Niệm Xuân Quy

Chương 119: Chương 119: Xa Cách




Phương mama rốt cục nhận sai.

Thụy Hương mang thai khiến cho phong ba, rốt cục có thể lắng xuống.

Mộ Nguyên Xuân âm thầm nhả ra khí. Khi nhìn đến Phương mama vẻ mặt đen tối chết lặng vẻ, trong lòng cũng không ra tư vị gì. Chợt lại an ủi chính mình, cô ta cũng là bất đắc dĩ làm vậy. Tại tình huống này, chỉ có thể làm cho Phương mama chịu tội. Chờ qua vài ngày, sẽ hướng phụ thân cầu tình, làm cho Phương mama một lần nữa trở lại bên người.

Phương mama nhất định có thể lượng giải nỗi khổ tâm của cô ta.

Trương thị muốn nói, lại bị ánh mắt kiên quyết của Mộ Niệm Xuân ngăn lại .

Trương thị đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.

Mộ Chính Thiện thần sắc phức tạp nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái, rất nhanh lại rời ánh mắt đi, lạnh lùng phân phó: “Phương mama, ngươi hiện tại thu thập quần áo đi điền trang.”

Phương mama run run dùng tay áo lau nước mắt, dập đầu lĩnh mệnh: “Nô tỳ xin đi.” Lại cấp Mộ Nguyên Xuân dập đầu: “Nô tỳ ngày sau không thể ở ánh mắt kiên quyết tiểu thư hầu hạ, thỉnh tiểu thư bảo trọng.”

Lúc này đây, xem như bà ta vì tiểu thư dùng chút sức lực cuối cùng.

Phương mama đi rồi, vết thương trên lưng và đùi khiến bà ta chậm chạp, từng bước đi đều là toàn tâm đau đớn. Nhưng phần đau đớn này so với đau đớn trong lòng, là không đáng kể.

……

“Muội không đi tiễn Phương mama sao?”

Tất cả mọi người rời đi. Mộ Nguyên Xuân lại không đứng dậy, như trước ở lại trong phòng. Mộ Trường Hủ nhịn nửa ngày, rốt cục há mồm hỏi.

Mộ Nguyên Xuân đả khởi tinh thần đáp: “Phương mama phạm vào sai, chịu chút trừng phạt cũng là phải, nếu muội tiễn bà ấy. Chỉ sợ trong lòng bà ấy càng xấu hổ càng khó chịu.”

Xấu hổ khó chịu, hẳn là muội chứ……

Mộ Trường Hủ không nói gì, ánh mắt nhìn cô ta thất vọng cùng bi thương tột cùng.

Mộ Nguyên Xuân vốn chột dạ, bị Mộ Trường Hủ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng lại một trận bối rối. Trên mặt trấn định như cũ. Thậm chí nở nụ cười: “Đại ca, sao lại nhìn muội? Không nhận ra muội sao?”

Câu nói vui đùa này, không khiến Mộ Trường Hủ thoải mái.

Mộ Trường Hủ bình tĩnh nhìn Mộ Nguyên Xuân. Thấp giọng nói: “Ta quả thật cảm thấy rất xa lạ.”

Xa lạ làm trái tim người ta băng giá.

Mộ Nguyên Xuân cười thập phần miễn cưỡng: “Đại ca, huynh nói đùa muội sao?”

“Ta đang nói cái gì. Trong lòng muội rất rõ ràng.” Trên mặt Mộ Trường Hủ không chút biểu cảm: “Chuyện Thụy Hương, có lẽ thật là Phương mama làm. Nhưng muội nhất định cảm kích. Phương mama đối với muội trung thành và tận tâm, tuyệt đối không thể có thể ở sau lưng muội làm loại sự tình này.”

Mộ Nguyên Xuân tưởng biện giải, lại phát hiện mọi ngôn ngữ đều có vẻ vô lực.

Phương mama hầu hạ cô ta mười mấy năm, Mộ Trường Hủ rất quen thuộc tính tình Phương mama. Hắn chỉ cần để ý, có thể nhìn ra điểm không thích hợp……

“Muội rốt cuộc là muốn cái gì?” Trong giọng nói Mộ Trường Hủ lộ ra ủ rũ cùng thất vọng: “Muội không cần tình cảm thanh mai trúc mã thâm hậu với biểu ca, không cần chiếu cố muội nhiều như vậy năm như vậy của cậu mợ, không cần Phương mama đối với muội một mảnh trung tâm. Liền ngay cả ta này, huynh trưởng của muội. Ở trong mắt muội cũng là người có thể để lợi dụng. Nếu có một ngày, muội vì vinh hoa phú quý, có phải hay không sẽ ruồng bỏ mọi người? Bao gồm cả đại ca ruột thịt là ta?”

Liên tiếp chỉ trích, hung hăng đâm vào ngực cô ta.

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân nhấp nhoáng lệ quang, trong thanh âm tràn đầy đau đớn: “Đại ca, sao huynh lại nghĩ như vậy? Huynh là người thân nhất với muội trên đời này, mặc kệ thế nào, muội cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với huynh. Mấy ngày nay, muội luôn hối hận tự trách. Nếu sớm biết rằng sẽ hại huynh thành ra thế này, muội tuyệt không làm như vậy.”

“Ruồng bỏ tình ý biểu ca. Lòng muội giống đao cắt. Chiếu cố của cậu mợ với muội, muội suốt đời khắc trong tâm khảm. Phương mama là bà vú của muội, nhiều như vậy năm vẫn trung thành và tận tâm. Huynh nghĩ rằng muội và huynh sẽ bỏ bà ấy sao? Vừa rồi tình hình thế nào huynh cũng thấy, muội chỉ có một con đường. Đành phải nhịn đau, ủy khuất Phương mama, ngày sau muội sẽ cố gắng đưa bà ấy trở lại……”

Mộ Nguyên Xuân mặt đầy nước mắt, khiến người ta thương tiếc.

Mộ Trường Hủ hoàn toàn không động dung, im lặng một lát, mới cười khổ nói: “Ta không biết câu nào của muội là nói thật, câu nào là nói dối.”

Những lời này. So với những lời chỉ trích lúc trước càng đả thương người.

Mộ Nguyên Xuân nguyên bản còn có ba phần là diễn trò, đến lúc này thật sự không chịu nổi, nước mắt ào tuôn: “Đại ca, ngay cả huynh cũng muốn bỏ rơi muội sao?”

Biểu ca bị cô ta làm cho thương tâm. Mợ đối cô ta thất vọng đến cực điểm, Phương mama cũng rời đi. Hiện tại, liền ngay cả huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau cũng muốn vứt bỏ cô ta sao?

Ý niệm đáng sợ trong đầu, làm cho cuộc đời cô ta lần đầu tiên chân chính sinh ra khủng hoảng.

Cô ta gắt gao rất nhanh nắm lấy vạt áo Mộ Trường Hủ, tựa như rơi xuống nước không có ai cứu.

Lòng Mộ Trường Hủ chua xót. Hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: “Muội là muội muội ta, cũng là người thân nhất trên đời của ta. Mặc kệ tới khi nào, ta vẫn là huynh trưởng của muội.”

Tình huynh muội là không dứt bỏ được.

Nhưng hắn đối Mộ Nguyên Xuân, trái tim băng giá thất vọng đã là thật. Hai huynh muội bọn họ, rốt cuộc trong lời nói đã không hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau.

Mộ Nguyên Xuân vốn thông minh, há có thể nghe không ra hàm ý trong lời nói của Mộ Trường Hủ? Nhất thời như tiến vào hầm băng, trong lòng một trận lạnh buốt.

……

“Niệm Xuân, vì sao vừa rồi không cho mẹ nói?” Trương thị đối với hành vi không đánh chó rơi xuống nước rất khó hiểu: “Phương mama khẳng định là Mộ Nguyên Xuân âm thầm ra lệnh, chỉ cần ta ở trước mặt cha con vạch trần, cha con nhất định rất tức giận Mộ Nguyên Xuân.”

Cơ hội tốt như vậy, chỉ giải quyết mình Phương mama, chân chính chủ mưu Mộ Nguyên Xuân lại tránh được, thật là tiếc nuối.

Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Mẹ, chuyện rõ ràng như vậy, mẹ cho là cha không nhìn ra sao?”

Trương thị á khẩu.

“Chuyện Thụy Hương đã khiến cha đủ phẫn nộ thương tâm. Mộ Nguyên Xuân dù sao cũng là đích tôn trưởng nữ Mộ gia, là cốt nhục của cha. Cha cho dù sinh khí, cũng không muốn làm mất thanh danh cô ta. Để cho Phương mama nhận tội, là thích hợp nhất.”

Mộ Niệm Xuân không nhanh không chậm êm tai nói tiếp: “Mộ Nguyên Xuân lần này là trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Không những không tính kế được chúng ta, còn mất Phương mama, về sau bên người không có ai có thể tin dùng. Cha cũng sẽ bởi vì hành vi của cô ta mà lạnh tâm. Tổ mẫu biết hết thảy, cũng sẽ thập phần thất vọng về cô ta. Cô ta bị xa lánh, về sau còn lấy cái gì đấu với chúng?”

Trương thị kìm lòng không được gật gật đầu, sau đó thở dài một hơi: “May mắn có con bày mưu tính kế, nhanh như vậy liền giải quyết chuyện Thụy Hương. Nếu không có con, một mình ta, đại khái chỉ biết cùng cha con làm ầm ĩ, làm cho hỏng bét.”

….. Có thể hiểu ra, coi như là ưu điểm lớn nhất của Trương thị.

Mộ Niệm Xuân mím môi cười nói: “May mắn mẹ toàn tâm toàn ý tín nhiệm con, bằng không, con dù có nhiều thủ đoạn, cũng không thi triển được.”

Trương thị đương nhiên cười nói: “Nha đầu ngốc, mẹ không tin con còn có thể tin ai?”

Câu này không phải lời gì đặc biệt, lại làm Mộ Niệm Xuân cay mũi. Hai chữ tín nhiệm nói thì đơn giản, làm đến lại thật sự quá khó khăn. Trên đời này, trừ bỏ Trương thị, có ai toàn tâm toàn ý tín nhiệm nàng?

Đúng rồi, còn có Phong ca nhi cùng Tử Kiều biểu ca. Còn có Thạch Trúc cùng Tiểu Qúy tử trung thành và tận tâm.

Nghĩ đến người bên mình, trong lòng Mộ Niệm Xuân dâng lên một trận lo lắng.

Ông trời đãi nàng thật sự không tệ. Trọng sinh lần này, nàng rốt cục có thể bù lại tiếc nuối kiếp trước. Chỉ cần nàng thấy mọi người có thể bình an hạnh phúc còn sống, hết thảy trả giá nàng cũng cam tâm tình nguyện!

……

“Con nói cái gì?” Chu thị vẻ mặt kinh ngạc truy vấn: “Đứa nhỏ trong bụng Thụy Hương đã không còn?”

Nhắc tới Thụy Hương, lòng Mộ Chính Thiện tràn đầy nổi giận, trầm giọng nói: “Nữ tử tâm kế sâu nặng, căn bản không xứng sinh con nối dòng Mộ gia. Như vậy cũng là thiên ý.”

Chu thị trong lòng thổn thức một lát, cũng là không đặc biệt để ở trong lòng.

Mộ gia đã có bốn cháu trai ba cháu gái, con nối dòng cũng coi như thịnh vượng. Nhiều con vợ kế thứ nữ, bất quá là dệt hoa trên gấm. Không có cũng không có gì đáng tiếc.

Mộ Chính Thiện ẩn nhẫn tức giận thấp giọng nói: “Thụy Hương cả gan làm loạn, là có người ở sau lưng cô ta bày mưu tính kế.”

Chu thị nhíu mày: “Là ai?”

Mộ Chính Thiện có chút ngập ngừng: “Là Phương mama bên người Nguyên Xuân.”

Ngắn ngủn một câu, làm cho sắc mặt Chu thị đột nhiên biến đổi. Trong mắt hiện lên tức giận: “Nguyên Xuân này, thật sự là rất kỳ cục. Dám làm ra sự tình như vậy. Loại chuyện này nếu truyền ra, liền ngay cả thanh danh Uyển Xuân cùng Niệm Xuân cũng sẽ bị liên luỵ.”

Mộ gia nhiều năm thanh cửa chính phong, xem như hoàn toàn hủy ở trong tay Mộ Nguyên Xuân.

“Chuyện lần này, Phương mama chịu toàn bộ tội, sẽ không liên lụy đến trên người Nguyên Xuân.” Mộ Chính Thiện thấp giọng nói: “Đều do con quản giáo sơ suất, Nguyên Xuân mới có thể biến thành như vậy……”

“Điều này sao có thể trách con.” Chu thị thở dài: “La thị chết sớm, Nguyên Xuân từ nhỏ không có mẹ ruột quản giáo. Lại lớn lên ở La gia, tuy cậu mợ nó đối với nó không tệ, ai có thể dạy dỗ nó như con ruột? Tính tình đã biến thành như vậy, ngày sau nên lưu ý quản giáo gấp bội, sớm ngày định ra việc hôn nhân.”

Miễn cho Mộ Nguyên Xuân làm ra nhiều loại chuyện bại hoại môn phong.

Mộ Chính Thiện đả khởi tinh thần nói: “Mẫu thân nói phải. Con sẽ nói Trương thị lưu tâm, trước vì Trường Hủ định ra việc hôn nhân, sau đó vì Nguyên Xuân làm mai.”

Lấy gia thế Mộ gia, tuy rằng dòng dõi tuy không cao, nhưng muốn tìm một mối hôn nhân tốt cũng không phải quá khó.

Chu thị ừ một tiếng: “Không cần tìm dòng dõi quá cao, không quá cách biệt Mộ gia chúng ta là được. Tốt nhất là người đọc sách nhà gia phong……”

Đang bàn bạc, người gác cổng hốt hoảng tiến vào, đại khái là chạy quá mau, vừa thở vừa lắp bắp: “Lão phu nhân, người trong cung tới, mau, mau chuẩn bị tiếp chỉ.”

Chu thị cùng Mộ Chính Thiện đều cả kinh.

Không lý do như thế nào một đạo thánh chỉ đến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.