Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ sinh tóc ngắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta kết bạn đi, đến lúc đó dễ liên hệ với nhau hơn.”
Triệu Ly Nùng: “Được.”
Hai người thêm bạn tốt, Triệu Ly Nùng rời khỏi phòng dụng cụ, tới sân ga chờ xe buýt.
Cô nhìn mảnh đồng ruộng rộng lớn xa xa, do dự một hồi, một lần nữa mở ra máy tính lượng tử, gõ thêm mấy chữ “AAA” trước nickname mạng của mình.
… AAA Tiểu Triệu làm nông.
Như vậy thì, tên của cô sẽ là cái tên hàng đầu trong danh mục thông tin của người khác.
Hết thảy đều vì sinh tồn, không khó coi, trong lòng Triệu Ly Nùng tự an ủi bản thân.
…
Buổi chiều thứ bảy, Triệu Ly Nùng nhận được hàng chuyển phát nhanh là cái quần jean nam cỡ lớn mà cô đã đặt, sau khi kiếm thêm được một số điểm tích lũy, cô lại đặt thêm mấy đơn hàng, mua thêm hai túi đất và một cái quần jean cỡ lớn, hiện đang trên đường tới.
Cô tạm thời không mua chậu mà dùng điểm tích lũy mua bình tưới nước, kéo, dây thừng, các thứ đồ vật linh tinh trong nội thành, chỉ vậy thôi mà điểm tích lũy đã không còn bao nhiêu.
Có vẻ như Hà Nguyệt Sinh đang bận chuyện khác, cứ quanh quẩn trong nội thành, nói chủ nhật mới qua. Triệu Ly Nùng muốn sử dụng đất, nên thuận tiện mang hết đất và chậu của anh đến phòng dụng cụ của khu vực đất trồng luôn.
Khu ruộng cũng không được coi là rộng rãi, nếu như Hà Nguyệt Sinh mang chậu đến, cộng thêm “chậu” của cô, căn bản sẽ không còn chỗ đặt chân.
Triệu Ly Nùng đứng ở trước hai khu đất một lúc lâu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía lưới sắt ngăn cách giữa khu đất với khu đất hoang.
Cô trải chiếc quần jean ra, lấy kéo cắt mấy đường ống quần, sau dùng dây thừng cột chặt chỗ mới vừa cắt, rồi buộc chặt lên lưới sắt.
Làm xong mọi chuyện, Triệu Ly Nùng lại quay về khiêng một túi đất qua đấy, cô kéo chiếc quần jean size lớn của nam ra, đổ từ phần eo xuống hơn nửa túi đất.
10kg đất chỉ miễn miễn căng được hai ống quần, phần mông còn không được đầy đặn cho lắm, chỉ đành phải chờ túi đất tiếp theo tới nơi.
Triệu Ly Nùng đứng dậy, trước tiên dùng bình tưới nước làm ướt tất cả các lỗ cắt trên ống quần, sau lại bỏ từng hạt giống rau xà lách vào, cuối cùng lại tưới thêm ít nước.
Một chiếc quần trồng được 25 hạt giống rau xà lách, rẻ hơn nhiều so với chậu hoa.
Triệu Ly Nùng vô cùng hài lòng, phảng phất đã nhìn thấy được tương lai sau này, rau xà lách lớn lên như thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô tìm thấy được niềm an ủi từ khi đi vào thế giới này, trên đường trở về vô cùng sung sướng, thậm chí buổi tối còn hàn huyên với bạn cùng phòng Đồng Đồng.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau Hà Nguyệt Sinh tới rủ Triệu Ly Nùng đến khu vực đất trồng, Đồng Đồng cũng không có tiết, ba người cùng nhau lên xe buýt.
“Đất và chậu của cô, tôi đặt hết chúng ở trong phòng dụng cụ.” Trên đường, Triệu Ly Nùng nói với Hà Nguyệt Sinh.
Mỗi cái bể thoát nước trong phòng dụng cụ đều đã được cố định, Triệu Ly Nùng như cũ ở cạnh với Hà Nguyệt Sinh.
Đồng Đồng sực nhớ hỏi: “Ly Nùng, cậu chọn hạt giống gì thế?”
“Rau xà lách.” Triệu Ly Nùng chỉ chỉ Hà Nguyệt Sinh: “Cậu ấy cũng là rau xà lách.”
“Lát nữa tôi sẽ trồng hết chỗ hạt giống rau xà lách còn dư lại.” Hà Nguyệt Sinh xoa tay hầm hè, bộ dáng như thể chuẩn bị làm gì lớn lắm.
Ba người xuống xe, Đồng Đồng không vội đi về khu đất làm vườn, mà đi theo bọn Triệu Ly Nùng cùng nhau đi đến phòng dụng cụ lớp C khoa nông học, đồng thới giúp Hà Nguyệt Sinh di chuyển chậu hoa.