bạo âm lãnh hỉ nộ vô thường. Cuối cùng thành công, cùng hắn đồng quy vu tận.

Có lẽ sẽ không ai nghĩ tới, một nam tử âm ngoan độc ác tàn nhẫn thích giết chóc, lại chết trên tay nàng…

Mộ Niệm Xuân cười có chút mơ hồ.

Ngọc Trâm không nhận thấy được sự khác thường của nàng, nhẹ nhàng lau bọt nước trên người nàng, sau đó cẩn thận mặc quần áo sạch sẽ.

Mái tóc đen bóng dài tới thắt lưng muốn búi lên thật sự khó khăn. Đinh Hương tốn nửa ngày mới lau khô được, dùng khăn làm khô từng lọn, sau đó lại dùng lược sừng trâu nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi.

Tóc còn ẩm ướt không búi lên được, Đinh Hương chỉ dùng mấy trâm cài nhẹ tóc phía sau.

Mộ Niệm Xuân vừa lòng, cười khen: “Đinh Hương thật khéo tay. Tóc dài như vậy, may mà nhờ có ngươi cẩn thận tỉ mỉ gội chải. Sau này, ngươi hầu hạ ta trang điểm.”

Đinh Hương được chủ tử khen, mừng rỡ, vui mừng đáp ứng.

Hầu hạ chủ tử trang điểm, bình thường chỉ có nha hoàn tâm phúc mới có thể được như vậy. Đinh Hương vốn cảm thấy tiếc nuối vì không được làm nha hoàn nhất đẳng, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Niệm Xuân nhìn về phía Ngọc Trâm, hơi suy nghĩ nói : “Ngọc Trâm, quần áo, trang sức giao cho ngươi quản.”

Ngọc Trâm cũng vô cùng vui mừng.

Mộ gia không phải thế gia vọng tộc nhưng cũng là thư hương môn đệ thừa truyền trăm năm, của cải giàu có. Phủ đệ ở kinh thành diện tích hơn mười mẫu. Tôn tử tôn nữ đều có chỗ ở riêng.

Ấn theo phủ lệ, trong mỗi viện, số nha hoàn, sai vặt là sáu người. Y Lan viện có hai gã sai vặt tam đẳng nha hoàn, có một bà tử, Thạch Trúc, giờ thêm Ngọc Trâm Đinh Hương, vừa đủ sáu người.

Trương Thị yêu thương nữ nhi, nha hoàn phái tới đều thông qua tuyển chọn kĩ càng. Nếu không phải ngay từ đầu Đinh Hương tồn tại dị tâm, vậy tuyệt đối sẽ trở thành nha hoàn đắc lực.

Ngọc Trâm rất tự nhiên hỏi tới Thạch Trúc: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Thạch Trúc bị thương đầu gối, không biết bây giờ thế nào. Nô tỳ muốn đi thăm cô ấy.”

Mộ Niệm Xuân không chút nghĩ ngợi gật đầu, thần sắc nhu hòa.

Đinh Hương một mực lưu ý thần sắc Mộ Niệm Xuân, thấy thế lòng khẽ động. Xem ra, tứ tiểu thư đối Thạch Trúc thực sự rất để bụng.

Thạch Trúc tính tình bình thường, không gọi là quá thông minh, duy nhất có thể khen ưu điểm đại khái chính là thành thật. Đáng tiếc bản thân đến chậm vài năm, nếu không, vị trí nhất đẳng nha hoàn tuyệt không thể là Thạch Trúc…

“Tiểu thư, Thạch Trúc bị thương đầu gối, bôi thuốc chắc sẽ gặp khó khăn.” Giọng nói của Đinh Hương vô cùng chân thành: “Từ hôm nay mỗi ngày nô tỳ xin đi bôi thuốc cho Thạch Trúc, xin tiểu thư hãy đáp ứng.”

Mộ Niệm Xuân mỉm cười, trong ánh mắt sinh ra vài phần khen ngợi: “Được. Vậy chuyện này giao cho ngươi.”

Ngọc Trâm ở một bên âm thầm ảo não. Dễ dàng như vậy đã chiếm được sự yêu thích của tiểu thư, sao để Đinh Hương đoạt mất rồi? Rõ ràng là nàng khởi đầu đề tài kia mà.

Ngọc Trâm cũng là cơ trí, đầu óc linh động tiếp tục vuốt mông ngựa: “Tiểu thư, lão gia phạt cô trong vòng một tháng chép một trăm bản “nữ giới”, cái này thực sự rất nhiều. Không bằng nô tỳ thay cô chép.”

Không đợi Mộ Niệm Xuân mở miệng, Đinh Hương liền khẽ cười nói: “Ngọc Trâm một mảnh hảo tâm, đáng tiếc biện pháp này không ổn. Tiểu thư tập viết từ nhỏ, cô tuy rằng cũng biết chữ nhưng chữ viết nhất định không giống tiểu thư. Lão gia nhất định có thể nhìn ra được.”

Ngọc Trâm bị nói có chút xấu hổ, không dám nhìn chủ tử, ngập ngừng nói: “Nô tỳ ngu dốt, không có chủ ý nào tốt cả.”

Mộ Niệm Xuân như không để ý, cười nói: “Ngươi cũng là suy nghĩ cho ta, ta làm sao lại trách ngươi.” Dừng một chút ý vị thâm trường nói một câu: “Hai người có lòng trung tâm, ta sẽ nhớ kỹ.”

Ngọc Trâm thở phào, vui mừng nở nụ cười.

Sắc mặt Đinh Hương bình tĩnh, theo bản năng tránh ánh mắt Mộ Niệm Xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.