Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha nhìn thuốc đựng trong gói giấy màu vàng, đừng nói là uống thuốc, cả ngày nay Viên Trần ăn mà không biết mùi vị gì, miễn cưỡng mới ăn được mấy miếng cơm cũng nôn hết ra. “Ở trong mơ anh cũng không được vui vẻ sao?” Đinh Kha học theo bộ dáng của Viên Trần, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của hắn, trước đây Viên Trần luôn thích vuốt ve lông mày của Đinh Kha khi cô ngủ, ngón tay thô ráp của hắn như thể mở từng nút thắt, chậm rãi an ủi hàng lông mày nhíu chặt của cô, mà nay lại biến thành Đinh Kha vỗ về hắn.
“Phu nhân, ở đây còn vài văn kiện.” Đinh Kha ngồi trên án thư phê duyệt đống văn kiện chồng chất, phó sĩ quan lại ôm tới một ít nữa, đại soái hiện giờ bệnh nặng, Viên Trần lại đang cai nghiện, một mình Đinh Kha phải ôm đồm hết công việc, cô bắt chước từng nét chữ của Viên Trần.
Mỗi ngày nhiều văn kiện như vậy, thật không hiểu thân thể Viên Trần có phải làm bằng sắt hay không nữa, vậy mà có thể phê duyệt hết toàn bộ chỗ này. Nghĩ đến đây Đinh Kha liền vươn vai, dưới ánh đèn mờ ảo tiếng đồng hồ vang lên, đã hai giờ sáng rồi.
Đinh Kha đá đôi dép lê bằng tơ tằm Ấn Độ qua một rồi lần mò trong bóng tối đi về phía phòng ngủ, khi đi qua căn phòng được chuẩn bị đặc biệt cho Viên Trần, cách cửa khép hờ, cô giống như một con mèo rón rén bước đến đầu giường.
Viên Trần ngủ rất sâu, Đinh Kha cúi xuống nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua khuôn mặt hắn, vầng trán no đủ, mày kiếm, đôi mắt xinh đẹp với hàng mi dài, mũi cao thẳng, độ dày môi thích hợp, còn có chiếc cằm tuấn mỹ, tay cô lướt qua mô tả hình dáng của hắn, dưới ánh nến lay động hô hấp nông sâu của hắn phảng phất mang theo đau đớn.
Đinh Kha đứng dậy rời đi, đôi mắt trong suốt vỡ vụn từng chút một.
“Thiếu soái? Thiếu soái?”
“Ai!”
Tô Khinh Mạn lảo đảo một cái ngã xuống đất, Đinh Kha lấy súng lục ra, họng súng đen ngòm đối diện Tô Khinh Mạn.
“Thì ra là nhị tẩu, sao tới mà không nói một tiếng.” Đinh Kha thu lại súng lục, thuận tay đem cách cửa sau lưng đóng lại.
Cửa từ từ đóng lại, nhưng xuyên qua khe cửa nương theo một chút ánh sáng mờ nhạt Tô Khinh Mạn vẫn thấy được rõ ràng, Viên Trần thân thể suy yếu đang nằm ở trên giường, nhưng Đinh Kha chỉ cần lắc mình là có thể rút súng ra, Đinh Kha đóng mạnh cửa lại ngăn cản tầm mắt của cô ta, ngược lại hàn ý trong mắt tỏa ra bốn phía, “Nhị tẩu, có việc sao?”
Tô Khinh Mạn thở hổn hển, miễn cưỡng nở nụ cười: “Em hù chết chị rồi, động một tí là rút súng ra.” Tô Khinh Mạn nói xong liền biết điều đi tới phòng khách ở dưới lầu, “Nhị tẩu nhìn thấy trên báo nói em bị bệnh nặng, lại không biết bác sĩ Lâm kia đã chạy đi đâu, cũng không nghe thấy tin tức gì, cả ngày cũng không nhìn thấy thiếu soái, mà sao ban ngày ban mặt vẫn còn ngủ vậy?”
Đinh Kha ngồi trên sô pha không nói lời nào, cô nhìn chằm chằm vào Tô Khinh Mạn trước mặt, Tô Khinh Mạn cố tình lấy khăn lụa lau mặt, đang mùa đông giá rét mà cô ta vẫn có thể chảy mồ hôi lạnh, “Sao em cứ nhìn chằm chằm chị như vậy?” Đinh Kha ngược lại cười đến ôn hòa, “Chị thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy.” Đinh Kha hứng thú nói rồi thuận tay rút một cây trâm trên đầu cô ta xuống, “U, ra là đồ Nhật Bản, ở Bắc Bình này không có nhiều lắm!”
Tô Khinh Mạn sửa lại đầu tóc, cười cứng ngắc, “Nếu em thích thì cứ cầm đi!” Đinh Kha đùa bỡn cây trâm trong tay, mặt trên có khắc chữ tiếng Nhật, hồi ở Alabama cô đã từng thấy Vũ Nhân Phong Tử dùng loại trâm này, lại không nghĩ tới đang lúc quan hệ giữa Nhật Bản và Bắc Bình gặp khó khăn, mà Tô Khinh Mạn vẫn có thể dùng được loại trâm như vậy.
Nếu như Tô Sâm Trạch không có mối liên hệ với bác sĩ Lâm này, thì làm sao Tô Sâm Trạch ở Tế Nam xa xôi có thể biết được bác sĩ Lâm là bác sĩ tư nhân của bọn họ.
Mà Tô Khinh Mạn lại là cháu gái của Tô Sâm Trạch quân phiệt ba tỉnh Hà Nam, Tô Nghiên Đàm lại là em họ bên nội.
Tất cả đều được giải quyết dễ dàng, Tô Khinh Mạn đã rơi vào tròng!
“Em dâu, không phải trên báo nói em bệnh nặng sao? Sao mới vừa rồi chị lại thấy sắc mặt thiếu soái tiều tụy như vậy?”
Đối mặt với sự dò xét của Tô Khinh Mạn, Đinh Kha khẽ đảo mắt, rồi cố ý che mặt thở dài nói: “Không phải, đây là vì yên ổn quân tâm thôi, cũng không biết bác sĩ Lâm kia đã kê thuốc gì cho hắn nữa, cả người cứ điên điên cuồng cuồng.”
“Cái gì? Người bị bệnh là thiếu soái?”
Đinh Kha gật đầu liếc trộm Tô Khinh Mạn, thấy cô ta đứng ngồi không yên vội vàng đứng dậy, “Ồ, vậy phải nhanh bắt lấy cái tên ác độc bác sĩ Lâm độc ác kia mới được, chị, chị chợt nhớ đã đến giờ uống thuốc của đại soái rồi, chị phải về trước đây, em bảo trọng nhé!”
Bang một tiếng, Đinh Kha đem cây trâm trong tay ném xuống mặt đất, con ngươi nhìn theo bóng dáng chạy vội của Tô Khinh Mạn.
“Phu nhân, nhốt thiếu soái cả ngày như vậy có ổn không?” Dì Ngô đưa đĩa ô mai cho cô, Đinh Kha vội cho một viên vào miệng nhai, mới thoáng nới lỏng được một chút, “Ai, mấy ngày nay, cô thai nghén cả ngày còn phải phê duyệt văn kiện, thai phụ thì phải nghỉ ngơi thật tốt mới được!” Đinh Kha nhịn không được lại chạy tới cạnh cái ao nôn mửa.
Vừa súc miệng xong thì nghe thấy tiếng kêu tê tâm phế liệt của Viên Trần vọng ra từ trên lầu, dì Ngô đang muốn lên lầu thì bị Đinh Kha ngăn lại, “Dì Ngô, bà bưng thuốc lên đi.” Dì Ngô đành phải lắc đầu rời đi, thuốc đã nấu lại không biết bao nhiêu lần, Viên Trần một ngụm cũng không uống.
Đinh Kha đẩy cửa ra, phòng trong đã trở thành một mảnh hỗn độn, đồ đạc đều bị đập nát, cổ áo nhung trang của hắn cũng bị xé rách, như thể nó làm hắn khó thở, “Viên Trần, uống thuốc nào?”
Viên Trần lại giơ tay hất đổ chén thuốc trong tay Đinh Kha, thuốc đông y đen đặc hăng mũi vãi tung tóe trên sàn nhà, “Tôi không uống, cái gì tôi cũng không uống, đưa thuốc cho tôi! Mau đưa cho tôi!” Đinh Kha sửng sốt bất động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt run rẩy của hắn.
Đôi mắt hắn chợt lóe lên chợt lóe lên đoạt lấy khẩu súng lục bên hông cô, “Đưa thuốc cho tôi!” Viên Trần gào thét thế chĩa súng vào Đinh Kha, cả người hắn đầy mồ hôi, hiển nhiên đã đánh mất lý trí. Ánh mắt Đinh Kha mang theo ý cười, đôi tay nắm chặt nòng súng dí vào trán mình, “Em đã từng nói sống chết có nhau, nếu anh không cần em, em sẵn sàng chết!” Cô không chút do dự nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết của hắn.
Cuối cùng Viên Trần vẫn buông súng xuống, sao hắn có thể làm tổn thương cô được chứ.
“Cầu xin em, mau đưa tôi thuốc đi!” Viên Trần ngược lại lấy súng nhắm vào người mình, hắn không thể làm thương tổn Đinh Kha, nhưng hắn có thể giết chết chính mình, hắn không muốn tiếp tục chịu tra tấn nữa.
Nước mắt Đinh Kha rơi xuống, “Nếu anh chết, chẳng lẽ muốn đứa bé sinh ra đã không có cha sao?”
Khẩu súng trong tay hắn lập tức rơi xuống đất, Viên Trần hô hấp dồn dập, Đinh Kha ở trước mắt đã trở nên mơ hồ không rõ, hắn quỳ gối trước mặt cô, nâng tay chạm vào khuôn mặt cô, lại dọc theo cần cổ cô xuống dưới vuốt ve bụng nhỏ, “Thật sao?”
Đinh Kha nhẹ nắm tay hắn đặt lên bụng mình, “Đã gần một tháng rồi, thai nghén đến lợi hại!”
Viên Trần bỗng an tĩnh lại, ghé vào bụng Đinh Kha lắng nghe, hiện giờ thai nhi còn chưa thành hình, nhưng hắn vẫn muốn nghe, tựa như đứa bé và Đinh Kha đang hô hấp mỗi một tấc không khí, đứa bé còn đang ngủ say trong bụng Đinh Kha.
Từ nhỏ Viên Trần đã tang mẹ, bị di nương xa lánh, lớn lên dưới sự khi dễ của huynh trưởng, hắn trăm phương ngàn kế mới có được địa vị như bây giờ. Tuy nhiên, ký ức thống khổ khi còn nhỏ đã cảnh báo hắn về sau nhất định chỉ được cưới một vợ, dành tất cả tình yêu cho vợ và con cái, mà hiện giờ hắn đã thực sự có con rồi!
Viên Trần cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bụng cô, rồi ngước đôi mắt thâm thúy lên, “Lại đem thuốc vào đây, lần này tôi sẽ uống hết!” Đinh Kha cong khóe miệng, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt nhào vào lòng hắn.
Chính văn kỳ phùng địch thủ
“Ai u, tiểu thư của tôi ơi, sao cô lại tự mình làm những việc nặng này chứ, mau tránh ra, mau tránh ra!” Dì Ngô đoạt lấy cái quạt bồ hương trong tay Đinh Kha, quạt lửa trong bếp lò, “Không có gì đáng ngại đâu.” Dì Ngô lại cẩn thận để Đinh Kha ngồi sang một bên, “Cái gì mà không đáng ngại, đại soái nghe nói cô mang thai, liền kích động hận không thể nhảy xuống giường bệnh chạy tới đây gặp cô, nếu cô mà còn làm việc nặng này, phó sĩ quan còn không mắng chết tôi sao!” “Được rồi, chút nữa thêm chút đường vào thuốc, nếu không đắng quá hắn lại không uống được!”
Dì Ngô tiếp tục quạt, “Bỏ đường hay không cũng giống nhau thôi, bác sĩ nói hắn tạm thời không có vị giác.” Mùi thuốc đông y tràn ngập làm người ta buồn nôn, Đinh Kha vừa ngửi thấy liền chạy ra ngoài.
“Phu nhân?” Phó sĩ quan đi qua đỡ Đinh Kha, Đinh Kha muốn nôn mà không nôn được, sắc mặt cực kỳ kém, “Có tin tức rồi à?” Phó sĩ quan thấy cả người cô đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn muốn nhọc lòng quân vụ, “Vâng, hoàn toàn ăn khớp với suy đoán của ngài, Tô Khinh Mạn quả nhiên có liên hệ với Tế Nam.”
Đinh Kha chịu đựng cơn buồn nôn uống hết một ly sữa bò, “Cô ta đã gả đến Viên gia, còn dám cấu kết với Tô Sâm Trạch, chuyện này giao cho đại soái xử lý đi.”
Phó sĩ quan đạm nhiên cười đóng cửa phòng lại, phòng trong Viên Trần vẫn đang kêu gào khản cổ, “Viên Trần?” Hắn ngoái đầu lại nhìn, khuôn mặt Đinh Kha cũng trở nên vặn vẹo, giống như mấy vạn con kiến bủa vây gặm cắn trái tim hắn, gặm cắn khiến hắn đau đớn muốn chết.
Đinh Kha kéo rèm cửa ra đón lấy một góc ánh sáng, Viên Trần cuộn tròn như cũ ở trong góc, cả người thần chí không rõ,
“Em xướng một bài cho anh nghe nhé?” Cô đem Viên Trần ôm vào lòng, hắn lại như trẻ nhỏ thuận theo, yên lặng gối đầu lên chân cô, ánh mặt trời phác hoạ lên hình dáng của hắn, Đinh Kha khẽ mở môi đỏ, hàm răng như nước mùa thu, hoa lệ, chặt chẽ, âm nhạc lôi cuốn vượt qua sự vĩnh hằng của tình yêu và cái chết.
《 Tạp môn 》 là ca khúc yêu thích của cô, âm nhạc flamenco ấm áp, tiết tấu ca kịch mang theo phong tình Tây Ban Nha, phóng đãng không kềm chế được dám yêu dám hận, nhiệt tình mỹ lệ mê người.
“Anh biết không? Trước kia em đặc biệt thích ca hát, em thường xướng với em gái mặc dù bị ngăn cách bởi một bức tường, em ấy thích nhất chính là Bá Vương biệt Cơ, còn em thích nhất là Tạp Môn, một trung một tây kết hợp cùng xướng cách một bức tường, lại có thể ăn ý hết lần này đến lần khác.” Viên Trần nằm ở trên đùi cô, bên tai ầm ầm vang lên, kỳ thật những lời cô nói nghe không rõ lắm, nhưng giọng hát du dương uyển chuyển của cô, lại khiến cơ thể hắn giảm bớt cảm giác thống khổ.
“Anh nói xem là con trai hay con gái?” Đinh Kha đẩy đẩy Viên Trần cả người đầy mồ hôi, hắn gian nan mở mí mắt nặng nề ra, “Tôi thích con gái, nếu là con gái, tôi sẽ để con bé giống như em vậy, học cưỡi ngựa bắn súng bắn tên, tôi sẽ cho con bé những điều tốt đẹp nhất.” Viên Trần giãy giụa vươn tay chậm rãi mơn trớn bụng Đinh Kha.
“Nếu là con trai, vậy anh sẽ không thích hả?” Đinh Kha làm nũng hỏi, “Nếu là con trai, tôi sẽ đưa hắn đến quân đội tôi luyện, cho hắn đền đáp gia quốc!” Hắn dường như đã rất vất vả mới phun được ra những lời này.
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, da thịt dán chặt, dựa vào cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rơi trên vai bọn họ, xuyên qua những áng mây chiết xạ ra ánh sáng bảy màu, trong không khí cũng tản ra mùi lan hương nhàn nhạt.
Cô muốn quên Thẩm tông tuyền, quên Thượng Hải, quên Bắc Bình, quên đi những ân oán quốc gia, thế sự rung chuyển.
Chỉ nhớ rõ một mình hắn, nhớ rõ cùng hắn ở 3000 thước trời cao bay lượn, nhớ rõ hắn chỉ là Viên Trần của cô, bất chấp phong hỏa liên miên, rồi thiêu rụi đi sự chờ đợi cuối cùng, cuộc đời này nguyện một lòng, đầu bạc vĩnh viễn không rời.
“Vũ Nhân tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?” Người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng, Tô Nghiên Đàm cầm theo một bức thư đi về phía phòng Vũ Nhân Phong Tử, “Cái gì đây?” Lại không nghĩ nửa đường lại nhảy ra Tô Sâm Trạch, hắn ta thuận tay đoạt được bức thư trong tay con gái.
“Tôi đã sớm cảm thấy hai người các ngươi không thích hợp, cả ngày ở sau lưng tôi lén lút.” Tô Sâm Trạch chen vào giữa Vũ Nhân Phong Tử và Tô Nghiên Đàm, nói xong mở bức thư ra, nhìn hồi lâu rồi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Tô Nghiên Đàm, Tô Nghiên Đàm dùng hàm răng cắn chặt khăn lụa trong tay, môi đỏ cũng in cả lên khăn lụa.
Vũ Nhân Phong Tử lén lút đánh giá bức thư màu xanh lá cây kia, bỗng nhiên Tô Sâm Trạch ngửa đầu cười to, Vũ Nhân Phong Tử cùng Tô Nghiên Đàm cả kinh hai mắt nhìn nhau, “Thật là ông trời giúp ta mà! Viên Trần hiện giờ chỉ là một kẻ nghiện, vì cai nghiện mà nửa chết nửa sống, còn cha hắn thì bệnh đến không đi lại được, vợ hắn lại có khả năng đang mang thai, đây quả là một cơ hội tốt để ta thâu tóm Bắc Bình, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ Viên gia!”
Tô Nghiên Đàm lại trào nước mắt, đang muốn tiến lên khuyên can cha mình thì bị Vũ Nhân Phong Tử ngăn lại, “” Con gái, lần này con làm tốt lắm!” Tô Sâm Trạch cười đến không khép miệng được, đem bức thư nhét lại vào tay Tô Nghiên Đàm.