Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha không chút do dự vươn tay, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, nhẹ nhàng quấn lấy, vừa đánh vừa lui, quân địch mỗi lúc một đông, giày đạp lên băng đã sớm ướt đẫm, nhưng lòng bàn tay Đinh Kha lại không ngừng đổ mồ hôi.
Đạn bắn ra không ngừng, hai người trái phải phối hợp, trong phút chốc khóe mắt đảo qua nhắm ngay ấn đường của kẻ địch, tiêu diệt từng tên một, Viên Trần mỗi phát đều bắn trúng ấn đường, tuyệt đối không chừa lại cho đối phương nửa cơ hội, cho dù chỉ là nửa giây cũng có thể làm tổn thương đến Đinh Kha của hắn!
Nhưng trong lúc bảo vệ Đinh Kha, nháy mắt cánh tay trái của Viên Trần bị đạn bắn trúng, Đinh Kha đau lòng liếc nhìn, quả nhiên thiếu soái hắn có tố chất tốt, cánh tay bị trúng đạn như thế mà không rên lấy một tiếng.
Mặt hồ trống trải không có chỗ trốn, "Em dùng hết đạn rồi!" Đinh Kha lui về sau lưng Viên Trần, đám binh lính đã lãnh hội được năng lực của Viên Trần, không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa, kẻ địch từng bước ép sát, Viên Trần đổi tay cầm súng, tay phải nắm chặt lấy tay Đinh Kha, "Tôi cũng vậy!"
Hai người xoay người lại thì lập tức dừng chân, phía sau là một hồ băng, vài miếng băng mỏng thong thả du đãng trên mặt nước, Bắc Bình bước vào đầu xuân nên băng đang tan dần, phía sau đã không còn một lớp băng dày nào nữa, nó đã trở thành vực thẳm tuyệt vọng của hai người.
Miếng băng mỏng dưới chân bọn họ đang chậm rãi nứt ra, dường như nó sẽ vỡ toạc ngay lập tức.
"Em có dám không?" Viên Trần nhìn Đinh Kha đang run rẩy bên cạnh, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau như lóe lên tia sáng, Đinh Kha liếc mắt nhìn hồ băng lạnh thấu xương bên cạnh, lại ngoái đầu nhìn đôi mắt đen nhánh của Viên Trần, rồi cô nhoẻn miệng cười, cười đến vạn hoa thất sắc, "Sống chết có nhau!"
Chính văn âm dương cách biệt
Sống chết có nhau!
Chỉ cần bốn chữ này là đủ rồi!
Viên Trần cầm chặt tay Đinh Kha rồi xoay người nhảy xuống hồ nước lạnh băng, binh lính không kịp phòng ngừa, giơ súng lên bắn loạn vào trong hồ, lực cản của nước đã chặn lại những viên đạn, dòng máu chói mắt theo cánh tay Viên Trần nhiễm đỏ cả hồ nước.
Từng viên đạn sượt qua người bọn họ, xoắn với dòng nước, vào đông nước hồ giống như từng cây kim, đâm vào người Đinh Kha phát đau, cô đau đến mắt cũng không dám mở, chỉ một mực túm lấy Viên Trần, rồi dần dần mất đi tri giác, nước đá giống như hố đen, tàn nhẫn cắn nuốt sinh mệnh cô.
Đám binh lính đứng trên mặt băng nhìn hai người chồi lên khỏi mặt nước, đều kinh ngạc cảm thán nhưng lại không dám tiếp tục nổ súng, bọn họ đang đứng trên miếng băng mỏng, nếu lại nổ súng sẽ rơi vào nguy hiểm, đang chần chờ thì phía sau lại có tiếng súng vang lên, phó sĩ quan đã mang theo đội quân tới đánh tan đám binh lính này.
Viên Trần vốn yêu thích bơi lội mùa đông, hắn cố gắng để bảo trì tỉnh táo, lần lượt tháo giày và lới lỏng cổ áo sơ mi ra, tay hắn vẫn nắm chặt lấy Đinh Kha không dám buông ra, từ lúc xuống nước sắc mặt cô đã trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền dần dần trầm xuống, cả người lạnh đến cứng đờ, một chút độ ấm Viên Trần cũng không cảm giác được.
Rõ ràng hai mắt đã nhắm nghiền, nhưng trong mơ màng cô lại thấy được thầy bói năm đó, "Cô gái này mệnh trung phạm thủy!"
Mệnh trung phạm thủy......
Trước kia Đinh Kha thích uống trà hoa bạch cúc*, bông trắng nhị vàng, thanh nhã không phấn trang, khi đổ nước sôi vào, những bông hoa héo quắt lập tức nở rộ, chìm nổi trong nước, nhưng dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ nở rộ sau khi chết mà thôi.
Giờ phút này cô giống như những đóa hoa bạch cúc ở trong nước đó, Viên Trần điên cuồng liều mạng nắm chặt bàn tay kiều nộn của cô.
"Tôi nói rồi, tôi muốn mang em đi!"
"Chỉ bằng anh?"
"Không sai, chỉ bằng tôi!"
Viên Trần vội vàng rẽ nước, không biết mất bao lâu mới bơi tới bờ, tuy hô hấp dồn dập nhưng vừa mở miệng hắn đã gọi tên cô, "Đinh Kha!"
"Thiếu soái, mau lên đây!" Phó sĩ quan cuống quít duỗi tay kéo Viên Trần, Viên Trần đem Đinh Kha trong lòng đưa cho phó sĩ quan trước, tay phó sĩ quan run lên, toàn bộ cơ thể cô đã cứng đờ lạnh băng, đã thế lại còn đang ở trong tiết trời mùa đông.
"Mau, mau tới bệnh viện gần nhất!" Hắn không thể để mất cô nữa, cho dù là một khắc, hắn cũng tuyệt đối không cho phép!
"Đinh Kha, em tỉnh lại đi, tôi sẽ không bao giờ để em đi nữa! Đinh Kha?" Viên Trần thì thầm ở bên tai cô, bác sĩ và y tá bất lực đứng bên cạnh giường bệnh, phó sĩ quan duỗi tay lau nước mắt, "Thiếu soái, phu nhân đã, đã......" Hắn nghẹn ngào không nói ra lời.
"Không phải em đã nói muốn sống chết có nhau sao? Em mở to mắt ra đi! Mau mở ra!" Viên Trần phát điên lay cơ thể Đinh Kha, phó sĩ quan và bác sĩ vội xông lên trước ngăn lại, trong nháy mắt lý trí của hắn đã bị thiêu đốt, đột nhiên túm chặt lấy cổ áo phó sĩ quan, một tay đem hắn ấn lên tường, "Cô ấy bị làm sao vậy?"
Viên Trần khẩn nắm chặt nhung trang của phó sĩ quan, máu hòa lẫn với nước trên người hắn nhỏ giọt xuống, tới bệnh viện hắn một chút cũng không màng tới vết thương của mình, nhưng cô vẫn nằm yên không động đậy.
Phó sĩ quan không sợ hãi, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Viên Trần, con ngươi sung huyết đầy thống khổ, Viên Trần chỉ cho rằng mình buông tay, cho cô tự do, lại không nghĩ tới chính tay mình đã đẩy cô vào chỗ chết.
"Tất cả các ngươi đều phải chôn cùng cô ấy!" Viên Trần giống phát điên gào thét, rồi bỗng nhiên lại lắc đầu, "Không, không chỉ các ngươi, tôi muốn cả nhà Tô Sâm Trạch và đội quân của hắn đều phải chôn cùng!" Phó sĩ quan vốn đang muốn khuyên can, nhưng Viên Trần lại rút súng lục màu bạc ra.
Thân ảnh màu trắng trên đường phố Thượng Hải phồn hoa của cô, đã khiến hắn phải chờ đợi suốt bốn năm, hắn không từ thủ đoạn để đến bên cạnh cô, nhưng khi cô vừa mới nói sống chết có nhau, hai người đã phải âm dương cách biệt.
Cô giống như bị bóng đè, bốn phía trở nên tối tăm và lạnh lẽo, cô đang dần dần chìm xuống, bóng tối không ngừng cắn nuốt cô, Thẩm Tông Tuyền là chú định không thể yêu nhau, cô lại cố chấp mang theo tình yêu lộng lẫy của mỹ nhân ngư, cuối cùng bị tan biến thành bọt biển.
Tôi muốn mang em đi!
Thượng Hải, Bắc Bình, hắn không phải Thẩm Tông Tuyền, không phải vương tử, nhưng hắn đã phá vỡ bóng tối, nắm chặt tay cô, làm cơ thể lạnh thấu xương của cô lấy lại được một chút độ ấm, xóa sạch mọi hồi ức, chỉ vì để gỡ hắn!
"A, cô ấy động rồi!" Hộ sĩ kinh hỉ kêu lên, lại thấy đôi môi của Đinh Kha khẽ run rẩy, lơ đãng quan sát ngược lại khó có thể phát hiện, bác sĩ cuống quít tiến lên kiểm tra, trái tim vốn đã ngừng đập đã lấy lại được mấy nhịp mỏng manh, "Thật là kỳ tích, Thiếu phu nhân đã hô hấp lại rồi!" Bác sĩ kích động kêu lên với Viên Trần.
Viên Trần run rẩy cúi xuống khẽ hôn cô, không phải một nụ hôn ngọt ngào, mà là chua xót.
Cô rơi lệ!
Hắn lại một lần nữa mất mà tìm được, gắt gao ôm chặt lấy cô.
Nước mắt của cô thấm ướt mặt hắn.
"Viên Trần!" Ý thức của cô không rõ, nhưng vẫn luôn lẩm bẩm gọi tên hắn: Viên Trần!
Con mắt sáng ngời của Đinh Kha hơi mở ra rồi rũ xuống, nhưng đôi môi ôn nhuận lại khẽ mở ra một lần nữa, "Viên Trần?"
"Tôi ở đây!"
"Viên Trần?"
"Tôi ở đây!"
"Viên Trần?"
"Tôi ở đây!"
"Viên Trần?"
"Tôi ở đây, tôi vẫn luôn ở đây!"
Viên Trần cầm chặt tay cô, dường như cảm xúc bị kích động quá mức, cơ bắp ở cánh tay căng chặt, miệng vết thương bị nứt khiến máu ồ ạt chảy ra, hắn cắn răng mỉm cười rồi hôn nhẹ lên mặt cô.
"Chúng ta đang ở nhà sao?" Đinh Kha đã ngủ trọn hai ngày hai đêm, lại không ngừng gọi tên của hắn.
Viên Trần cúi xuống xuống, đặc biệt ôn nhu săn sóc, "Đúng vậy, đang ở nhà, nhà của chúng ta!"
Gò má tái nhợt của Đinh Kha có một chút huyết sắc, trải qua sinh tử, vận mệnh luân hồi đem hai người buộc chặt lại với nhau.
"Thiếu soái, bác sĩ Lâm tới rồi!" Phó sĩ quan mang theo bác sĩ riêng của Viên gia vào phòng, bác sĩ Lâm đánh giá sắc mặt Đinh Kha, "Nhìn dáng vẻ này, bệnh tình cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần tiêm một mũi là được!" Bác sĩ Lâm hòa ái nói, nhưng Đinh Kha nghe vào lại cảm thấy quá khủng bố, cô như bị điện giật đột nhiên giật mình một cái, cả người lập tức thanh tỉnh.
"Không, không, tôi không tiêm, tuyệt đối không!" Cô không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên chạy ra sau giường trốn.
Nhưng bác sĩ Lâm không quan tâm nhiều như vậy, ra hiệu bảo y tá tiến lên đè Đinh Kha lại, đẩy ống tiêm để thuốc nhỏ giọt theo đầu kim, "Phu nhân, ngài chịu đựng một chút, tiêm một cái là sẽ tốt lên thôi!" Hắn cầm ống tiêm bước đến bên cạnh Đinh Kha.
Đinh Kha bị hộ sĩ đè lại, thân thể suy yếu đã hoàn toàn mất đi sức lực phản kháng, "Viên Trần?" Cô giống như một chú mèo đi lạc đang cuộn mình lại cầu hắn vuốt ve.
Khi mũi kim của bác sĩ Lâm gần đâm vào da thịt mềm mại của cô, đôi mắt đong đầy nước mắt trông ủy khuất vô cùng, Viên Trần ở một bên sao có thể chịu đựng được tiếng gọi thê lương như vậy, liền tiến giữ bác sĩ Lâm lại, "Quên đi, không cần tiêm cho cô ấy nữa!"
Đinh Kha lập tức cảm thấy như được xá trọng tội, thống khổ nhào vào trong lòng Viên Trần, nước mắt làm ướt nhẹp quần áo của hắn, "Nhưng bệnh của phu nhân không thể không tiêm!" Bác sĩ Lâm cầm ống tiêm bước lại gần, Viên Trần bỗng nhớ lại dì Ngô có nói rằng cô từng bị sốc khi tiêm, cho nên cực kỳ sợ Tây y.
Viên Trần càng ôm chặt lấy Đinh Kha mềm mại không xương ở trong ngực, hung ác nói với bác sĩ Lâm, "Tôi nói, cô ấy không tiêm!"
Bác sĩ Lâm cầm ống tiêm tiến thoái lưỡng nan luống cuống tay chân, sợ tới mức mặt đấy mồ hôi. Hắt xì, Viên Trần lại hắt xì thêm cái nữa, cả ngày hắn chỉ lo cho Đinh Kha, cánh tay bị thương cũng tùy tiện băng bó lại, thậm chí bản thân bị nhiễm phong hàn cũng quên mất.
Viên Trần xoa xoa cái mũi, chỉ vào ống tiêm trong tay bác sĩ Lâm, "Đây là thuốc gì?"
Bác sĩ Lâm run rẩy không dám nói lời nào, "Tôi hỏi ông, đây là thuốc gì?" Viên Trần hỏi lại.
Chính văn nghiện ma túy phát tác
"Đây, đây, đây là thuốc đặc trị phong hàn của Đức mà thiếu soái ngài vẫn hay dùng." Bác sĩ Lâm chạm phải đôi mắt đen nhánh của Viên Trần, một giọt mồ hôi theo trán chảy xuống mắt, hắn chớp chớp mắt rồi nhanh chóng bổ sung thêm, "Thuốc này tuyệt đối an toàn, xin phu nhân yên tâm!"
Viên Trần nhìn Đinh Kha ngoan ngoãn trầm mặc trong lòng, "Em thật sự không tiêm?" Đinh Kha quật cường quay đầu đi, không thèm nhìn ống tiêm lấy một cái, Viên Trần đứng dậy đoạt lấy ống tiêm trong tay bác sĩ Lâm, "Cô ấy không cần, thì tôi dùng!"
Mũi kim trong nháy mắt đâm vào da thịt Viên Trần, hắn thuần thục đem thuốc đẩy vào mạch máu, "Đừng, thiếu soái ngài không thể dùng nó!" Bác sĩ Lâm bỗng nhiên kêu lên, Viên Trần rút ống tiêm đã xong ra đưa cho bác sĩ Lâm, "Vì sao tôi không thể dùng?"
Bác sĩ Lâm lập tức á khẩu không trả lời được, phó sĩ quan cùng Đinh Kha đều nhìn hắn ta, hắn ta ấp úng nửa ngày mới miễn cưỡng cười rộ lên, "Thuốc này là được chuẩn bị cho phu nhân"".
Viên Trần buông tay áo, "Phó sĩ quan, đi mời bác sĩ trung y tới đây cho phu nhân!" Lại quay ra cười với bác sĩ Lâm: "Chuẩn bị cho ai cũng giống nhau cả thôi, không phải ông nói mỗi lần tôi bị phong hàn đều dùng thuốc này sao?"
Bác sĩ Lâm cười gật gật đầu, nhưng hô hấp lại trở nên dồn dập, "Đúng rồi, bác sĩ Lâm, ông để lại đây mấy ống tiêm đi, tôi tự mình tiêm, để ông đỡ phải chạy tới chạy lui cả ngày." "A?" Bác sĩ Lâm lại kêu lên lần nữa, Viên Trần liếc hắn ta một cái, "Không phải, thiếu soái, vẫn là để lần sau tôi mang tới cho ngài đi ạ!"
Viên Trần cười nhìn hòm thuốc, "Không cần, thân thể cha tôi không tốt, ông vẫn nên ở bên đấy chiếu cố thật tốt đi, dù sao bình thường bị phong hàn đều là tôi tự tiêm, không đáng ngại!" Hắn từ trong hòm thuốc của bác sĩ Lâm lấy ra mấy ông tiêm cùng với vài bình đựng thuốc nhỏ trong suốt.
"A, vậy thiếu soái ngài hãy dùng đi ạ!" Bác sĩ Lâm nói xong liền vội vã rời đi, lúc ra tới cửa hắn ta suýt nữa thì bị vấp ngã, phó sĩ quan nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ được bác sĩ Lâm lúc này đã mồ hôi đầy đầu, hắn ta lại lảo đảo chạy ra ngoài.
Đinh Kha nghiêng đầu nhìn về phía bác sĩ Lâm, "Tên bác sĩ Tây y này thật là kỳ lạ!" "Có kỳ lạ thì cũng không kỳ lạ bằng em!" Viên Trần nhéo cái mũi nhỏ của Đinh Kha, Đinh Kha xoay đầu muốn đấm hắn, lại nhìn thấy tay hắn đang cầm ống tiêm, chỉ có thể tức giận chui vào ổ chăn, Viên Trần bị hành động của cô làm cho buồn cười, hay cũng chui vào nhỉ......
(*) Trà hoa bạch cúc: