Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 26: Chương 26




Editor: Cẩm Hi

“Cậu còn thất thần ra đấy làm gì? Tiếp tục đánh! Đánh tới khi nào bọn họ khai ra mới thôi!” Viên Trần gầm lên một tiếng, phó sĩ quan đành phải cầm roi xoay người rời đi, sàn nhà bị đôi giày quân đội của hắn ta đạp lên lưu lại một chuỗi vết máu.

Viên Trần đứng trước cửa sổ nhìn về phía ngục giam cách quân bộ không xa, bên trong chất đầy những sinh viên diễu hành, thúc bá được đại soái phái đi lúc này đang nghiêm hình tra tấn ở bên trong, Viên Trần lại không bận tâm tới những tiếng hét bén nhọn của đám sinh viên, trái tim hắn đã bị Đinh Kha chiếm lấy hoàn toàn, tuyệt đối hoàn toàn!

Hai tên du côn đã bị đánh tới hôn mê, “Có tin tức gì chưa?” Phó sĩ quan đối mặt với câu hỏi của Viên Trần chỉ lắc đầu không dám trả lời, mà chuyện này giống như đã được đoán trước, không ngừng âm thầm lục soát biến nhưng lại không có tiến triển gì, “Đã ngầm đi điều tra từng nhà, toàn bộ Bắc Bình đều đã bị xới lên, nhưng vẫn không tìm thấy phu nhân.”

“Vậy tiếp tục lục soát!” Thanh âm lạnh băng tàn khốc của Viên Trần khiến phó sĩ quan phải xoay rời đi.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, trên mặt đất là một tầng tuyết trắng thật dày, ánh trăng ở trong màn đêm hết sức sáng ngời, âm thanh nước mưa theo mái hiên nhỏ giọt xuống cũng quỷ dị đến lạ thường, “Thiếu soái, ngài ăn một chút gì đi?” Dì Ngô bưng chén đũa tới nhưng lại không dám tới gần, Viên Trần vẫn trầm mặc không hé răng, hắn ngồi ở trước bàn trang điểm của Đinh Kha, vuốt ve từng món đồ cô đã từng sử dụng qua.

Khẩu súng lục ở dưới bóng đèn thủy tinh lóe lên một thứ ánh sáng quỷ mị, trước bàn trang điểm bày từng món trang sức tinh xảo, phần lớn đều là những thứ cô mang từ Thượng Hải đến, trong ngăn kéo nhét đầy một đống hộp, có hộp còn chưa tháo dải lụa đỏ, Viên Trần nhận ra được đó là những món trang sức mà ngày thường hắn thường tỉ mỉ lựa chọn cho Đinh Kha, nhưng cô lại chỉ nhận lấy rồi nhoẻn miệng cười, khách khí nói tiếng cảm ơn, sau đó thì chưa từng dùng qua.

Trên bàn bày những cuộc giấy Tuyên Thành, nghiên mực đã khô cạn, “Thật là một người kỳ lạ!” Khi nói chuyện, Viên Trần lại toát lên sự ôn nhu nhè nhẹ. Ngôi nhà vốn được trang hoàng theo phong cách phương Tây, Đinh Kha lại cố tình đặt bút lông, nghiên mực Trung Quốc và giấy Tuyên Thành ở trong phòng, Trung và Tây kết hợp thật sự trông rất buồn cười, Viên Trần nghĩ tới đây thì khóe miệng hơi cong lên rồi nháy mắt lại hạ xuống, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm, giờ phút này cô đang ở nơi nào?

Viên Trần duỗi tay mở một tờ giấy Tuyên Thành ra, trước mắt là thể chữ Liễu, nét chữ của cô tinh tế và quyến rũ, lại có lực mạnh mẽ, cấu tạo nét chữ nghiêm ngặt, đồng thời lộ ra vài phần anh khí.

“Hận quân bất tự giang lâu nguyệt, nam bắc đông tây, nam bắc đông tây, chỉ có tương tùy vô biệt ly.

Hận quân lại tựa giang lâu nguyệt, tạm mãn còn mệt, tạm mãn còn mệt, đợi đến đoàn viên là bao lâu?”

Đây là bài thơ của Lu Benzhong (?), Viên Trần nắm chặt tay nổi đầy gân xanh, lại nhìn thoáng qua phía dưới của tờ giấy Tuyên Thành có bốn chữ nhỏ nhắn màu hồng “Chung Ly Đinh Kha”, bên cạnh nghiên mực là Thọ Sơn Thạch Phương Chương. Viên Trần thường xuyên nhìn thấy Đinh Kha cầm trong tay thưởng thức, trên Phương Chương có một con Tì Hưu uy vũ ngồi xổm, dường như cũng đang chăm chú nhìn vào bóng đêm trầm tịch này.

Viên Trần chấm một chút mực nước, bút lông ở trong tay thành thạo vung lên, ở phía trên bài thơ của Đinh Kha viết xuống mấy chữ, hắn viết thể chữ Nhan bất đồng với thể chữ Liễu của cô, nét bút của hắn mạnh mẽ hữu lực, đường cong lên xuống mang theo một khang hào hùng, chữ viết san sát nối tiếp nhau ở trên mặt giấy Tuyên Thành, hiện ra một dòng chữ rồng bay phượng múa:

“Mong được người chung tình, đầu bạc không xa cách.”

Cô có thể vô luận trống đánh xuôi kèn thổi ngược*, thời thời khắc khắc nhớ tới Thẩm Tông Tuyền.

Nhưng đối với Viên Trần mà nói, kỳ thật chỉ nghĩ tới một mình cô, đầu bạc không xa nhau!

(*) Trống đánh xuôi kèn thổi ngược: vì tình trạng mỗi người làm một cách trái ngược nhau, không có sự phối hợp nhịp nhàng, thống nhất.

“Thiếu soái! Thiếu soái! Có tin tức!” Dì Ngô cuống cuồng gõ cửa, Viên Trần thế nhưng không biết đã nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi từ lúc nào, nghe thấy có tin tức hắn giật mình một cái lập tức đứng lên, “Tiệm may vá Vân Nghê Trang đưa tới túi xách và quần áo của tiểu thư!” Dì Ngô vừa nói vừa cùng Viên Trần đi xuống lầu.

Đôi giày quân đôi dẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng cộp cộp, Viên Trần còn chưa xuống dưới lầu liền quát: “Rốt cuộc sao lại thế này?” Lão thợ may nhìn thấy Viên Trần đang xuống lầu thì không dám chậm trễ, nhanh chóng đem quần áo và túi xách ở trong lòng đưa cho hắn, “Hôm trước phu nhân tới chỗ tôi, sau khi thử xong một bộ đồng phục học sinh thì đi về nhà luôn, tôi thấy đã hai ngày rồi mà không có ai tới lấy quần áo, nên mới phải tự mình đưa tới!” Viên Trần vuốt ve sườn xám cùng áo khoác lông cáo, hương lan nhàn nhạt vẫn tản ra như cũ.

“Đáng chết, sao ông có thể cho phu nhân mặc đồng phục học sinh! Việc này tại sao không nói sớm!” Viên Trần trách cứ, lão thợ may cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, “Phu nhân nhất quyết đòi mặc, mặc xong thì cô ấy nói là phải về nhà ngay, ai ngờ lại để lại túi xách với quần áo ở trong phòng thay đồ, tôi cho rằng có lẽ hai ngày sau trong phủ sẽ phái người tới lấy, nhưng...” Viên Trần lười nghe hắn giải thích tiếp, trong đầu lúc này chỉ có một nơi: Ngục giam!

“Kêu phó sĩ quan lập tức lái xe tới ngục giam quân bộ!” Phó sĩ quan một đường phóng xe hết cỡ, Viên Trần lại vẫn đứng ngồi không yên, không ngừng thúc giục hắn ta chạy nhanh hơn chút nữa, người đi đường nhìn thấy xe quân sự biển trắng thì đều biết đó là chiếc xe chuyên dụng của thiếu soái, tốc độ xe lao nhanh tới mức khiến mọi người hoảng sợ vội vọt sang một bên.

Viên Trần ngồi ở trong xe, hắn theo bản năng đem nhẫn cưới đeo ở tay trái đặt lên môi, dường như chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được độ ấm của cô.

Hắn càng thêm nôn nóng, văn phòng quân bộ của hắn chỉ cách ngục giam một con đường, cầm kính viễn vọng là có thể thấy được rõ ràng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới trong khi hắn lục tung cả Bắc Bình lên, cô lại ở ngay bên cạnh hắn, nghĩ đến lời đại soái nói ngày ấy hắn liền không rét mà run, “Đem tên cầm đầu nhốt lại cho tôi rồi nghiêm hình tra tấn!” Cha của Viên Trần xuất thân từ thổ phỉ, hắn ta cướp của giết người đánh chiếm thiên hạ cùng mấy lão tướng sĩ, không biết sẽ tra tấn đám sinh viên kia thế nào, tiếng hét bén nhọn của đám sinh viên đó ngày trước, hiện tại Viên Trần nghĩ đến thật là tê tâm liệt phế, nếu như Đinh Kha thật sự ở trong đó...

Xe vừa đến ngục giam quân bộ còn chưa dừng lại hẳn, Viên Trần đã nhảy xuống xe phi thẳng vào trong, binh lính nhìn thấy Viên Trần đến thì lập tức hành quân, đồng thời đôi giày quân đội của hắn bước đi mang theo sự yên lặng chết chóc. Viên Trần nắm chặt khẩu súng lục màu bạc trong tay rồi nhanh chóng bước lên bậc thang.

Tất cả mọi người đều biết, nhìn thấy thiếu soái cầm súng không phải giết người thì chính là khai chiến, dù sao cũng đủ để khiến người ta đề phòng lo lắng, hơi không lưu ý một chút sẽ bỏ mạng ngay.

“Cậu không sao chứ?” Đinh Kha ngồi ở trong đám sinh viên đang trấn nam sinh có gương mặt trong sáng, hắn sau khi bị một đống đòn hiểm thì bị ném vào đây, máu ào ạt theo thân thể hắn chảy xuống làn váy của Đinh Kha, hắn nhìn Đinh Kha rồi cố nặn ra một nụ cười kiên cường, “Chúng ta là sinh viên Hối Văn tuyệt đối sẽ không đầu hàng!” Nụ cười của hắn dường như đã tiếp thêm sức mạnh cho những sinh viên khác, trong ngục giam tối tăm và ẩm ướt mọi người vẫn giữ vững tinh thần, dùng sức hò hét: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng!”

Đinh Kha nhìn hắn miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng bất giác chua xót, hai ngày nay cô đã thấy quá nhiều sinh viên bị lôi ra ngoài tra tấn, nhưng nghị lực ngoan cường bất khuất của bọn họ có thể so với những tướng sĩ ra trận giết địch.

“Cô, ra ngoài!” Đinh Kha đang đỡ nam sinh kia thì nghe thấy tiếng hét của quan ngục, quan ngục túm cô từ trong đám người ra ngoài, dùng sức kéo Đinh Kha sang phòng cách vách.

“Đừng chạm vào cô ấy!” Nam sinh có gương mặt trong sáng muốn ngăn quan ngục lại, nhưng thân thể của hắn đã bị trọng thương nên căn bản không thể đứng dậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đinh Kha bị tên quan ngục đáng khinh kéo vào trong căn phòng hành hình ở cách vách.

Chính văn mất mà tìm lại

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, mọi người tích cực bình luận đi ạ, ủng hộ nhiều hơn nha~~

“Rốt cuộc kẻ nào đã sai sử cô?” Quan ngục cầm lấy roi đã được ngâm qua nước muối, dùng sức quất lên người Đinh Kha, tiếng kêu bén nhọn của cô quanh quẩn ở trong ngục giam hết sức thê lương, đám sinh viên bị giam ở cách vách nghe được cũng sởn tóc gáy.

Đinh Kha ăn một roi nhưng mặt vẫn không đổi sắc, đầu tóc rối bời cũng khó có thể che đi khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, “Mau thả tôi ra, bằng không thiếu soái tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!” Quan ngục nhìn Đinh Kha bị trói ở cây cột, rõ ràng đã ăn một roi rồi, đến chiếc áo màu lam cũng đã bị rách một đường, mà vẫn còn quật cường như thế.

Quan ngục nghe cô nhắc tới thiếu soái thì sửng sốt, rồi ngửa mặt lên trời cười to nói: “Thiếu soái?Chẳng lẽ cô là tình nhân thiếu soái bao nuôi ở bên ngoài?” Quan ngục nói xong thì tiến lên gạt những sợi tóc hỗn độn của cô sang một bên, thì nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời làm lay động nhân tâm, “U, quả nhiên có vài phần tư sắc, sẽ rất đáng tiếc nếu rạch một đường lên khuôn mặt nhỏ này thì thật khó coi!” Quan ngục cầm lấy con dao nhỏ đong đưa trước mặt Đinh Kha.

Đinh Kha nhắm chặt hai mắt cắn chặt răng, cô vẫn luôn yêu cái đẹp, làm sao có thể chịu được uy hiếp như vậy, “Tôi nói cho các ngươi biết, tôi chính là thiếu soái phu nhân, thiên kim của tư lệnh Thượng Hải, nếu các ngươi dám...” Trong lời nói của Đinh Kha còn hơi xen lẫn tiếng khóc nức nở, quan ngục còn chưa nghe cô nói xong đã cười tới nghiêng ngả, “Cô là thiếu soái phu nhân? Tôi đây chính là thiếu soái! Mau tới để tướng công nhìn nương tử một cái nào!” Mấy tên quan ngục đáng khinh dần dần tới gần Đinh Kha, vươn từng đôi tay dơ bẩn ra vuốt ve khuôn mặt kiều nộn của cô.

“Cút!” Đinh Kha tê tâm phế liệt hét lên, lại trơ mắt nhìn những tên quan ngục đáng khinh giống ma quỷ kia tới gần.

“Phanh” Một tiếng súng vang lên, ngay tại khoảnh khắc đó tên quan ngục ở trước mắt Đinh Kha theo tiếng súng ngã xuống đất, những tên quan ngục khác quay đầu lại thì thoáng nhìn thấy đôi mắt sung huyết của Viên Trần, trông hắn lúc này giống như một con báo đang đi săn mồi. Mấy tên quan ngục ngẩn ra còn chưa kịp phản ứng lại, Viên Trần đã một lần nữa giơ khẩu súng lục màu bạc lên, viên đạn không chút lưu tình xuyên qua đầu bọn họ, máu văng khắp nơi, một phát lấy mạng.

Phó sĩ quan nhìn một màn trước mắt này, cuống quít vượt qua mấy thi thể trên mặt đất tiến lên cởi bỏ dây thừng cho Đinh Kha, cổ tay và mắt cá chân của cô bị thít chặt đến hằn lên từng vệt hồng, trên người bị roi quất đến da tróc thịt bong, không biết là máu của cô hay là máu của nam sinh kia dính ở trên bộ đồng phục xanh đen, có thể mơ hồ thấy được.

Dây thừng được cởi bỏ, Đinh Kha lập tức ngã vào trong lòng Viên Trần, Viên Trần chỉ cảm thấy thống khổ bất kham, gắt gao ôm lấy Đinh Kha rồi lại sợ sẽ làm tổn thương cô lần nữa, “Đừng sợ, có tôi ở đây!” Viên Trần ôn nhu mà cẩn thận nỉ non ở bên tai Đinh Kha.

Thân thể Đinh Kha chấn động ngước mắt lên nhìn người bên cạnh, đã từng có một đôi ấm áp mạnh mẽ ôm lấy cô từ trên không trung, rời xa ma trảo của Tử Thần, ngược kim đồng hồ nhanh chóng quay người, lại không phải ngã xuống nền băng mà là rơi vào trong ngực của hắn, hơi thở quen thuộc che lấp hết thảy, khi đó ở trên sân băng khiêu vũ Thẩm Tông Tuyền cũng từng nói với cô đừng sợ, có anh ở đây.

“Tôi không sợ!” Đinh Kha giống như khẳng khái hy sinh trước khi quyết biệt, Viên Trần đau lòng đến hô hấp không thông, dường như mỗi lần hắn hô hấp đều bị những mũi kim sắc nhịn đâm vào lồng ngực. Hắn đem Đinh Kha bê ngang lên, đôi giày quân đội dẫm lên hỗn tạp máu bùn trên sàn, Đinh Kha dựa vào lồng ngực hắn, lại không thể phân biệt rõ được đến tột cùng hắn là Thẩm Tông Tuyền hay là Viên Trần.

“Thả bọn họ đi!” Viên Trần ôm Đinh Kha ra khỏi căn phòng hành hình cách vách, khi đi qua phòng giam của đám sinh viên, Đinh Kha kéo nhẹ áo sơ mi của Viên Trần, Viên Trần cúi đầu nhìn đôi môi khô nứt của cô, dòng máu ấm áp theo làn váy chảy vào lòng bàn tay hắn, “Cầu xin anh!”

Hắn vĩnh viễn không thể cự tuyệt được lời khẩn cầu ôn nhu của cô, liền hướng cô hơi hơi mỉm cười rồi gật đầu, “Phó sĩ quan, lập tức thả đám sinh viên ra, cũng người bị thương thì xem xét rồi bồi thường cho thích hợp.” “Thiếu soái, chuyện này không thể được, đại soái đã lệnh...” phó sĩ quan mới nói một nửa, Viên Trần đã quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, phó sĩ quan lập tức á khẩu không nói được nữa, chỉ đành gật đầu đáp ứng, hắn ta thật sự không muốn trở thành hồn ma tiếp dưới tay của Viên Trần đâu.

Bọn sinh viên nghe thấy mệnh lệnh của Viên Trần thì vui mừng khôn xiết, đại cuộc toàn thắng nhiệt liệt chúc mừng, mà nam sinh có khuôn mặt trong sáng kia lại chỉ che lại miệng vết thương nhìn Viên Trần rời đi, Viên Trần ôm Đinh Kha trong bộ đồng phục học sinh sải bước rời khỏi ngục giam, máu loang lổ trên mặt đất bị đạp đến vang lên, mà mắt hắn lại khóa chặt theo bóng dáng dời đi của Viên Trần, mặt không biểu tình lẳng lặng đứng giữa đám sinh viên đang cười đùa.

“Thương thế của phu nhân không nghiêm trọng lắm, chỉ là có khả năng miệng vết thương sẽ lưu lại sẹo mờ.” Bác sĩ Lâm ra hiệu ý bảo hộ sĩ đi lấy băng vải ở trong khay, khi ông ta nói chuyện với Viên Trần không quên quay đầu lại nhìn Đinh Kha đã chìm vào giấc ngủ, Viên Trần đạm nhiên cười nhìn Đinh Kha lắc lắc đầu, “Thật không biết tới khi nào cô ấy mới có thể khiến tôi an tâm!”

“Đừng để cho bọn họ chạm vào tôi, mau bảo bọn họ biến đi!” Đinh Kha giãy giụa gầm rú, Viên Trần nhìn bác sĩ Lâm đang muốn thay thuốc cho Đinh Kha, cô lại chui vào trong chăn chết sống không chịu thò đầu ra, Viên Trần dùng sức lôi kéo chăn, cô cũng liều mạng túm lại, đám người hầu nhìn thấy Viên Trần cùng Đinh Kha đối kháng lăn lộn cũng nhịn không được bật cười ra tiếng.

“Đây là bác sĩ Lâm, không phải quan ngục, đừng sợ!” Viên Trần sủng nịch nói.

Đinh Kha lại không thuận theo, “Tôi biết bọn họ là bác sĩ Tây y! Tất cả đều biến đi!”

“Phu nhân của tôi, phải thay thuốc thì mới có thể nhanh khỏi được!” Đinh Kha lại giống như con tằm bọc chăn không chịu chui ra, “Tôi không khám Tây y!” Bác sĩ Lâm cùng các hộ sĩ thấy thế thì lo lắng, nhưng lại không dám tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.