Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người cùng nhau đến căn tin ăn cơm sáng, một bát cháo kèm với một quả trứng gà, đó là bữa sáng tiêu chuẩn của tân sinh viên vào ngày thứ sáu.
“Tớ muốn tới khu vực đất trồng xem hạt giống thế nào.” Có vẻ như Đồng Đồng không sợ hãi thực vật biến dị cho lắm, chỉ có hơi buồn rầu: “Không biết những hạt giống đó có thể nảy mầm hay không.”
Triệu Ly Nùng không xa lạ gì với loại ánh mắt sáng lấp lánh này của Đồng Đồng, cô ở viện nông học bảy năm, không giống những sinh viên khoa chính quy bình thường, từ khi nhập học cô đã được giáo viên nhìn trúng, theo giáo viên đi khắp trời nam đất bắc, tới rất nhiều căn cứ nông học, cũng đã gặp qua rất nhiều người.
Cô vẫn luôn cho rằng mình là một người bình phàm, hướng tới danh lợi, hy vọng có thể trở nên nổi bật, không cần phải cắm mặt vào đất, để cho ba mẹ tự hào. Nhưng luôn có một vài người, vất vả lắm mới bò khỏi vùng đất đỏ, lại phải chủ động quay về.
Bọn họ đều có một đôi mắt như Đồng Đồng vậy, ánh mắt ôm nỗi chờ mong cực lớn, việc học có chút thành tựu, cuối cùng lại lần nữa quay về phụng dưỡng lại mảnh đất quen thuộc kia.
“Đang nói gì thế?” Một tay Hà Nguyệt Sinh bưng bát cháo, một tay khác cầm trứng gà, ngồi xuống bên cạnh Triệu Ly Nùng.
“Tớ gieo loại hoa tớ vẫn luôn muốn trồng.” Đồng Đồng cười nói: “Đợi lát nữa đi tới khu vực đất trồng tưới nước.”
“Cậu cẩn thận một chút.” Hà Nguyệt Sinh bóc vỏ trứng gà, kề sát vào cạnh bàn, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua lớp tốt nghiệp có một sinh viên không về lớp học.”
Triệu Ly Nùng nghe vậy thì nhíu mày, lập tức nhớ ngay tới giảng viên Khang An Như của lớp C khoa nông học, cánh tay của bà ấy có quấn băng vải.
Quả nhiên, Hà Nguyên Sinh nói nốt câu tiếp theo: “Có một cây ăn quả xảy ra dị biến, tốc độ quả nhanh, người trông coi còn chưa kịp phản ứng lại thì sinh viên kia đã chết. Nghe nói thành tích không tệ, chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn nữa là anh ta có thể thuận lợi tốt nghiệp làm nhân viên gieo trồng, đáng tiếc thật.”
Phúc lợi của nhân viên gieo trồng rất tốt, mọi người đều biết.
“Xác suất biến dị thực vật của căn cứ là rất cao sao?” Triệu Ly Nùng hỏi.
Hà Nguyệt Sinh cắn một miếng trứng gà, mơ hồ không rõ nó: “Mỗi ngày căn cứ nông học số chín đều sẽ phát sinh loại chuyện này, nhưng mà có đội thủ vệ ở, mỗi tháng nhiều nhất là chất mấy người.”
Sau khi Đồng Đồng nghe xong, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại: “Trồng tốt chúng nó, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Chỉ mong vậy.” Hà Nguyệt Sinh nhét nốt nửa trứng gà còn lại vào trong miệng: “Hy vọng chúng ta đều có thể sống sót.”
Triệu Ly Nùng cúi đầu an tĩnh uống cháo, cô che chắn hết thảy những gì liên quan tới thế giới ban đầu, bây giờ đi vào thế giới mới, phải tiếp nhận một thế giới quan mới.
Chờ ba người ăn cơm sáng xong, Đồng Đồng và hai người Triệu Ly Nùng tách ra, một mình một người lên xe buýt, đi về phía khu vực đất trồng.
…
Tiết học thứ hai, có lẽ vết thương nặng trên người đã được xử lý ổn thỏa, sắc mặt của Khang An Như không khó coi như trong tưởng tượng, đứng trên bục giảng hỏi các tân sinh viên đã gieo hạt giống cà chua hay chưa.
“Cà chua móng ngựa là loại hạt giống được hoan nghênh nhất ở căn cứ trung tâm, thịt mỏng như dưa hấu, đậm vị chua ngọt. Nếu cuối kỳ trồng ra được một quả cà chua thì sẽ được xem là đủ tư cách, trồng được mười quả sẽ được đánh giá là hài lòng, hơn mười quả sẽ được đánh giá là ưu tú.” Khang An Như vừa nói vừa click mở máy tính lượng tử, để cho sinh viên xem ảnh chụp, ghi lại quá trình trưởng thành của cà chua móng ngựa.