Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hà Nguyệt Sinh thở dài: “Cái này… Trên cơ bản nhân viên gieo trồng có cống hiến, mới có thể đến trung tâm nghiên cứu học viện nông học làm nghiên cứu viên.”
Triệu Ly Nùng nghĩ nghĩ: “Cho nên sau khi tốt nghiệp mới có thể làm nghiên cứu viên.”
“Cũng chưa nhất định.” Hà Nguyệt Sinh chỉ chỉ hướng xe việt dã bọc thép cỡ lớn đã rời đi: “Người có thiên phú giống La Phiên Tuyết, lại dũng cảm có thành quả từ rất sớm, có thể vượt qua căn cứ nông học thứ chín, trực tiếp xin trở thành nghiên cứu viên.”
Triệu Ly Nùng từ từ tiêu hóa thông tin mình có được, cô không nghĩ đến bản thân ở thế giới ban đầu nhiều quá, ván đã đóng thuyền, không thay đổi được chuyện gì, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.
“Mau xem, là tuần cảnh đến đây!” Có người chỉ vào giữa không trung hô lên.
Triệu Ly Nùng ngẩng đầu nhìn theo mọi người, hai chiếc máy bay màu xanh quân đội lượn vòng ở phía trên đoàn tàu, gió kéo tới làm cho mấy hòn đá nhỏ gần đó cũng bắt đầu chuyển động.
Cùng lúc đó, hàng người phía trước đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Hà Nguyệt Sinh nhảy dựng lên nhìn phía trước nói: “Xe cứu viện đến rồi.”
…
Sự việc đột nhiên xảy ra, cùng một căn cứ nhưng có đoàn xe cứu viện hoàn toàn khác, chắc là xe buýt với xe vận chuyển quân dụng.
“Nguy hiểm trong toa xe đã không còn, tất cả tân sinh có thể trở về toa xe lấy hành lý của mình.” Mấy tuần cảnh đi đến bên cạnh trưởng xe lửa nói mấy câu xong, trưởng xe lửa cũng bắt đầu hô: “Các em chỉ có 15 phút, động tác nhanh chóng lên.”
Toa xe ban đầu của Triệu Ly Nùng bị hỏng, nên đã nghiêng một góc không nhỏ, đi vào lấy hành lý có hơi phiền toái.
Phiền toái nhất chính là cô không biết cái nào là hành lý của mình.
Triệu Ly Nùng đứng ở phía sau, muốn đợi người trong toa xe lấy xong hết, rồi tự vào lấy.
Qua một lúc sau, Hà Nguyệt Sinh kéo nhóm tân sinh đi tới, sau khi thấy Triệu Ly Nùng hỏi: “Sao cậu còn chưa vào?”
“... Có hơi sợ, không dám đi vào.” Triệu Ly Nùng tìm đại một lý do.
Hà Nguyệt Sinh thật sự nhìn cô, bừng tỉnh: “Bạn học Triệu, có phải cậu là mặt than không?”
Triệu Ly Nùng: “?”
“Thảo nào không thấy trên mặt tỏ vẻ sợ hãi gì, kết quả chân đã mềm nhũn đến mức không đi được.” Hà Nguyệt Sinh cảm thấy suy đoán của bản thân thật sự quá chuẩn.
Triệu Ly Nùng: “... Chắc vậy.”
“Đi thôi, chúng ta cùng vào.” Hà Nguyệt Sinh nhiệt tình nói.
Trong toa xe còn có người không lấy hành lý, Triệu Ly Nùng đi đến phía trước chỗ ngồi của mình, nhìn từ đầu cũng không biết cái nào là hành lý của mình.
“Của cậu này.” Hà Nguyệt Sinh vươn tay lấy túi hành lý vải 20 tấc màu củ ấu rám nắng trước, giao cho Triệu Ly Nùng.
Có lẽ là thấy trong mắt cô không che được vẻ kinh ngạc, anh giải thích nói: “Lúc trước thấy cậu lên xe mang theo cái này.”
Triệu Ly Nùng im lặng một giây, nói một câu cảm ơn.
Ít ra ngồi bên cạnh người nhiệt tình như Hà Nguyệt Sinh cũng là chuyện tốt, nếu không có lẽ cô trợn mắt không lâu liền chết rồi.
Đợi Hà Nguyệt Sinh với Triệu Ly Nùng đến toa xe lấy hành lý xong, thì gặp được chiếc xe vận chuyển quân dụng đã không còn chỗ ngồi, mọi người đều ngồi trên đất, còn không có cửa sau, phía sau trực tiếp mở rộng.
Người lên trước đã chiếm hết bên trong, chỉ còn lại hai chỗ trống ở phía ngoài cùng.
Triệu Ly Nùng còn chưa có cảm giác thuộc về thế giới mới này, cũng đỡ sợ hơn những người khác, không do dự, liền ngồi ra phía ngoài cùng của xe vận chuyển.
Hà Nguyệt Sinh ngồi đối diện cô, chưa đến vài phút đã nói chuyện thân thiết với người trên xe.