Trái tim Trình Kính Tùng lập tức giống như bị kim đâm, đau âm ỉ.
Anh đảm bảo từ tận đáy lòng, “Nghiên Nghiên, anh không còn cách nào để em ăn no uống say cùng anh, nhưng anh nhất định không để em chịu giày vò. Chỉ cần có Trình Kính Tùng ở đây, anh nhất định sẽ vì em mà che mưa chắn gió.”
“Em tin anh.” Cố Nghiên thốt lên, khóe mắt hơi nhếch lên, toàn là tín nhiệm.
Tên ngốc này có thể vì cô mà ngay cả mạng sống cũng không thèm đếm xỉa.
“Nhưng em càng muốn em và anh cùng nhau sóng vai, em cũng muốn vì anh mà che mưa chắn gió.” Cố Nghiên nói tiếp, giọng nói chân thành mà kiên định.
Sống lại một đời, tuy cô biết Trình Kính Tùng là một người đàn ông hoàn toàn có thể dựa vào, không lâu sau này cũng sẽ trở nên giàu có, cho dù cô không làm gì thì sau này cũng sẽ được hưởng cuộc sống sung túc.
Nhưng cô không muốn làm một cây hoa thố ti, lúc nào cũng dựa thế, cậy quyền anh, cô phải làm một cây gạo, cùng anh chia ngọt sẻ bùi.
Cây hoa thố ti là một loài cây ký sinh, thân xoắn lại, màu vàng, mảnh mai, đường kính khoảng 1 mm, không có lá.
“Nghiên Nghiên…em thật tốt!”
Trình Kính Tùng chính là một tên ngốc, nghe thấy lời tỏ tình này ràng là vui đến mức lập tứ muốn gãi đầu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhưng lại tự nhiên, thật thà phát thẻ người tốt.
“Cảm ơn.” Cô Nghiên biết đây tuyệt đối là lợi ca ngợi cao nhất của anh đối với cô. Cô cong môi, đấy lòng toả ra vị ngọt chưa từng có.
“Đúng rồi, vết thương của anh sao rồi?” Cô lại nói.
“Đã không sao nữa rồi. Anh da dày, chút vết thương này có là gì đâu.” Trình Kính Tùng vội nói, vừa nói anh còn vừa quơ tay. Cố Nghiên nhìn thấy quả thật là như vậy thì mới yên tâm.
“Vậy thì tốt, bây giờ em muốn bắt cá.” Có Nghiên bắt đầu cúi đầu tìm đá có thể dùng.
Trình Kính Tùng nào nỡ để cô một mình bắt cá, “Anh giúp em.”
“Được.”
May mắn của hai người cũng không tệ lắm, tổng cộng bắt được hai con cá lớn béo ú.
Để cá không nhảy ra khỏi giỏ cỏ, Trình Kính Tùng dứt khoát bứt cây sậy buộc chúng lại.
“Mỗi người một con,” Cos Nghiên nhìn dáng vẻ định cho mình hết của anh thì cau mày, hơi có vẻ cưỡng ép nhét cho anh một con.
Lần này Trình Kính Tùng hiếm khi không nghe lời: “Nghiên Nghiên, anh không cần.”
Anh cũng bỏ ra không ít công sức, nhưng nếu Nghiên Nghiên không nhanh mắt thì bọn họ cũng chẳng bắt được cá.
Huống chi bây giờ trong nhà cũng không cho cô ăn cơm, cô có thể tích chút nguyên liệu nấu ăn anh cũng yên tâm.
“Anh cầm.” Cố Nghiên lặp lại một lần nữa, “Em đào rất nhiều khoai, đủ cho em ăn. Mà cá là thịt, nếu em cầm về hai con, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cướp lấy một con. Em cũng không muốn bọn họ chiếm lợi.”
Cố Nghiên bây giờ ghét họ đến mức ngay cả ba mẹ cũng không muốn gọi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là Cố Nghiên tìm cớ thôi, đến lúc đó mẹ Cố thật sự dám cướp, cô oán chết bà ta.
Trình Kính Tùng lại tin là thật, lại nghĩ đến mình còn là đầu sỏ, lập tức vừa xấu hổ lại vừa khó chịu cúi đầu xin lỗi: “Nghiên Nghiên, xin lỗi. Nếu không phải vì anh thì em và người nhà cũng không cãi nhau to như vậy.”
Cố Nghiên cau mày, không nghĩ tới là anh sẽ áy náy chuyện này.
Vì thế cô ngẩng đầu bình tĩnh nói rõ với anh: “Anh không cần xin lỗi. Nguyên nhân cuối cùng của chuyện này không phải do anh, mà là do bọn họ muốn ép gả. Em cũng không phải là đang cãi nhau với bọn họ mà là đang chống lại hủ tục phong kiến này. Bây giờ là thời đại mới, các cô gái không nên tiếp tục bị áp bức như vậy.”