Editor: Cẩm Hi
"Đi xuống nào!" Tõm một tiếng, rương da nhỏ bay qua cửa sổ lầu hai rơi xuống hồ nước trong viện, nhưng tiếng động này đã được âm thanh của máy quay đĩa* che lại, dì Ngô cũng chỉ nghe thấy âm nhạc phát ra từ máy quay đĩa.
Đinh Kha theo ống dẫn chậm rãi trượt xuống phía dưới, sườn xám cũng không thể ràng buộc được tốc độ của cô, lợi dụng bóng đêm cô nhẹ nhàng nhảy tới chân tường bên cạnh hồ nước, rương da nhỏ không thấm nước, Đinh Kha duỗi tay đem rương da kéo lên bờ. Dưới ánh trăng, có một vật thể lóe lên ánh sáng màu vàng ở bên cạnh bờ, là Thọ Sơn Thạch Phương Chương đang yên tĩnh nằm ở bên cạnh rương da.
Đinh Kha định đưa tay ra nhặt Phương Chương lên, nhưng tay chợt ngừng lại ở giữa không trung, dưới ánh trăng đôi mắt cô mang theo sự lưu chuyển, một hồi lâu sau thì đứng dậy xách rương da nhỏ lên rồi nhanh chóng rời đi, Thọ Sơn Thạch Phương Chương vẫn nằm trong một góc cạnh ao như cũ, ánh trăng phản chiếu lên dường như đang rỉ máu.
Tạm biệt, Thẩm Tông Tuyền!
Chính văn ngoái đầu nhìn lại
Đinh Kha duỗi tay chạm vào súng lục nằm trong túi áo khoác, lúc này mới yên tâm rụt rụt vai lại, tiếp tục ngồi ở trên ghế dài đợi xe lửa.
"Thiếu soái, có người muốn gặp ngài!" Phó sĩ quan đẩy cửa tiến vào, Viên Trần đang nói chuyện với vài vị quan quân, xua xua tay ra hiệu cho phó sĩ quan, "Đợi lát nữa rồi nói." Người bên ngoài cửa lại đợi thêm một hồi lâu mới bước vào trong phòng, từ khi tới Đức Châu, phiên dịch viên đã nghe lén các mệnh lệnh khác nhau do Tô Sâm Trạch đưa ra, hiển nhiên mục tiêu là nhắm vào Đức Châu.
"Thiếu soái, có người muốn gặp ngài!" Phó sĩ quan lại tới thúc giục một lần nữa, Viên Trần cực kỳ không có kiên nhẫn đem văn kiện ném lên bàn, "Rốt cuộc là ai muốn gặp tôi? Không thấy tôi đang bận sao?"
"Là tôi!" Từ sau lưng phó sĩ quan xuất hiện một cô gái, giày cao gót dẫm lên sàn nhà xưa cũ phát ra tiếng động, Viên Trần ngước mắt lên nhìn, thì thấy một khuôn mặt cổ điển nhỏ nhắn, mặc trên người một bộ âu phục châu Âu thời thượng, ánh mắt gợn sóng nhộn nhạo, phảng phất như không có lúc nào yên tĩnh cả.
Viên Trần chỉ liếc nhẹ cô ta một cái, dường như không coi cô ta là người, "Không biết Tô tiểu thư đến đây có chuyện gì?" Tô Nghiên Đàm quay đầu nhìn phó sĩ quan, phó sĩ quan biết điều vội đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tô Nghiên Đàm đỏ mặt đứng tại chỗ, Viên Trần cũng không có ý định mời cô ta ngồi, cô ta cũng không thể ngồi xuống, "Em từ Tế Nam nén chạy tới đây, sao đến cả cốc nước cũng không mời em uống?" Cô ta hờn dỗi nhìn Viên Trần, Viên Trần cũng không có ngẩng đầu lên mà tiếp tục ngồi xuống xem văn kiện, "Tô tiểu thư là thiên kim của ba tỉnh Hà Nam, chỉ sợ nước ở nơi Đức Châu nhỏ bé này uống vào sẽ không tốt cho thân thể Tô tiểu thư."
Bên trong văn phòng không lớn, Viên Trần dựa vào ghế xem văn kiện, Tô Nghiên Đàm không xa không gần đứng ở trước bàn làm việc, "Vài ngày trước đó là anh gọi điện tới mời em đến làm mai mối đó, nói chuyện cũng không cần phải chói tai như vậy chứ!"
Viên Trần nghe thấy có chuyện này thì thân thể hơi ngưng lại, rồi bình tĩnh cười, "Hiện tại Tô đại soái sắp khai chiến với Bắc Bình chúng tôi, lúc này cô xuất hiện ở quân bộ Đức Chân chỉ sợ không thích hợp cho lắm?"
Tô Nghiên Đàm giống bị ủy khuất rất lớn, nhíu chặt lông mày, "Em tới đây chính là để giúp anh!" Viên Trần lại cười lạnh một tiếng, cười không ngừng khiến người ta lạnh sống lưng, "Viên Trần, anh nghe em nói, hiện tại cha em đã nắm trong tay vũ khí của người Nhật Bản, binh lực của anh lại phân tán ở ba nơi Thương Châu, Đức Châu với Bắc Bình, anh căn bản không phải là đối thủ của ông ấy!"
Viên Trần mặt không biểu tình ngước mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của cô ta, thậm chí còn như đang nhìn một vật chết, "Thì sao?" Tô Nghiên Đàm mang giày cao gót nghe vậy thì chân muốn mềm nhũn ra, liền dứt khoát tự mình ngồi xuống ghế sô pha, tầm mắt cô ta dừng lại ở chiếc nhẫn kim cương trên tay trái của Viên Trần, khoảnh khắc đó đôi mắt của Tô Nghiên Đàm trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, hồi lâu sau mới thấp giọng lẩm bẩm: "Kỳ thật em cũng không ngại làm vợ hai."
Viên Trần nhếch miệng bật cười, "Tôi để ý!"
Tô Nghiên Đàm nhíu chặt mày, cô ta dường như đã sớm ý thức được hắn sẽ cự tuyệt, sau khi trầm mặc thì tiếp tục mở miệng, "Anh hãy trói em làm con tin đi? Cha em chỉ có một cô con gái là em, nhất định sẽ vì em mà bỏ qua cho anh!"
Viên Trần nhìn vẻ mặt chịu chết hy sinh của Tô khinh Đàm, hắn chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không cần!" Đã là cự tuyệt cô ta tới ngàn dặm rồi.
"Vì sao? Người phụ nữ kia có gì tốt?" Tô Nghiên Đàm kích động đứng lên chất vấn Viên Trần, cô ta từ Tế Nam suốt đêm chạy tới đây; đến cha mình cũng phản bội, hắn lại vẫn lạnh nhạt kiệm lời như cũ. Tô Nghiên Đàm mắt thấy Viên Trần đứng dậy có ý định đuổi khách, cô ta bỗng nhiên nhào vào lên lưng Viên Trần, gắt gao ôm lấy hắn, "Đừng đối xử với em như vậy mà!"
Nước mắt của Tô Nghiên Đàm dần dần làm ướt nhẹp quân trang của Viên Trần, Viên Trần lại không kiên nhẫn đem tay cô ta gỡ ra, nhưng cô ta lại như rễ cây bám chặt, ôm chặt lấy eo hắn không buông, "Tô tiểu thư, xin tự trọng!" Viên Trần đột nhiên dùng sức đẩy cô ta ra, Tô Nghiên Đàm không đứng vững lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống đất, cô ta khóc nức nở dựa vào cái bàn phía sau, nước mắt rơi đầy mặt.
"Cuối cùng anh cũng không liếc mắt nhìn em một cái." Cô ta dần dần tiến đến gần Viên Trần, nhẹ nhàng đem vòng cổ gỡ xuống, mặt dây chuyền phỉ thúy xanh biếc gắn vào sợi dây bạch kim mỏng, tinh tế sáng bóng, phỉ thúy được điêu khắc thành hình hạt dẻ tinh xảo, ôn nhuận bóng loáng với hàm nghĩa hy vọng con cái lanh lợi.
Tô Nghiên Đàm nhìn vòng cổ trong tay, ngay sau đó đem nó nhét vào trong túi áo sơ mi của Viên Trần, Viên Trần đang định duỗi tay lấy ra, Tô Nghiên Đàm vội đè hắn tay lại, "Đừng lấy ra, đây là phỉ thúy truyền đời của Tô gia chúng tôi, hiện tại em tặng nó cho anh, nếu sau này anh có gặp nạn, chỉ cần lấy nó ra, cho dù là tan xương nát thịt, em cũng sẽ giúp anh!"
Viên Trần nhìn quen bộ dáng điêu ngoa tùy hứng của cô ta, nhất thời nhìn thấy cô ta rơi lệ thì không biết phải làm sao cho phải, "Tô tiểu thư, chỉ sợ cuộc đời này Viên Trần chỉ có thể phụ ý tốt của cô."
Tô Nghiên Đàm miễn cưỡng mỉm cười, nụ cười xen lẫn nước mắt ngược lại càng thêm thê lương, "Không sao đâu, nếu anh thật sự không cần thì đến lúc đó hãy đưa cho em, còn không thì anh hãy nhận lấy nó đi." Tô Nghiên Đàm từ trong túi sách móc ra một quyển sổ nhỏ, quyển sổ đã bị cuốn thành một đoàn.
Viên Trần cầm lấy tùy tiện lật hai trang, thì vui mừng khôn xiết, "Mật mã Morse?" Tô Nghiên Đàm thấy bộ dáng kinh hỉ của hắn thì nhịn không được giương khóe miệng lên, "Không sai, nếu anh làm mất Đức Châu thì chỉ sợ khó có thể giải thích với đại soái, nhưng nếu cha em mất đi Đức Châu thì bất quá cũng chỉ là lãng phí chút sĩ tốt thôi."
Viên Trần siết chặt mật mã Morse trong tay có chút không biết làm sao, mất một lúc mới nghiêm túc mở miệng, "Cảm ơn cô, Tô tiểu thư!" Tô Nghiên Đàm mất mát lấy ống tay áo lau nước mắt, "Anh vẫn luôn khách khí như vậy." Viên Trần nắm chặt mật mã Morse không hé răng, Tô Nghiên Đàm đứng đấy cũng xấu hổ rồi thở dài, "Em đã đưa cho anh đại lễ như vậy rồi, còn không định tiễn em sao?"
"À, mời!" Viên Trần cuống quít đem mật mã Morse cất vào trong ngăn tủ rồi khóa lại, duỗi tay mở cửa cho Tô Nghiên Đàm, Tô Nghiên Đàm cười lạnh một tiếng, không thể tưởng được hắn lại vội vàng muốn cô rời đi như vậy.
Viên Trần tiễn Tô Nghiên Đàm lên một chiếc xe quân đội, sai người nhất định phải đưa cô ta đến chỗ Tô Sâm Trạch, Tô Nghiên Đàm ngồi ở trong xe nhìn Viên Trần cười tiễn cô ta thì không khỏi rơi lệ.
Cô ta hiện giờ đã 25 tuổi, nhóm em họ đều đã hai con bên người, cô ta lại vì hắn mà chậm chạp không chịu gả chồng, cha lại lần nữa giúp cô ta an bài mối hôn sự nhưng đều bị cô ta khước từ, cho dù là làm vợ hai của hắn cô ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng hắn đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Đinh Kha đứng ở bên đường đối diện quân bộ Đức Châu, cô nhìn thấy Viên Trần đang đích thân tiễn một cô gái lên xe, còn mình chỉ mang theo một rương da nhỏ bao dính đầy bụi bặm, không biết vì sao, trái tim cô lại giống như miếng ngọc từ từ nứt vỡ.
Viên Trần không nghĩ tới Tô Nghiên Đàm sẽ mang tới mật mã Morse, hắn kích động nhìn theo chiếc xe quân đội của Tô Nghiên Đàm đi xa dần, rồi bỗng ngoái đầu lại thì nhìn thấy Đinh Kha đang đứng trong đám người ở phía đối diện.
Bụi bặm mù mịt khắp nơi, cô mặc một bộ sườn xám màu ngà đứng ở bên đường đối diện, trong đám người ồn ào đó hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể trông thấy cô, mi mục thanh tú làm nổi bật lên đôi mắt to của cô, một thân phong trần mệt mỏi lại vẫn xinh đẹp như cũ, lại như mây mù quanh đỉnh Vu Sơn quấn lấy trái tim hắn, trái tim Viên Trần không kịp phòng bị lộp bộp một cái, giống như năm đó chỉ cần là một bóng lưng của cô thôi cũng đã khiến cho hắn hồn bay phách tán.
Chính văn ám độ trần thương
Viên Trần vòng qua đám người đi đến trước mặt cô, "Em." hắn muốn nói lại thôi, thật sự không thể tin được vốn chỉ là giấc mơ lại có thể biến thành sự thật, cô cứ như vậy mà xuất hiện ở Đức Châu, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đinh Kha cười nhạt với hắn, mái tóc đen xõa trên vai làm tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, lại là thấp thoáng như tiên tử. Viên Trần vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt đẹp kia, nhưng lại sợ trong nháy mắt cô sẽ tan biến thành mây khói.
"Khó trách không mang theo tôi, thì ra là có mỹ nhân làm bạn!" Đinh Kha xách rương da nhỏ lên dùng sức ném về phía hắn, Viên Trần nhất thời không kịp tránh nên bị chiếc rương đập vào vai, hắn lại cười đến đần độn, lúc này mới tin rằng cô thật sự đang ở trước mặt.
"Ai cho em tới đây?" Viên Trần miệng thì trách cứ nhưng mặt mày lại khó nén nổi kích động, "Sao tôi có thể không tới được chứ? Ở nhà đều muốn điên rồi, huống hồ nếu tôi tới chỗ đại soái, ông ấy thấy tôi không mang thai cháu ngoại của ông ấy, không lấy quân côn đánh chết tôi thì mới lạ đó." Đinh Kha bĩu môi oán giận, rồi lại cười giảo hoạt với hắn, "Anh sắp xếp cho tôi một căn phòng đi, tôi sẽ không quấy rầy anh với vị mỹ nhân kia đâu." Viên Trần tức khắc đen mặt rũ mắt, "Cũng không biết là mỹ nhân kia với ngôi sao ca nhạc Mai Hồng, ai đẹp hơn nữa." Đinh Kha nói chuyện lại bất giác thấy mũi chua chua.
"Được rồi, nơi này không còn khác phòng, em tất nhiên là sẽ ở chung với tôi." Viên Trần vừa nói vừa không ngừng gắp đồ ăn vào bát cho Đinh Kha, Đinh Kha vùi đầu cặm cụi ăn nhưng thấy Viên Trần vẫn chưa ăn được miếng nào, cô đang định nghiêng đầu nhắc hắn thì phát hiện ra trong túi áo sơ mi của hắn lộ ra một dây chuyền, Đinh Kha duỗi tay lấy sợi dây chuyền bạch kim đó ra khỏi túi áo hắn, miệng cô nhét đầy đồ ăn lầu bầu nói: "Mặt phỉ thúy này thật là đẹp."
Đây là vòng cổ Tô Nghiên Đàm nhét vào túi áo của hắn, lúc ấy hắn nhìn thấy mật mã Morse kích động quá nên đã quên mất cái vòng này, hiện tại lại bị Đinh Kha tinh mắt phát hiện ra, "Thích thì cầm lấy đi, dù sao giữ lại cũng vô dụng."
Mặt phỉ thúy ôn nhuận* nằm trong lòng bàn tay Đinh Kha giống như một chiếc lá xanh biếc, "Được nha!" Đinh Kha nhận lời xong đang chuẩn bị cất vào trong người, thì đột nhiên lại lấy ra.
(*) Ôn nhuận: ấm áp.
"Là của mỹ nhân kia đưa phải không? Tôi mới không cần!" Cô đem dây chuyền phỉ thúy nhét lại vào túi áo Viên Trần, "Tô tiểu thư nói sợi dây truyền phỉ thúy này là vật gia truyền của nhà cô ta, tôi không chịu nhận, nhưng cô ta vẫn cố chấp nhét nó cho tôi."
Đinh Kha cau mày nghe Viên Trần giải thích rồi lại nhịn không được nở nụ cười, "Ai u, không thể ngờ thiếu soái ngài còn có mị lực như vậy, sao mà tôi lại không thấy nhỉ?"
Phó sĩ quan ngồi ở bàn bên cạnh nghe được lời này thì nhịn không được xì cười ra tiếng, Viên Trần liền cầm lấy sợi dây chuyền trong túi ném ra ngoài, "Đừng có ném, nó rất quý đấy!" Đinh Kha vừa dứt lời, mặt phỉ thúy hạt dẻ liền vẽ ra một đường cong, an tĩnh dừng ở trên sô pha, "Thật là phá của, nếu là tôi thì tôi đã đem thứ này đi đổi thành trái phiếu rồi, không biết có thể tích cóp được bao nhiêu quân lương đâu!"
Viên Trần nghe được lời này thì buông đũa xuống nhìn cô, Đinh Kha đảo mắt cười che dấu câu nói lỡ miệng vừa rồi của mình, "Khó trách dì Ngô nói em không động đến đống đồ trang sức tôi tặng, thì ra tất cả đều được em đổi thành trái phiếu!" Đinh Kha buông đũa nhảy dựng lên, vội vàng chạy đi: "Dù sao đấy cũng là chuyện của mấy người, không có liên quan tới tôi."
"Không nghĩ tới phu nhân lại ngầm tặng nhiều quân lương cho chúng tôi như vậy." Thanh âm của phó sĩ quan quanh quẩn ở trong phòng khách, Viên Trần nhìn theo bóng dáng của cô nhịn không được khóe miệng hơi hơi cong lên.
Tế Nam, bên trong đình viện của Tô thị, Tô Sâm Trạch vội vàng đi tới chỗ con gái phát hỏa, "Nghiên Đàm, con chạy đi đâu đấy?" Mắt Tô Nghiên Đàm vẫn còn rưng rưng nước, vừa khóc vừa la hét với Tô Sâm Trạch: "Cha quản di thái thái của cha là đủ rồi, đừng có lo cho con!" Tô Sâm Trạch thật sự bất lực với cái tính tùy hứng này của con gái, tức giận quát: "Mấy ngày nay sẽ khai chiến, con thành thật ở lại Tế Nam cho cha!"
Mắt thấy Tô Nghiên Đàm chạy về phòng, Tô Sâm Trạch mới cười gật đầu với mỹ nhân ở phía sau rèm che, "Hành Tố của tôi, chiêu này của em cũng thật lợi hại!"
Dưới ánh đèn thủy tinh, làn da của Hành Tố trắng như trứng gà bóc, một thân trang điểm hết sức mị hoặc, "Vậy mà lúc trước anh còn luyến tiếc để cô ta đi Đức Châu, em đều đã phái người bảo hộ dọc đường rồi, rõ ràng là anh không tin tôi!" Tô Sâm Trạch thò gương mặt ngăm đen qua, "Phu nhân tốt của tôi, sao tôi lại không tin em được chứ!" Tô Sâm Trạch nói xong thì chặn ngang đem Hành Tố bế lên đi vào nội thất.
(*) Máy quay đĩa: