Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Ly Nùng nhìn về phía khu khu vực của ngành Nghệ thuật làm vườn, khác với sự trụi lủi của ngành Nông học, thứ mà tân sinh viên ngành Nghệ thuật làm vườn trồng là cành cây.
Rốt cuộc đi tới mảnh ruộng của Đồng Đồng, cô ấy làm cho hai người nhìn xem những cành cây mà chính mình gieo trồng: “Đó là những cành hoa hồng thân gỗ căn cứ phát.”
Đồng Đồng lại chỉ một chỗ dùng các cục đá nhỏ bao lại xung quanh: “ Chỗ đó là trồng hạt của hoa hồng cầu vồng dây.”
“Hoa hồng cầu vồng dây cũng là một loại hoa hồng.” Triệu Ly Nùng ngồi xổm ở bên cạnh bờ ruộng, nhìn xem hoa hồng của Đồng Đồng trồng, là một mớ cành màu xanh ốm teo, hẳn là cành nhỏ được chiết ra từ cây hoa hồng lớn.
Cành của hoa hồng rất dễ trồng, so với trồng bằng hạt giống lớn càng nhanh hơn, xác thật rất thích hợp để làm đề thi cuối kỳ của tân sinh viên.
“Thật sao?” Đồng Đồng có một tấm ảnh của hoa hồng cầu vồng dây, lại không hiểu biết về hoa lắm.
Triệu Ly Nùng gật đầu: “Hoa hồng cầu vồng dây thuộc loại hoa hồng thân leo, chờ nó lớn cần phải làm dàn cho nó leo lên.”
Đồng Đồng nhớ tới ảnh chụp, hơi kích động một chút: “Sau khi nó trường thành có thể giống như trong ảnh chụp, che kín cả một mặt tường sao?”
Triệu Ly Nùng giương mắt nhìn về phía hai cái má lúm đồng tiền hơi cạn trên gương mặt của Đồng Đồng: “Hẳn là Hoa hồng cầu vồng dây không thể trồng gần nhà ở được.”
Chỗ ở ở thế giới này không thể thấy được một loại thực vật nào.
Đồng Đồng giật mình, rốt cuộc nhớ ra Hoa hồng cầu vồng dây không thể trồng ở vùng nội thành, càng không thể trồng ở chỗ gần mặt tường.
“Tôi đói bụng rồi.” Hà Nguyệt Sinh duỗi người: “Ở phía trước có nhà ga, hiện tại chúng ta trở về căn cứ có thể đuổi kịp giờ ăn cơm ở nhà ăn.”
Đồng Đồng cúi đầu nhìn máy tính lượng tử, lập tức kinh hô: “10 giờ! Chúng ta mau trở về đi.”
Đi xe từ khu vực đất trồng về đến căn cứ mất gần hai tiếng đồng hồ.
Triệu Ly Nùng đi theo phía sau lưng của hai người, ngửa đầu nhìn về bầu trời màu xanh lam ở phương xa, đột nhiên gợi lên một nụ cười tự giễu, cô thế mà còn muốn thích ứng quy tắc sinh tồn ở thế giới này còn hơn người dân bản địa.
Ba người ngồi lên xe buýt, trên xe đã có không ít học sinh ngành Nông học, hiển nhiên bọn họ cũng là muốn vội vàng trở về để kịp giờ ăn cơm.
Triệu Ly Nùng đi đến hàng ghế cuối cùng, ngồi ở gần cửa sổ, duỗi tay mở ra cửa sổ xe, cảm thụ được gió mát thổi vào từ cửa sổ.
Mùi hương quen thuộc của cỏ xanh pha với mùi tanh của đất thuận theo gió phả vào, trong nháy mắt, cô như quên mất chính mình đang ở một thế giới mới.
Đáng tiếc cũng chỉ có một lát.
Một nữ sinh ngồi ở hướng nghiêng đối diện cảm nhận được gió thổi, quay đầu lại nhìn về phía Triệu Ly Nùng, trong ánh mắt mang theo sự khiển trách nồng đậm.
Nam sinh ngồi ở hàng ghế trước cũng quay đầu, biểu cảm căng chặt nói: “Bạn học, cửa sổ xe làm bằng thủy tinh phòng ngự, mời bạn lập tức đóng lại.”
Ánh mắt của Triệu Ly Nùng thanh minh, nói một câu xin lỗi, liền đem của xe đóng lại một lần nữa.
…
Bữa cơm trưa này, cuối cùng ba người vẫn là không đuổi kịp.
Gần vào đến căn cứ, xe buýt bỗng nhiên ngừng lại, sinh viên ngành Nông học ở bên trong xuyên qua cửa kính xe bằng thủy tinh nhìn xem, phát hiện ở phía trước đã ngừng một hàng dài xe buýt vào căn cứ.
“Bác tài, bọn tôi xuống xe đi bộ qua đi.” Hà Nguyệt Sinh đợi một hồi, đói đến mức chịu không nổi, đứng dậy nói với tài xế.
Những sinh viên ngành Nông học khác cũng sôi nổi đứng dậy, muốn cùng nhau đi xuống xe theo.