Năm giác quan nhạy bén luyện được ở ngày tận thế vẫn còn, cô có thể dễ dàng tìm được người mình muốn tìm ở trong đám đông.
Lý Đại Hòa đại đội trưởng của đại đội Thập Lý nhìn cô gái trắng trẻo hồng hào giống như ngọc điêu khắc trước mắt tự nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
“Chú, xin hỏi đại đội Thập Lý tập hợp ở đây có phải không?”
Giọng nói Bắc Kinh trong trẻo lanh lẹ giống như sét đánh giữa trời quang khiến cho đỉnh đầu vốn không rậm rạp của Lý Đại Hòa lại rơi xuống hai sợi tóc.
Lông mày Lý Đại Hòa run rẩy hai cái, đánh giá cô gái trước mắt đều bị chôn trong hành lý này, mang theo một tia chờ mong cuối cùng hỏi: “Cô gái, cô hỏi đại đội Thập Lý sao? Cô muốn tìm ai?”
Mặt mày Lâm Niệm Hòa cong cong, đưa giấy tờ tùy thân đã nắm trong tay từ sáng sớm cho Lý Đại Hòa: “Chú, cháu tên là Lâm Niệm Hòa, là thanh niên trí thức được phân đến đại đội Thập Lý. Chú nhìn xem có đúng không?”
Danh sách thanh niên trí thức đã được phát đến các đại đội từ lâu, Lý Đại Hòa vừa nghe cái tên này đã biết cuối cùng chuyện mình sợ nhất vẫn xảy ra.
Ông nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt này buồn đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn cơ thể không lớn hơn bao nhiêu so với chó sói này, cô có thể làm được gì chứ?
Cho dù như thế nào thì Lâm Niệm Hòa cũng không ngờ mình vừa xuống xe đã bị ghét bỏ.
Cô lẳng lặng nhìn Lý Đại Hòa, một lát sau chân mềm nhũn, ngồi thẳng lên đống hành lý được bọc kín mít.
Một dáng vẻ yếu ớt không thể tự lo cho mình.
Lý Đại Hòa sửng sốt.
Lâm Niệm Hòa không chút nghi ngờ, nếu như có thể thì người chú này nhất định rất sẵn lòng khiêng cô chạy suốt đêm về thủ đô để trả lại.
Đúng là Lý Đại Hòa rất muốn trả lại.
Nhưng không còn cách nào khác, thanh niên trí thức về nông thôn là quốc gia kêu gọi, phân công nhân sự cũng là thanh niên trí thức và xã quyết định, ông không chỉ không thể trả lại mà còn phải coi trọng người ta, cũng không thể để cho cô chết ở đại đội Thập Lý.
Lý Đại Hòa hút hai hơi thuốc lá rồi chỉ về phía xe bò phía sau, buồn bực nói: “Đặt hành lý lên đó, chờ người rồi cùng nhau rời đi.”
“Vâng, cảm ơn chú.”
Lâm Niệm Hòa cười đến mặt mày cong cong, đá bắp chân muốn đứng lên nhưng không thành công.
Lý Đại Hòa nhìn cô gái đang cố gắng giãy dụa nhưng không chút nhúc nhích, tuy rằng ghét bỏ nhưng cũng động lòng trắc ẩn.
Nếu để con gái ông rời khỏi nhà...
Lý Đại Hòa thở dài, im lặng đưa tay đỡ Lâm Niệm Hòa lên, thuận tay giúp cô đặt hành lý lên xe bò.
Lâm Niệm Hòa lại giòn giã nói một câu cảm ơn, ngoan đến kỳ cục.
Lý Đại Hòa mơ hồ đáp một tiếng, chắp tay ra sau lưng lại đi đón thanh niên trí thức khác.
Đám thanh niên trí thức bị tàu hỏa xanh làm cho lay động đến sắp rã rời, đã không còn tinh thần từ lâu, cả đám ủ rũ héo úa, Lý Đại Hòa nhìn thấy mà đau răng.
Khi ông đối chiếu giấy tờ của thanh niên trí thức, ánh mắt lại liếc qua Lâm Niệm Hòa.
Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh xe bò, tò mò nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ tràn ngập chờ mong cuộc sống mới trái ngược hoàn toàn với những thanh niên trí thức kiêu ngạo hãy ca thán xung quanh.
Thắt lưng Lý Đại Hòa không khỏi thẳng hơn một chút.
Nhìn xem, búp bê đến từ thủ đô đều hài lòng với chỗ của bọn họ như thế, những người ở vùng nông thôn hẻo lánh ghét bỏ bọn họ nhất định là tư tưởng có vấn đề!