Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Triệu Ly Nùng cực kỳ sợ hãi, Hà Nguyệt Sinh đã quyết định rất nhanh, kéo cô xoay người chạy đến phía đoàn tàu.
Tình hình ở phía này cũng không khá hơn chút nào.
Triệu Ly Nùng quay người lại nhìn thấy trên đỉnh toa xe, một cái cây to lớn đang lớn lên một cách nhanh chóng, ngọn cây đã xuyên thủng một phần, đáng lẽ nó nên lộ ra dáng vẻ tràn đầy sức sống, vậy mà giờ phút này lại chỉ làm con người ta cảm thấy da đầu run lên, đầy sát ý.
“Chắc chắn phía trước toa xe có thiết cảnh!” Hà Nguyệt Sinh nhìn về phía đoàn tàu phía trước một cái, anh ấy vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình, cắn răng vội nói: “Bọn họ có vũ khí, chúng ta chạy tới bên kia, nơi này cách căn cứ số chín không xa, cứ kiên trì thêm một lát nói không chừng còn có cơ hội giữ mạng lại.”
Hai người không chạy thẳng luôn, mà Hà Nguyệt Sinh cầm lấy cánh tay Triệu Ly Nùng, không ngừng nghiêng trái nghiêng phải chạy tới phía trước, rõ ràng là muốn nhân lúc cái cây này chưa lớn đến mức chọc thủng toa xe ra, chuẩn bị đi vòng qua trước, nhưng anh ấy vẫn khống chế bước chân không chạy ra khỏi đường ray.
Có người đuổi theo từ phía sau, chạy đến trước mặt bọn họ, rõ ràng cũng muốn tìm một đường sống.
Triệu Ly Nùng không ngừng nhìn qua người này, sắc mặt họ trắng xanh đầy khác thường, đầu mồ hôi lạnh, đến hai mắt đã co rút lại, mà vẫn cắn răng mà liều mạng chạy.
Sự sợ hãi lan tràn trong đám người.
Dáng vẻ này cực kỳ xa lạ đối với cô.
Trong cuộc sống hiện thực gần như không thấy được tình huống này, dù là trong phim điện ảnh hay truyền hình cũng không thấy được cảnh diễn đáng sợ đến như vậy.
Triệu Ly Nùng cúi mắt nhìn tay trái mình, bởi vì Hà Nguyệt Sinh vẫn nắm chặt, ống tay áo bị vén lên một chút, lộ ra chút da cổ tay, cô có thể thấy được cô đang từ từ nổi da gà, tóc gáy cũng dựng lên.
Thật là kỳ quái.
Triệu Ly Nùng nghĩ thầm, thân thể của cô ở trong mộng cũng biết sợ hãi?
Lại có một người vượt qua bọn họ, tầm mắt Triệu Ly Nùng rơi vào sau lưng anh ta, phát hiện vai đối phương còn bị máu bắn vào, nên là vừa rồi cái cây to kia đã giết một nhóm người gần đó.
Bị cái chết bao vây, khó tránh chạy trốn nhanh hơn những người khác.
“Cái kia…” Triệu Ly Nùng đột nhiên phát hiện cái cây đã xuyên thủng toa xe vươn đầu ra, hơn nữa lộ ra lá cây hình quả trứng, nó giống như bị đè gia tốc xuống lại đang nhanh chóng chia ra, đồng thời thân cây giống như đang sống, chuyển hướng về bên này, cô nghĩ nghĩ, đưa tay ra chọc chọc Hà Nguyệt Sinh đang vùi đầu chạy lên phía trước: “Nó qua đây rồi.”
Hà Nguyệt Sinh quay đầu: “!”
Hai người ăn ý đồng loạt dừng bước chân lại, nhưng đã quá muộn, cái cây kia đã không bị toa xe ngăn cản nữa, thân cây cũng nhanh chóng duỗi thẳng, như rắn mà bổ nhào tới.
Chỉ là rắn không có năm cái đầu, cây lại có thể mọc ra năm tán cây từ thân cây trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, nó đã chạy tới.
“Phụt…”
Giống như quả khinh khí cầu bị chọc thủng, nước đột nhiên phát ra tiếng nổ, nhưng Triệu Ly Nùng lại nghe thấy rõ ràng tiếng xương bị gãy, cô đứng trên cục đá trên mặt đất, chậm rãi chớp chớp mắt.
Đám người kia vừa rồi vẫn còn chạy trước mặt bọn họ giờ đã bị lá cây xuyên thủng, ý thức của anh ta vẫn còn một chút, vẫn đang cố gắng chạy về phía trước, mới chạy được nửa thước đã dừng lại, cả người ngã xuống.
Sau khi tán cây xuyên thủng cơ thể anh ta xong, lại nhanh chóng mọc ra ba quả sóc hình tròn, nó đang hấp thụ máu người.