Trước không nói bọn họ không có tiền, cho dù có tiền cũng không có thể cho cô.
“Trước kia lúc tao sinh mày, tao còn khó sinh, đi bệnh viện huyện tiêu không ít tiền đâu, cái này sao mày không tính vào.” Mẹ Cố lại văng nước miếng khắp nơi bổ sung.
Cố Nghiên nói thẳng: “Nếu không phải lúc trước mẹ cảm thấy chính mình mang thai con trai, sao có thể sẽ đến bệnh viện sinh tôi chứ?”
Đối với chuyện bà ta khó sinh, cô cũng không phải chưa từng nghe người trong thôn nói.
Bà mụ lúc ấy nói, ngoại trừ đi bệnh viện nếu không ở chỗ bà ấy thì chỉ có thể giữ một là người lớn, hai là thai nhi.
Mà Lý Chiêu Đệ một lòng cảm thấy trong bụng mình là con trai, cho nên sao có thể không giữ con, nhưng bà ta cũng không muốn chết, cho nên lúc đó mới chọn đến bệnh viện sinh.
Kết quả ai cũng không nghĩ đến, vậy mà lại là con gái.
“Nếu bà sớm biết tôi là con gái, bà nhất định sẽ bỏ nhỏ giữ lớn, làm sao sẽ tiêu tiền đến bệnh viện một chuyến chứ.” Cố Nghiên không chút lưu tình chọc thủng cái gọi là ép buộc đạo đức của bà ta.
Sắc mặt mẹ Cố thay đổi, làm sao chịu thừa nhận: “Mày… mày đừng nói bậy.”
Cố Nghiên thấy bộ dáng chột dạ này của bà ta, liền rõ ràng mình đoán không sai chút nào: “Chẳng qua tôi lười so đo những thứ đó, tiền này tôi cũng không cần, coi như trả tiền thuốc men lúc mẹ sinh ra tôi.”
Cô đương nhiên biết tiền này không lấy lại được, nếu như vậy thì không bằng cô dùng để mua đứt phần ân tình được sinh ra này.
Nhưng không nên thoái nhượng, Cố Nghiên tuyệt đối sẽ không thoái nhượng: “Củi trong phòng bếp đều là tôi vác từ trên núi xuống, nếu các người không cho tôi dùng nồi, tôi đây sẽ mang toàn bộ củi đến nhà người khác mượn nồi để dùng, để các người không có thứ sưởi ấm mùa đông!”
Nhà này lớn lớn bé bé sớm đã bị cô chiều hư, để bọn họ mùa đông lên núi vác củi còn không bằng bảo bọn họ đi tìm chết.
Quả nhiên, mẹ Cố nóng nảy, dậm chân mắng to: “Mày dám!”
Có dám hay không không phải trong lời nói, mà là đi đôi với hành động.
Cố Nghiên ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt củi chạy lấy người, miễn cho bọn họ cho rằng cô đang hù doạ bà ta.
Trời mùa đông khắc nghiệt, nhà ai không thiếu củi, phàm là cô cho người ta một ít để dùng, ai cũng sẽ vui vẻ mời cô dùng nồi và bếp nhà mình.
“Mày thật đúng là dám… Mày…” Mẹ Cố tức giận muốn hộc máu, lúc đang muốn lôi kéo Cố Đại Bảo tiến lên ngăn cản, âm thanh không kiên nhẫn của ba Cố truyền đến.
“Được rồi, đều làm ầm ĩ cái gì, còn ngại trong nhà không đủ mất mặt có phải hay không, nó muốn dùng thì cho nó dùng là được.” Ông ta hình như mới bò dậy từ trên giường đất, mặc một cái áo khoác cũ nát, đen mặt mắng.
Ba Cố cũng không phải người thông tình đạt lý, mà là ông ta không muốn vì chút chuyện nhỏ rách nát này, làm cho gia đình bọn họ thành đề tài câu chuyện cho đại đội thôn nói đến sau khi ăn.
Trong khoảng thời gian này, gia đình nhà cả của nhà họ Cố bọn họ đã đủ náo nhiệt!!
Mẹ Cố thật ra ngay lúc thấy Cố Nghiên thật sự muốn ôm củi rời đi đã có chút hối hận, hiện tại thấy có bậc thang đi xuống, bà ta sau khi hùng hùng hổ hổ nói hai tiếng thì từ bỏ.
Cố Nghiên cũng không phản ứng lại gì nhiều với bọn họ, sau khi rửa xong nồi, liền rửa cá trắm cỏ lớn béo múp theo thói quen.