“Chính là cậu thay Tiểu Vân giúp tôi mang đồ đổi giặc a! Quên rồi sao?”
Đúng là khiến người ta đau lòng, ngẩng đầu lên không biết cao hứng cái gì mà đôi mắt Hãn Du Sinh khiến Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy vừa thương tiếc vừa đáng yêu.
Tuy rằng không biết Hãn Du Sinh tại sao buồn phiền, nhưng thấy cậu mở miệng cười, Hoắc Nguyên Khanh trong lòng cũng bất giác giãn ra, bàn tay nhẹ xoa đầu cậu.
Vốn tưởng rằng sẽ không từ chối, nhưng cũng sẽ không có đáp lại, ai ngờ Hãn Du Sinh lại như mèo con tựa đầu phối hợp cùng tay hắn ma sát.
Như vậy Hãn Du Sinh càng khiến Hoắc Nguyên Khanh trong lòng say đắm, lúc nãy khi nghe được cậu đối hai chữ “Quần áo” kia quá khích phản ứng hắn lặp tức hơi nghi ngờ không biết lúc nãy trong phòng tắm có phải là đã nghe được gì rồi hay không, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu như vậy hắn liền có thể đưa ra kết luận nếu cậu thực sự hìn thấy, nghe thấy thì chắc chắn sẽ có đề phòng chứ không thân cận như vậy với hắn.
Càng sẽ không giống như hiện tại, đôi môi đỏ hơi cong lên phác hoạ dung mạo mê hoặc dường như muốn lôi kéo người ta làm chuyện sai trái a, cả người tràn ngập ra dáng dấp yêu kiều không muốn rời xa.
Bất tri bất giác khoảng cách của hai người từ từ rút ngắn, gần đến cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau, gần đến giữa hai bờ môi chỉ còn cách nhau một cái nắm tay, gần đến Hoắc Nguyên Khanh có thể cảm nhận được từ trên người Hãn Du Sinh quần áo tản ra hàn khí ẩm ướt.
Trong nháy mắt tỉnh táo, Hoắc Nguyên Khanh lần thứ hai lại bị Hãn Du Sinh khiến cho một thân ẩm ướt, cũng là lần thứ hai bị khơi dậy dục vọng bên trong người, nhưng bản thân hắn ở trong lòng tuyên thệ, tạm thời, chỉ là tạm thời thôi, trước tiên phải gác chuyện đó sang một bên.
“Tôi nghĩ trước tiên nên giúp cậu lấy một cái khăn lông, đem thân thể của cậu lau khô một chút.”
Nói như vậy Hoắc Nguyên Khanh không những không thể khiến cho Hãn Du Sinh đem cánh tay hắn buông ra ngược lại còn rước lấy một cái … Ánh mắt không hài lòng, tự oán của cậu.
Nếu như không phải bản thân hắn hiểu rỏ hai người bọn họ là chưa có phát triển đến mức tình nhân thì Hoắc Nguyên Khanh còn cho rằng thần sắc kia rõ ràng là đang làm nũng với hắn a~.
“Anh…” Hãn Du Sinh muốn nói lại thôi.
“Xảy ra chuyện gì.”
Xấu hổ mang theo thần sắc ai oán biến hóa trên mặt, nhìn Hoắc Nguyên Khanh ở đáy lòng vừa ước ao, vừa lắc đầu để cho mình chớ suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ thấy Hoắc Nguyên Khanh chậm chạp không có phản ứng, Hãn Du Sinh cuối cùng một mặt thất vọng, mang điểm hận thiết bất thành cương* bất đắc dĩ nói: “Tôi đi tắm là tốt rồi.”
(*) Hận thiết bất thành cương: chỉ tiếc rền sắc không thể thành thép, ý muốn nói yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác.
Đi mấy bước, Hãn Du Sinh như là nghĩ tới cái gì, ngoái đầu nhìn lại nói: “Bọn nhỏ hẳn là ngủ, bất quá vẫn là làm phiền anh đi xem xem.”
Lời nói nhẹ nhàng rất là bình thường, nhưng lại giống như những câu nói trước lúc chia tay nhau a~, khiến trong cuộc đời Hoắc Nguyên Khanh cuối cùng cũng coi như biết cái gì là tư vị “Tâm trung tiểu lộc bính bính khiêu*”.
(*) Tâm trung tiểu lộc bính bính khiêu: trong lòng như bị nai con giẫm đạp đi~, cái này dịch thí ak^^.
※ ※ ※
Hoắc Nguyên Khanh người này đúng là đồ ngốc a, đồ ngốc đầu ngỗng, rõ ràng hai người đã dựa vào nhau gần như vậy, rõ ràng chỉ cần một cái cúi người liền có thể hôn môi đối phương, vậy mà hắn lại…
Hận hận đạp bước chân, Hãn Du Sinh một mặt là hối tiếc Hoắc Nguyên Khanh quá lý trí, một mặt liền là tự oán chính mình thiếu dũng khí mới chút tiếp cận đã động tình.
Cứ như vậy vừa thẹn vừa giận, liền ai oán cởi sạch quần áo tiến vào buồng tắm, mãi đến tận bọt nước rơi xuống, Hãn Du Sinh mới nghĩ đến chính mình cả người trần trụi đứng ở bên trong phòng tắm nơi đã từng thuộc về “Hắn”.
Tuy rằng cũng có chút tưởng niệm, nhưng dù sao vẫn là một loại cảm giác mơ hồ bên trong không rõ nguyên cớ.
Hiện nay, tầng kia mập mờ vải the đã bị vạch trần, hết thảy thăm dò, do dự, bất an cũng như bụi bậm lắng xuống, cảnh quen thuộc trước mắt hết thảy cũng bị làm cho bất đồng ý nghĩa.
Chính là người kia thường cùng ở đây với “tiểu đông tây” của mình, bây giờ vào mắt cậu cũng có một phen tư vị.
Rất nhiều rất nhiều dĩ vãng có chỗ bị sơ sót, bây giờ muốn khơi lên cũng có chút không thể giải đáp.
Có khá nhiều lần chính mình nửa đêm trong giấc ngủ mê man tỉnh lại, bên cạnh giường ngủ đều là không có thân ảnh của hắn, vẻn vẹn từ ánh đèn cùng tiếng nước bên trong buồng tắm truyền ra báo hiệu cho cậu biết nơi Hoắc Nguyên Khanh đang ở.
Lúc đó cá nhân cậu chỉ cho rằng đó là quen thuộc không có gì bất đồng, liền liền ngủ tiếp; nhưng bây giờ trong đầu lại có thể hình dung ra những lúc như thế Hoắc Nguyên Khanh tại buồng tắm này có phải hay không là đang tự an ủi, đầu không khỏi phát tán, thân thể cũng theo đó mà nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Người kia đã bao nhiêu lần vào lúc trời tối yên tỉnh niệm tên cậu, an ủi dục vọng của chính mình, tại một phòng lạnh nhạt hơi nước bên trong mà phát tiết đây?
Rồi có bao nhiêu lần tại thời điểm cậu thâm trầm miên man, mà lặng lẽ nhìn ngắm chính mình đây?
Tất cả những thứ này tất cả mọi thứ Hãn Du Sinh đều không biết được cũng không cảm nhận được, nhưng giờ khắc này ở trong căn phòng nhỏ đóng chặt cậu lại sinh ra một loại ảo giác bản thân mình được Hoắc Nguyên Khanh ôm vào trong lòng ngực ấm áp.
Hắn là thế nào tự an ủi dục vọng chính mình đây?
Là cầm thật chặt sau đó chuyển động, hay là nhẹ nhàng xoa bóp đây?(đi hỏi trực tiếp đi cưng).
Không thể tự kiềm chế nhiệt độ trên cơ thể, Hãn Du Sinh theo ý niệm bàn tay khát vọng đi xuống phần thân thể bên dưới.
Cấp tiến thở dài lần thứ hai từ buồng tắm Hoắc Nguyên Khanh truyền ra thanh âm chỉ có Hãn Du Sinh mới biết, trong nháy mắt chính mình đang … Động tình
~~※ ※ ※
Ánh sáng màu vàng từ ngọn đèn nhỏ không ngừng phát sáng, hai đứa bé ngủ thật là tràn đầy hương vị ngọt ngào, hồn nhiên ngây thơ dường như không biết rõ thế sự đau khổ của cuộc đời.
Thân thủ muốn đem tay, chân nhi tử gống như dây leo quấn ở trên người Hãn Hoài An tách ra, lại phát hiện nhi tử vô cùng cố chấp, tuy rằng chưa tỉnh, nhưng đôi lông mày nhăn lại tựa hồ muốn cảnh báo trước một tiếng là nhóc không muốn cùng không thích nha.
Hoắc Nguyên Khanh liền từ bỏ dù sao tiểu An vẫn đang say sưa ngủ xem ra không có biểu hiện gì là khôn ổn cả.
Thoáng một giây, Hoắc Nguyên Khanh thật sự rất ao ước chính mình cũng giống như nhi tử, có thể không hề băn khoăn mà lấy lòng, quấn quýt ai kia?
Sâu sắc thở dài một hơi, từ chối để cho chính mình ăn năn hối hận như oán phu, Hoắc Nguyên Khanh đem một bên chăn bị nhi tử đá văng ra đắp lên hai cái thân thể nho nhỏ kia, sau đó rời đi.
Ra khỏi giang phòng hài tử, Hoắc Nguyên Khanh nhìn căn phòng bên phải, nhất thời mơ hồ lại không biết nên đi nơi nào trong chính căn nhà của mình.
Muốn trở về phòng, liền nghĩ đến lúc này người kia chính là đang ở trong phòng tắm rửa, mà tình hình bản thân bây giờ sợ là không chịu nổi bất kỳ tình huống nào phát sinh.
Hắn là thật sợ, sợ dù là bất kỳ một chút xíu đốm lửa nhỏ cũng đều sẽ biến thành chất xúc tác, làm cho hắn không khống chế được dục vọng, mà cưỡng bức cậu.
Nhưng nếu muốn đi thư phòng xử lý công sự, cũng sợ chỉ là cả người không có chút sức lực nào, tâm tình không thể nào yên tỉnh được cũng chỉ làm lãng phí thời gian có khi lại làm hỏng công việc.
Cuối cùng, Hoắc Nguyên Khanh lựa chọn phòng sinh hoạt đi đến, nghĩ thầm nơi đó là chỗ an tường, cũng có thể nói là nơi cảm thụ rõ nhất không khí gia đình cũng như có thể khiến hắn cảm nhận được Hãn Du Sinh sâu sắc nhất, mà không đi xúc phạm đến cậu, hơn nữa có thể sẽ xoa dịu đi tâm tình đang muốn bùng cháy của hắn.
Tại phòng sinh hoạt, ngồi vào chỗ ghế sô pha của mình, Hoắc Nguyên Khanh tất cả đều muốn nhưng lại có cảm giác như không muốn nghĩ tới điều gì tùy ý để cho tâm tư bay đi.
Trãi qua ba mươi mấy năm tháng, Hoắc Nguyên Khanh chưa bao giờ giống như thời khắc này, tâm tình tựa như ngồi mây xanh bay khắp nơi.
Mà hết thảy những thứ này tất cả đều do Hãn Du Sinh ban tặng.
Hãn Du Sinh vui, Hãn Du Sinh phẫn nộ, đều có liên hệ đến trái tim của hắn, càng khỏi nói mấy ngày gần đây, cậu như thoát khỏi trói buộc mà thoải mái đối đáp cùng hắn.
Đối với mình tuy rằng vẫn còn có thể đỏ mặt trương da, nhưng ít nhất thỉnh thoảng sẽ trưng ra bộ dáng phản kích lại.
Những hành động kia, có đôi lúc tựa như tình bạn nhiều năm, lại có đôi lúc tựa như tình nhân thân thiết.
Hắn cho phép chính mình ảo tưởng mỗi tiếng nói mỗi hành động của Hãn Du Sinh đối với bản thân hắn tựa như đối với tình nhân, tình nguyện để cho mình sâu sắc trầm luân mà chấp nhận ám muội, cũng không muốn xem nó như là tình bằng hữu.
Nói ra khỏi miệng là mộng đẹp trở thành sự thật, hay là ác mộng bắt đầu đây?
Hoắc Nguyên Khanh không cách nào đưa ra kết luận, ít nhất hiện tại hắn vẫn như cũ hàng đêm dựa vào bên trong cơ thể ở bên cạnh mà ngủ, hắn không cho phép có bất kỳ nguy hại gì xảy ra đối với hạnh phúc nhỏ bé này.
Hắn bây giờ chỉ hy vọng cậu nhanh chóng trở về bên người mình, để hắn có thêm một chút thời gian thưởng thức những giây phút ở bên cạnh cậu, khiến cho trái tim của mình vì cậu mà kiên cường.
Kiên cường đến có thể đối với cậu lớn tiếng nói ra câu nói thật lòng: “Tôi yêu cậu”.
※ ※ ※
Tẩy rửa một chút cũng không tính là tắm đi, nhiệt thể tuy rằng đã được bài trừ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ đến người kia.
Hoắc Nguyên Khanh thật là tốt, Hoắc Nguyên Khanh thật là đáng yêu, mỗi một phần một chút trên người Hoắc Nguyên Khanh, đều được Hãn Du Sinh khắc sâu vào trong lòng.
Tràn đầy đến mức Hãn Du Sinh cảm thấy được, nếu như một ngày không nhìn thấy hắn, trong người tựa như mất mát một thứ gì đó muốn ngay lập tức xông đến ôm chặt lấy hắn không muốn rời xa.
Phòng ở không lớn cũng không nhỏ, ban đêm cũng không tính là sâu sắc, trong nhà chỉ có hai đại cùng hai tiểu, người cũng đã yên tĩnh, tuy nhiên một vài địa phương vẫn còn len lỏi vài ánh đèn.
Một đường không ngại tìm đến phòng khách quen thuộc, nhìn thấy Hoắc Nguyên Khanh bình yên ngồi vào bên trong chỗ ghế sô pha của mình, Hãn Du Sinh biết mình mặc dù đúng là ngớ ngẩn, nhưng tâm tư bên trong lại không thể ức chế mà nổi lên bốn chữ “Thần giao cách cảm”.
Người kia như đang suy tư điều gì đó, khi thì mặt giãn ra, khi thì cau mày, trong phòng sinh hoạt có vài ánh đèn mờ nhạt nên không thể xác định rõ trên mặt hắn hiện tại là nhẹ nhàng hay thâm trầm.
Không vội mà xông vào thế giới của hắn, mới vừa rồi còn đem một bộ dạng cấp thiết muốn đi gặp, nhưng khi nhìn thấy hắn tâm tư lại lắng đọng càng thêm nồng nặc yêu say đắm.
Hoặc là nên nói hắn điên rồi, người ngồi ở bên trong kia mặc dù trong mắt không có hình bóng của cậu, nhưng trong suy nghĩ lại toàn bộ đều bị cậu chiếm lấy rồi.(em í ngày càng tự tin).
Cho nên không vội mà đụng chạm, cũng không vội mà trò chuyện, Hãn Du Sinh chỉ là đứng nhìn Hoắc Nguyên Khanh, nhìn không biết đến lúc nào.
Cũng là một niềm hạnh phúc đi.
Trước khi bước vào Hãn Du Sinh dùng ngón tay phác họa ra thân ảnh Hoắc Nguyên Khanh trong không khí, ngũ quan tựa như đao khắc, mày kiếm, mắt ưng, mũi cao, môi mỏng, thậm chí lúc này thanh ảnh nhàn nhạt cũng không thoát khỏi đầu ngón tay của cậu.
Nhíu mày hết nữa ngày, Hãn Du Sinh mới lặng yên không tiếng động đi về phía nhà bếp.
※ ※ ※
Như vậy kịch liệt, như vậy dâng trào, như vậy gợn sóng, khiến Hãn Du Sinh nghĩ muốn trực tiếp mà bộc lộ hết thảy, nhưng lại tự dưng sinh ra một loại cảm giác lo lắng rụt rè.
Có khi nào cứ như vậy mà bản thân mình sẽ chua xót đến thối rữa hay không đây? Bộ dáng bản thân bây giờ đến một tiểu cô nương cũng muốn khinh thường a~.
Nhưng hẳn là do cậu nên bây giờ cục diện mới trở nên bế tắc như thế này đây.
Nên hay không nên đây?
Nghĩ đến hắn hết thảy đều tốt, tâm tình cậu như muốn hóa thành một con sông tràn ngập ái tình.
Nhưng nếu đây là yêu thương nhưng đều không nói ra miệng, thì cả hai người nhất định sẽ bị dày vò a!
” Ai… Nếu như tiểu Nhu ở đây…”
Trong lòng không thể có được suy nghĩ cùng quyết định như thế nào, đến cuối cùng vẫn là không khỏi tưởng nhớ đến tỷ tỷ Hãn Du Nhu của mình, dù sao tỷ ấy vẫn là người có thể đưa ra những kiến nghị tốt nhất cho cậu lúc này.
Nghĩ đến Hãn Du Nhu, đầu óc như lóe lên cái gì đấy, chỉ là khiến người khác không cách nào nắm bắt được manh mối, trong chớp mắt Hãn Du Sinh đột nhiên nghĩ ra một biện pháp có thể vẹn toàn cả đôi bên.
Vừa không phục, nhưng lại không muốn vì điều này mà khiến hai bên chịu quá nhiều dằn vặt, bản thân phải lấy cục diện hiện tại là chính nên quyết định một ngày nào đó thực hiện mới đươc.
“Nhưng thời gian nào mới tốt nhất đây?”
Không thể quá dài.
Nếu quá dài sợ là chính mình cũng không nhịn được mà đau lòng.
Mà cũng không thể quá ngắn, quá ngắn lại không thể đạt được mục đính, không thể thỏa mãn được nỗi oán hận này.
Từ từ phát triển, nhưng nghĩ lại Hoắc Nguyên Khanh bắt đầu trở nên quái lạ đều là do Hãn Du Nhu xuất hiện, sau đó chính mình chuyển vào nhà Hoắc cùng hắn sinh hoạt mới có thể chậm rãi mà phát triển thêm.
Tỉ mỉ nghĩ đến, không lẽ chính mình đã sớm bị Hoắc Nguyên Khanh cùng Hãn Du Nhu hai người hợp mưu tính kế.
Tỷ tỷ của mình dĩ nhiên… Ai ~ nàng kia tính tình, nếu là về phía người thân mà nhận định thì sợ là cái gì cũng đều dám làm đi!