Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ lúc mới bước vào đến hiện giờ tất cả mọi người đều tới nơi ở, không hề có ai đến hướng dẫn bọn họ.
Các tân sinh viên bị vứt ở toà nhà vòng ngoài cùng, hỗn loạn chen chúc thành một cụm, ngơ ngác không biết nên làm gì.
Mãi cho đến khi có người kéo theo vali bắt đầu tìm kiếm toà nhà của mình, tất cả mọi người mới bắt đầu di chuyển dần, ai nấy đều tự đi tìm chỗ ở của mình.
Trên tường mỗi toà nhà đều có một chữ số, kể ra tìm cũng tiện hơn. Triệu Ly Nùng lại nhìn qua bản đồ phân bố mà Hà Nguyệt Sinh đưa cho, chẳng bao lâu đã tìm được toà số mười một, nó nằm ở phía Tây.
Cô dừng lại ở trước cửa phòng số 111, mặt máy tính lượng tử chạm vào tay nắm, cửa liền được mở ra.
Trong phòng có hai chiếc giường ở trên và bàn học ở dưới, một nhà vệ sinh riêng, góc tường có để hai túi đồ, trên tường còn có một máy phát thanh nhỏ, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa cả.
Triệu Ly Nùng kéo chiếc ghế bên phải, ngồi xuống, cong lưng, hai tay ôm mặt, dường như muốn chôn mình vào trong đó, ngăn chặn hết mọi thứ.
Một lát sau, cô chấp nhận điều này, đứng dậy mở vali ra, kiểm tra bên trong có thứ gì.
Hai bộ quần áo thay đổi, một tấm khăn lông trắng, một bình nước giữ nhiệt, cùng với một cuốn sổ và một cây bút.
Triệu Ly Nùng cho rằng trong sổ sẽ có thông tin gì quan trọng, chẳng hạn như nhật ký gì đấy. Nhưng khi cô mở sổ ra, một mảnh trắng tinh, còn trắng hơn cả số dư của cô.
“Tít—“
Cửa phòng đột nhiên được mở từ bên ngoài, có một nữ sinh bước vào, nhìn thấy Triệu Ly Nùng thì nở nụ cười: “Bạn học, cậu ngủ bên phải à?”
Triệu Ly Nùng nhìn cô, lại nhìn chiếc ghế bị mình kéo ra, lập tức nói: “Đều được.”
“Vậy tớ ngủ bên này nhé.” Nữ sinh để vali ở bên trái, cô ấy rất thích cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, cô ấy đưa tay nói: “Tớ là Đồng Đồng, sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi.”
Triệu Ly Nùng đứng dậy nắm lấy tay cô, rồi buông ra: “Triệu Ly Nùng.”
“Không biết khi nào thì chúng ta bắt đầu đi học.” Ánh mắt Đồng Đồng lộ ra vài phần khao khát: “Nghe nói đến lúc đó căn cứ sẽ phát hạt giống miễn phí, sau khi vào học chúng ta có thể chọn một trong số đó. Phúc lợi này chỉ có một lần duy nhất.”
Triệu Ly Nùng không biết điều này có nghĩa là gì, nên cảm xúc của cô cũng không quá dao động.
Đồng Đồng mở máy tính lượng tử, cho Triệu Ly Nùng nhìn một tấm ảnh: “Đây là ảnh bà ngoài tớ để lại, động lực để tớ trở thành học sinh nông học chính là trồng ra loại hoa nảy.”
Dây cầu vồng, hoa hồng leo.
Vừa thấy nó, Triệu Ly Nùng đã nhận ra ngay.
“Có phải rất đẹp hay không?” Đồng Đồng đôi mắt sáng ngời hỏi cô.
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng di chuyển từ đôi mắt lấp lánh của cô ấy xuống má lúm đồng tiền, cô không nói gì, chỉ gật đầu mơ hồ.
Trong giới hoa hồng, có một câu nói lan tuyền liên quan đến sự xấu đẹp của loài hoa này.
Nhìn từ xa thì tuyệt vời, đến gần thì ôi trời.
[Tân sinh viên chú ý, danh sách lớp chuyên ngành đã được công bố, mời mọi người tự đăng nhập vào trang mạng của căn cứ nông học số chín đều kiểm tra.]
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nữ máy móc quen thuộc, Triệu Ly Nùng và người bạn cùng phòng mới quen của mình ngẩng đầu nhìn loa phát thanh trên tường theo bản năng.
“Mới đó đã chia lớp xong rồi sao?” Đồng Dồng bật sáng máy tình lượng tử, bắt đầu tìm kiếm trên mình trong danh sách được công bố trên trang mạnh, rồi hỏi Triệu Ly Nùng: “Tớ ở lớp làm vườn B, cậu thì sao.”
“Lớp nông học C.” Triệu Ly Nùng nhìn qua tất cả danh sách lớp học, phạm vi chuyên ngành rất chung chung, phân thành mấy loại lớn. Nông học, làm vườn, lâm học, ngư nghiệp học và chăn nuôi học. Mỗi một chuyên ngành đều có ba lớp ABC, mỗi lớp có khoảng một trăm người.