Một bà tử một mực đợi xa xa trông
từ đường, lúc này chợt ho khan một tiếng. Đây là đang ám chỉ Trương Thị, thời
gian đã lâu, nên rời đi.
Trương Thị đành lưu luyến rời đi.
Mộ Niệm Xuân gọi Thạch Trúc:
“Thạch Trúc, em qua đây, thức ăn trong hộp đủ cho hai chúng ta ăn.”
Thạch Trúc nhất thời thụ sủng
nhược kinh: “Tiểu thư ăn trước đi ạ, nô tỳ không xứng được dùng cơm cùng với
tiểu thư.”
“Ăn mà thôi, có cái gì xứng với
không xứng.” Mộ Niệm Xuân thấy Thạch Trúc vẫn không chịu di chuyển, liền tăng
thêm ngữ khí: “Nếu em không ăn, ta cũng không ăn. Đói bụng đau dạ dày là tại em
đấy.”
Thạch Trúc đành vào đi vào từ
đường.
Lúc này sắc trời đã tối, trong từ
đường chỉ thắp một ngon đèn. Thạch mama trông coi từ đường cũng đi ăn cơm tối,
trong lòng Mộ Niệm Xuân thả lỏng đôi chút, ngồi trên đệm quỳ ăn cơm tối.
Cháo ngân nhĩ, long nhãn, hạt ý dĩ
ngọt mà không ngán, vừa vào miệng đã tan, bánh màn thầu xốp ngon. Mộ Niệm Xuân
luôn có yêu cầu với đồ ăn, hiểu được cơm nước coi như không tệ.
Thạch Trúc lần đầu tiên được dùng
cơm cùng chủ tử, không khỏi có chút mất tự nhiên.
Mộ Niệm Xuân cũng không nói gì, ăn
no đặt đũa mới cười nói: “Còn dư lại em phải ăn hết đi. Không được lãng phí đồ
ăn.”
Thạch Trúc quả nhiên thấy thoải
mái hơn, cười đáp: “Nô tỳ sẽ ăn hết.” Nói rồi cúi đầu ăn.
Mộ Niệm Xuân yên lặng đánh giá
Thạch Trúc dưới ngọn đèn.
Thạch Trúc lớn hơn nàng hai tuổi,
năm nay mười bốn, thân hình đã có phong thái thiếu nữ. Tướng mạo không tính là
đặc biệt xuất chúng, nhưng cũng mi thanh mục tú.
“Thạch Trúc, em ở bên ta cũng đã
bốn năm rồi.” Mộ Nguyên Xuân bất chợt nói.
Thạch Trúc không chút nghĩ ngợi
đáp: “Là bốn năm hai tháng.” Mười tuổi Thạch Trúc vào Mộ gia, bởi vì tính tình
cẩn thận nên được Trương Thị nhìn trúng, cho đến Y Lan viện hầu hạ tứ tiểu thư.
Chỉ chớp mắt, đã hơn bốn năm.
Mộ Niệm Xuân nhìn Thạch Trúc, cười
nói: “Tháng trước Thược Dược đã gả đi, mẹ ta dự định tuyển thêm hai người hầu bên
cạnh ta. Vị trí nhất đẳng nha hoàn giao cho em, ngoài ra không có ai hợp hơn.”
Thạch Trúc ngẩn ra, vừa mừng vừa
sợ, đang muốn dập đầu tạ ân, đã nghe Mộ Niệm Xuân vừa cười vừa nói: “Ở đây chỉ
có hai chúng ta, không có người ngoài, không cần nhiều nghi thức xã giao như
vậy.”
Không đợi Thạch Trúc có phản ứng
gì, lại nói tiếp: “Sau này em là đại nha hoàn thiếp thân của ta, hành sự nói
năng phải có vài phần phong thái của đại nha hoàn, đừng làm hỏng uy phong của
ta. Gặp phải chuyện gì không cần sợ, có chủ tử là ta làm chỗ dựa cho em.”
Chỉ kém nói thẳng: “Trong phủ này
em đi ngang cũng không sao.”
Thạch Trúc vui mừng kích động
không nói nên lời, nước mắt rơm rớm, nghẹn ngào: “Tiểu thư, người đối đãi với
nô tỳ thật tốt quá, nô tỳ có tài đức gì .”
Nhìn gương mặt bên cạnh mình tới
tận ngày sắp chết ngày nào, lòng Mộ Niệm Xuân một trận chua xót.
Kiếp trước Thạch Trúc trung thành
và tận tụy, cho dù là khoảng thời gian nàng gặp gian nan nhất, Thạch Trúc cũng
chưa từng dao động phản bội nàng. Đưa mắt mờ mịt bốn phía đều là đối thủ, nàng
có thể tín nhiệm duy nhất là Thạch Trúc mà thôi.
Chủ tớ hai người sống nương tựa
lẫn nhau ở trong lòng nàng, Thạch Trúc đã trở thành thân nhân không thể thay
thế.
Kiếp trước hai mươi mấy năm sinh
mệnh, có quá nhiều tiếc nuối và không cam lòng. Cũng may kiếp này có cơ hội bù
đắp từng cái. Nàng có rất nhiều chuyện cần làm, có nhiều lo lắng, vì thế cần
Thạch Trúc giúp một tay.
Mộ Niệm Xuân nhìn Thạch Trúc, nói
thật: “Em luôn tận tâm tận lực hầu hạ ta, đây là em xứng đáng.”
Thạch Trúc đỏ mắt, dập đầu lạy Mộ
Niệm Xuân ba cái: “Tiểu thư tín nhiệm coi trọng nô tỳ như vậy, nô tỳ nhất định
sẽ không cô phụ tiểu thư.”
Viền mắt Mộ Niệm Xuân cũng đã có
chút ươn ướt, nàng cố mỉm cười nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, khi không có
người ngoài, không cần đa lễ như vậy. Bên ngoài có chút lạnh, đóng cửa lại đi,
dựa sát vào ta để cùng nhau sưởi ấm.”
Thạch Trúc dùng tay áo lau nước
mắt, đi đóng cửa, sau đó cẩn thận tựa bên chân Mộ Niệm Xuân. Rất nhanh liền co
ro ngủ thiếp đi.
Mộ Niệm Xuân cũng cảm thấy mệt mỏi
dâng lên, nhẹ nhàng kéo chăn đệm, đắp lên mình và Thạch Trúc.
Ánh sáng đèn dầu lờ mờ, phủ
lên từ đường mang thêm vài phần ấm áp. Trong từ đường âm u tĩnh mịch, chủ
tớ hai người giống như năm xưa, tựa sát vào nhau, cùng đi vào giấc ngủ.
Trương Thị chưởng quản Mộ gia, lại
phải chiếu cố Phong Ca Nhi tuổi nhỏ, mỗi ngày chỉ có thể tranh thủ một chốc rỗi
rãi đi qua từ đường. Phong Ca Nhi thì chỉ muốn chạy tới từ đường cả ngày, ngặt
nỗi lại bị tổ mẫu yêu thương ấu tôn nghiêm khắc ngăn lại.
Mộ Trường Hủ cùng hai huynh đệ Mộ
Trường Bách, Mộ Trường Đồng chi thứ hai hằng ngày đọc sách, Mộ Nguyên Xuân ở
trong khuê phòng tĩnh dưỡng, duy nhất năng tới thăm Mộ Niệm Xuân là đường tỷ Mộ
Uyển Xuân chi thứ hai.
Mộ Uyển Xuân có một tỷ muội song
sinh, đã chết non năm ba tuổi. Mộ Uyên Xuân đứng hàng thứ ba trong đám tỷ muội.
Nữ nhân Mộ gia dung mạo xinh đẹp.
Mộ Uyển Xuân cũng không ngoại lệ, gương mặt trái xoan, da trắng nõn, quyến rũ
hoạt bát.
Lấy hoa ví dụ, Mộ Nguyên Xuân
giống một đóa hoa mai tinh xảo tuyệt mỹ khí chất xuất trần, Mộ Uyển Xuân là
thược dược ánh sáng màu nắng kiều diễm. Mộ Niệm Xuân tuổi nhỏ nhất, lại mi mục
như họa, xinh đẹp động lòng người, giống nụ hoa hải đường ngọt ngào.
Mộ Uyển Xuân ân cần hỏi han: “Tứ
muội, rốt cuộc muội và đại tỷ vì chuyện gì mà cãi vã? Tức giận lại đẩy mạnh tỷ
ấy xuống hồ, sáng nay ta đi thăm đại tỷ, hỏi tỷ ấy nguyên nhân, tỷ ấy thế nào
cũng không chịu nói ra.”
Mộ Niệm Xuân nhếch môi: “Tỷ ấy nói
mới là chuyện lạ.”
Hai mắt Mộ Uyển Xuân sáng lên,
hứng trí bừng bừng ghé sát tai Mộ Niệm Xuân nói nhỏ: “Nói như vậy, tỷ ấy thực
sự nói những lời đó?”
Ngắn ngủn một ngày công phu, trên
dưới trong phủ lặng lẽ truyền đi một sự kiện. Đại tiểu thư nói lời vũ nhục kế
mẫu, tứ tiểu thư trong lúc giận dữ mới ra tay. Người La gia tới cửa cũng không
thể làm được điều gì.
Nếu như không phải đại tiểu thư
đuối lý, người La gia không làm khó lên trời mới là chuyện lạ.
Mộ Uyển Xuân tới thăm Mộ Niệm
Xuân, là muốn trực tiếp tìm hiểu “tin tức”.
Mộ Niệm Xuân chỉ mong sao Mộ Uyển
Xuân hỏi những câu này, cố ý hừ lạnh một tiếng nói:“Nếu không phải tỷ ấy vũ
nhục mẹ muội, làm sao muội lại tức giận đẩy tỷ ấy xuống nước. Ba tuổi đại tỷ đã
được La gia nhận về nuôi, mười năm nay, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón
tay. Một năm trước mới hồi phủ ở lâu dài. Mẹ muội đối đãi tỷ ấy khách khí nhưng
có làm khó dễ bao giờ? Đại tỷ lại tùy ý nói bậy về mẹ muội, thực sự đáng giận.”
Ánh mắt Mộ Uyển Xuân quay một
vòng: “Tứ muội, muội đừng tức giận nữa. Đại tỷ cũng là một thời kích động mới
nói… những lời này, hiện tại chắc chắn đang rất hối hận rồi. Đều là tỷ muội nhà
mình, việc này đừng so đo nữa.”
Lời nói này nhìn như khuyên giải
an ủi, nhưng cẩn thận suy ngẫm, không phải không có châm ngòi thổi gió, ý tứ
gây xích mích chia rẽ.
Mộ Niệm Xuân gượng cười, không hờn
giận nói:“Tam tỷ, rốt cuộc là tỷ hướng về muội hay về đại tỷ?”
“Này còn phải nói, ta đương nhiên
là hướng về muội.” Mộ Uyển Xuân oán trách: “Hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn
lên, còn thân hơn cả tỷ muội ruột. Ta và đại tỷ còn chưa nói với nhau được vài
câu.”
Lúc này Mộ Niệm Xuân mới đổi giận
thành vui: “Vẫn là tam tỷ đối tốt với muội nhất.”
Mộ Uyển Xuân mím môi nở nụ cười,
trong lòng lại đắc ý nghĩ, Mộ Nguyên Xuân cùng Mộ Niệm Xuân cãi vã càng hung
càng tốt. Bởi vậy, mọi người mới có thể biết nữ nhi thanh cao lịch sự, có tri thức,
hiểu lễ nghĩa nhất Mộ gia là đích nữ chi thứ hai Mộ Uyển Xuân.
Mộ Niệm Xuân coi như không thấy tự
đắc nơi đáy mắt Mộ Uyển Xuân, khóe miệng hơi giương lên trong nháy mắt.
Mộ gia gia huấn cực nghiêm, bốn
mươi tuổi không có con mới được cưới vợ bé. Huynh đệ Mộ Chính Thiện, Mộ Chính
Đức sớm đã có con trai trưởng, bởi vậy cũng không có thiếp thất.
Nguyên phối Mộ Chính Thiện là La
Thị sinh một con trai một con gái, kế thất Trương Thị cũng sinh một con trai
một con gái. Ngô Thị chi thứ hai có hai con trai một con gái. Ngoại trừ nhị
tiểu thư và tứ thiếu gia chết non, còn lại đều bình an lớn lên.
Việc hài nhi chết non là khá cao ở
đại Tần, cơ hồ là chuyện tình không thể tưởng tượng.
Theo chuyện này cũng có thể nhìn
ra, Mộ gia gia phong nghiêm cẩn, sự việc ngấm ngầm xấu xa bên trong cực ít, So
với các quý phủ khác động chút đánh chết thị thiếp, bán ra thông phòng hay đứa
nhỏ sinh thiếu tháng, bên trong Mộ gia coi như gió êm sóng lặng.
Nhưng mà, huynh muội Mộ Nguyên
Xuân trở về, chuyện tế nhị cân bằng này lập tức bị đánh vỡ.