Tuyệt vọng a! Tuyệt vọng!
Cậu ấy có nhi tử, nói cách khác vào thời điểm chính mình còn chưa xuất hiện, cậu đã cũng nữ nhân khác tạo thành một cái gia đình để cho bản thân mình không cách nào xen vào được.
Vừa nghĩ tới việc nữ nhân khác đã giữ lấy toàn bộ ái tình của cậu, trái tim liền không thể tự kiềm chế mà nổi lên một trận chua xót.
Đây chính là đố kị sao?
Này có phải là trời cao trả thù hắn, trả thù hắn chưa từng đáp lại dù chỉ một lần đối với việc các nữ nhân khác yêu thầm hắn nguyện ý cùng hắn hay không.
Cho nên làm cho hắn thật vất vả phát hiện người hắn yêu nhất chỉ sau một khắc bị người khác hung hăng cướp đi từ trong tay chính mình. Đây đúng là chuyện đáng cười a!
Bonus:
Mon: Chỉ mới gặp nhau thôi từ bao giờ lại thành người ngươi yêu nhất nhỉ? Khó hiểu a~, hay là do ngươi ảo tưởng.kkkk *cười không nhịn được*
Khanh: Chuyện này liên quan gì đến cậu, đây là bổn thiếu gia thích….. còn dám cười *trợn mắt*
Mon: e hèm……. em nghĩ là em nên tập trung edit thì hơn nhỉ?
Hắn không cam lòng a, thật sự không cam lòng.
Nhìn chằm chằm tay phải của chính mình, lại như liên tục đảo tới tảo lui một khúc phim ngắn, mới vừa cùng Hãn Du Sinh hai tay nắm lấy nhau ôn tồn phảng phất còn lưu ở lòng bàn tay, ngón tay của hắn.
Ai tới nói cho hắn biết, thế nào chỉ mới một phút trước rõ ràng còn nắm tay trong hạnh phúc, như vậy sao dễ dàng liền nát tan mất? ( sao ta lại có anh công hơi ảo tưởng nhỉ?)
Không cách nào thay đổi hiện thực đang hướng về hắn mà tấn công tới, do vậy cách làm nhất quán nhất chính là dũng cảm đối mặt với thực tế.
Nhưng là bây giờ, như vậy tử giải quấn vòng quanh hắn, hắn biết mình nên tuệ kiếm chém tơ tình đứt đoạn mất đối Hãn Du sanh vọng tưởng.
Bởi vì hắn không tư cách cũng không có cơ hội lại đi tranh thủ chiếm đoạt một người đã thuộc về người khác mà lại đang sống cùng hạnh phúc vui sướng.
Nhưng hắn quăng không ra, chém không đứt, rõ ràng biết không có nửa điểm hi vọng, nhưng vẫn là thân bất do kỷ mà trầm luân.
Hô mưa gọi gió thì thế nào, thích làm gì thì làm thì lại làm sao, quay đầu lại nhìn tình yêu trước mặt vẫn là không đỡ nổi một đòn yếu đuối, chưa thi đấu mà đã bị tước bỏ quyền, làm sao chịu nổi a?
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hắn không để ý Hãn Du Sinh cùng mình giống nhau giới tính, bởi vì hắn có tự tin đoạt được yêu thương từ Hãn Du Sinh, đồng thời bãi bình trong thế tục kỳ quái này.
Mà cuồng ngạo như hắn, dù sao vẫn là người bình thường, hắn không cách nào vì hoàn toàn tình yêu của mình mà hi sinh một gia đình.
Nếu như cậu chưa kết hôn, nếu như có thể sớm một chút gặp được cậu, nếu như cái nữ nhân kia giữ lấy Hãn Du Sinh chưa bao giờ xuất hiện, nếu như, nếu như, nếu như, có quá nhiều quá nhiều nếu như, nhưng đáp lại hắn vẫn là hư không, để rồi khiến cho bản thân mình cười một cách cô đơn.
Thời điểm coi như Hoắc Nguyên Khanh sắp bị tuyệt vọng ngập đầu, Hãn Du Sinh lại mang theo thanh âm ấm áp lần nữa vang lên.
Nhìn trước mặt có một đôi mắt đơn thuần mà thiện giải nhân ý, hai mắt ôn nhuận, tự mình nhìn lại bản thân phát hiện chính mình là đang lo lắng không rõ nguyên do, khóe miệng mới cố cố lộ ra ý cười.
Nhìn thấy như vậy, bản thân hắn vừa mới sôi trào bi thương cùng tuyệt vọng, phút chốc mới bình tĩnh lại.
Cuồng loạn tản đi, cô đơn nhận thức vô tận, sâu sắc nhìn Hãn Du Sinh liếc mắt một cái, chậm rãi gật gật đầu, thật nhỏ nói ra: “Cám ơn cậu, Hãn Tiên Sinh.”
Thời điểm nhìn người phía trước dẫn đường, Hoắc Nguyên Khanh tinh tế phẩm chất thường đã ở trong lòng vờn quanh ngàn lần, vạn lần tên Hãn Du Sinh
Đúng, cám ơn cậu, Hãn Tiên Sinh. Cám ơn cậu sinh ra ở trên đời này, cám ơn cậu giúp tôi gặp được cậu, cám ơn cậu giúp tôi lĩnh hội tư vị tình yêu, mặc dù nó chua xót không cách nào nở hoa kết trái. ( cứ như yêu quá rồi bị bịnh j, thấy cúng tội đó, nhưng ta không quan tâm.kk)
Tuy rằng nguyệt lão kiếp này đã đem hồng tuyến ( là dây tơ hồng đi) trói lầm trên thân thể cậu, mà tôi nguyện ý dùng tính mạng đi chờ đợi, kiếp này coi như bỏ qua không liên quan, còn có kiếp sau, cho nên xin hãy cho tôi lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh cậu.
Lần này tôi muốn theo cậu thật chặt, như vậy tôi liền sẽ không lại bỏ qua cơ hội, bỏ qua cậu…Hãn Du Sinh