Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Ly Nùng thầm nghĩ lên đại học có thể chuyển chuyên ngành nên đồng ý, ai ngờ học một lèo suốt bảy năm, từ cử nhân đại học lên nghiên cứu sinh, còn sắp bị thầy ké đi học tiến sĩ nông học, cả đời này đều phải làm ruộng.
Cô nói thế nào cũng không muốn, lại bị giáo viên hướng dẫn dụ dỗ.
Triệu Ly Nùng không muốn trồng trọt cả đời.
Cha mẹ cô làm ruộng cả đời để co cô học đại học, kết quả cô lại học làm ruộng ở trường đại học, trong thôn có rất người chê cười cha mẹ cô.
Lý tưởng của Triệu Ly Nùng là làm phần tử trí thức ở trên thành phố, ngồi trong văn phòng! Hoặc là nghiên cứu cái gì khác, phụng sự cho đất nước cũng được, nói chung là không làm ruộng.
Triệu Ly Nùng cũng đã nghĩ kỹ rồi, cô còn trẻ, có thể làm lại tất cả bằng vào năng lực học tập của mình.
Ai ngờ lúc sắp tốt nghiệp, ruộng thí nghiệm của cô đột nhiên bị phá hủy, số liệu luận văn mất hết, bị hoãn tốt nghiệp, còn phải tiếp tục làm ruộng.
Tối ngày hôm qua, Triệu Ly Nùng đứng ở trước mảnh ruộng thí nghiệm chó gặm, mượn rượu giải sầu, nghĩ đi nghĩ lại càng thấy phẫn uất, không khỏi chỉ tay lên trời chửi rủa vài câu, nhưng lại không thể khống chế được thân thể của mình, ngã thẳng xuống.
Người gặp phải loại chuyện này, tỉnh lại ở ký túc xá hay là ở bệnh viện đều là chuyện bình thường, cô thật sự không hiểu tại sao mình lại ngồi trên tàu cao tốc.
“Hạ Nguyệt Sinh.” Chàng trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh đưa tay trái ra, mỉm cười hỏi, “Bạn học, cậu tên là gì?”
“... Triệu Ly Nùng.” Cô đưa tay bắt lại rồi thu tay về, từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Không biết là do không gian bên trong toa tàu quá yên tĩnh, hay là cảnh sắc xẹt qua bên ngoài cửa sổ quá kỳ lạ.
Triệu Ly Nùng nhìn vào tay trái của mình, không hiểu sao trên cổ tay lại có thêm một chiếc vòng bạc, mặt vòng hình vuông nhỏ, mặt lớn cỡ đồng xu ngũ giác.
Chàng trai trẻ tên là Hạ Nguyệt Sinh ngồi cạnh cô cũng có... Không chỉ vậy, dường như ba người ngồi ở chỗ lối đi cũng có.
Triệu Ly Nùng vô thức đưa tay sờ túi mình, muốn tìm điện thoại di động liên hệ với giáo viên hoặc là bạn học, nhưng không có gì cả, ngược lại là ánh mắt của cô quét qua chiếc khăn quảng cáo sau lưng ghế. Cô đột nhiên dừng lại.
Trên chiếc khăn quảng cáo màu trắng in vài dòng chữ đen — hạt giống của căn cứ trung ương, tỷ lệ đột biến thấp 13%, hoan nghênh sinh viên nông nghiệp chọn mua. Địa chỉ trang web: www.zhongyang.net.
Không ai quảng cáo bán hạt giống như vậy cả.
Việc lựa chọn hạt giống phụ thuộc vào tỷ lệ nảy mầm, khả năng kháng bệnh, chịu hạn… cô chưa từng thấy nhãn hiệu nào quảng cáo về tỷ lệ đột biến cả.
Triệu Ly Nùng nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu đen trên chiếc khăn quảng cáo một lúc lâu, như hiểu ra điều gì đó, cô đột nhiên bật cười, rồi nghiêng người về phía trước, giơ hai tay lên che mặt mình, dùng sức xoa xoa.
Chẳng trách vừa rồi cô thấy chàng trai ngồi bên cạnh mình có hơi quen mắt, giáo viên hướng dẫn của cô có đôi mắt đan phượng, chỉ là thầy đã có tuổi, mí mắt hơi sụp xuống.
Cảnh sắc kỳ lạ ngoài cửa sổ, chàng trai ngồi bên cạnh có đôi mắt hơi quen thuộc, hơn nữa khăn quảng cáo chạy quảng cáo hạt giống không hợp logic… chỉ khi tất cả những thứ này đều là mơ, mới có thể giải thích được.