Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 51: Chương 51




Editor: Cẩm Hi

Vẫn là đôi mắt sâu thẳm ấy, giống như một hồ nước không đáy, chỉ cần liếc mắt một cái, cho dù có cách nhau cả ngàn năm, cô cũng có thể nhận ra hắn!

“Đinh Kha!” Hắn đứng đối diện với đám đông ồn ào gọi tên cô, trong đám đông hỗn loạn ấy hắn lại chỉ nhìn thấy một mình cô.

Trong khói bụi cuồn cuộn, cô vẫn xinh đẹp như tiên tử, máu lửa chiến trường cũng không ngăn cách được bọn họ.

Cô mỉm cười chạy tới nhào vào trong ngực hắn, những sợi tóc mang theo hương lan thoang thoảng xộc lên mũi, hắn gắt gao ôm nàng, dù cho trăm ngàn loại tình tố cũng hóa thành một tia sủng ái.

“Hình như em chưa từng nói với anh” cô kiên định nhìn hắn, “Em yêu anh!”

Tiếng nói của Đinh Kha giống như tia chớp sáng ngời, lập tức xé toạc hỗn loạn, đánh thẳng vào trái tim hắn.

Viên Trần cảm thấy cơ thể lạnh băng hoàn toàn mất đi tri giác, trừ bỏ người ở trong ngực ra thì không còn cảm nhận được gì nữa.

“Tôi yêu em!” Hắn giống như học theo cách nói của cô, ánh mắt thoáng qua cảm xúc, giọng nói cũng trở nên kiên định hơn, trong đôi mắt thâm thúy chỉ có bóng dáng của cô.

“Có anh ở đây, nhất định có thể chuyển bại thành thắng!” Cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng động viên hắn.

Viên Trần nhìn nơi chiến loạn phía xa, trên môi nở một nụ cười khó nhận ra, hắn nắm chặt tay Đinh Kha, cùng cô mười ngón tay đan nhau bước về phía khói bụi.

“Hiện giờ ở Trung Quốc xa xôi đang xảy ra chiến loạn, Thượng Hải bị bao vây, Bắc Bình cũng đang đứng trước nguy cơ......”

Chiếc radio phát oang oang, trong quán cà phê ầm ỹ mọi người dường như không quan tâm tới cuộc chiến cho lắm, nữ phục vụ tóc nâu đang muốn tắt radio đi, thì nghe thấy “Bang” một tiếng chiếc cốc rơi xuống đấy vỡ nát, trong quán cà phê lập tức rơi vào im lặng.

“Hành Tố?” Nữ phục vụ sửng sốt dừng lại động tác tay.

“Tư lệnh trẻ tuổi nhất Thượng Hải, Chung Ly Khâm, đang ở tiền tuyến hăng hái chiến đấy......” bên tai Hành Tố ong ong không còn nghe rõ radio nói gì nữa, chỉ cảm thấy thân thể như cây ngô đồng đang lung lay trong gió, không nhịn được lạnh run, đôi mắt xanh lục của nữ phục vụ tóc nâu rực rỡ như đá mắt mèo, cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Hành Tố đột nhiên đứng bật dậy.

“Không, không thể nào!” Hành Tố bỗng nhiên lắp bắp nói một câu tiếng Trung, khách trong quán cà phê đồng loạt nhìn về phía vị nữ phục vụ phương đông này, những mảnh sứ vỡ nằm rải rác trước mặt nhưng cô ấy vẫn đứng ngẩn người siết chặt khay sắt.

Nữ phục vụ tóc nâu cảm thấy Hành Tố có chút không thích hợp, cô ấy hoảng sợ tiến lên đỡ lấy Hành Tố, Hành Tố ngẩn ra miễn cưỡng cười trừ một cái, “Thật xin lỗi!” Cô nói bằng tiếng Đức rồi cúi xuống nhặt chén sứ bị vỡ lên.

Trước khi lên tàu, hắn đã kiên định nói với cô, “Hành Tố, chờ anh, anh sẽ cưới em!”

“Hành Tố, cô làm sao vậy?” Nữ phục vụ tóc nâu nhìn khuôn mặt sinh động trước mặt mình.

Hành Tố hơi mỉm cười, nước mắt lại lăn dài trên gò má, khóe miệng mím chặt cụp mắt xuống, cô đột nhiên “Tê” hít một ngụm khí lạnh, ngón tay bị mảnh sứ cắt qua, máu lăn dài trên mảnh sứ trắng mịn, giống như một bức tranh sơn dầu tương phản với màu đỏ chói mắt.

Nữ phục vụ tóc nâu vội vàng cầm lấy tay Hành Tố, mới phát hiện ra ngón tay mảnh mai bị mảnh sứ đâm rất sâu, Hành Tố đã sớm không còn cảm giác được đau đớn, nước mắt cô theo gương mặt chảy xuống, ngã ngồi xuống chỗ cà phê bị đổ trên sàn.

“Tôi phải về nước!” Hành Tố chậm rãi rút tay khỏi tay hầu nữ, “Cái gì?” Nữ phục vụ tóc nâu không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Hành Tố.

Trong ký ức, chàng trai ngước đôi mắt đào hoa lấp lánh, khuôn mặt đẹp trai của hắn toát lên vẻ phóng túng, như vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, hắn như ngọn nến thắp sáng cả một phòng khiêu vũ tối tăm, ánh sáng lập lòe chói mắt, rồi lại vẫy lưu ly khó có thể dừng lại, “Hành Tố?” Hắn khẽ mở làn môi ưu nhã, như đang cẩn thận cân nhắc hai chữ này, “Cái tên thật thú vị!”

“Ngô hành ngô tố, thú vị chỗ nào chứ?” Hành Tố đối diện với đôi mắt lộng lẫy của hắn, cứ thế mà trầm mê trong đó, cô từng cho rằng người chết đuối như mình rốt cuộc cũng bắt được một khúc gỗ, lại không biết rằng thực ra hắn là một cọng rơm, khiến cô càng lún càng sâu.

“Trung Quốc hiện đang chiến tranh, cô ở lại Thụy Sĩ mới là an toàn nhất!” Nữ phục vụ tóc nâu vừa giúp Hành Tố thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất, vừa lầu bầu bằng tiếng Đức.

Hành Tố sửng sốt từ trong ký ức hồi thần lại, cô khẽ mỉm cười, “Không, ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất!” Hành Tố đứng dậy, vừa nói vừa cởi áo khoác phục vụ ra, khẩu khí kiên định.

Không cần biết hắn có yêu hay không, cô đều phải trở lại bên cạnh hắn, nếu lúc này không được gặp lại hắn, có lẽ ngay sau đó......

Hành Tố đột nhiên dừng lại những duy nghĩ đáng sợ của mình, cô không dám nghĩ tiếp mà nhanh chóng bước ra khỏi quán cà phê, “Nhưng, hiện giờ Thụy Sĩ không có chuyến bay nào tới Trung Quốc đâu!” Đôi giày của Hành Tố dẫm trên sàn nhà kiên cố, cô dừng lại ở trước cửa ngoái đầu lại cười với nữ phục vụ tóc nâu, “Không có máy bay thì ngồi xe lửa, không có xe lửa thì tôi đi tàu thủy, không có tàu thuỷ thì tôi sẽ đi bộ về với hắn!”

Nữ phục vụ tóc nâu bỗng nhiên ngơ ngẩn, đôi mắt Hành Tố lập lòa ánh sáng như đám cháy lan ra đồng cỏ, cứ như nơi cô tới không phải là phương đông chiến hỏa bay tán loạn, mà là đi về phía con đường rợp bóng cây, nơi có ánh mặt trời ấm áp.

“Tư lệnh, Thượng Hải sắp chịu không nổi rồi!” Trần phó sĩ quan mang theo một thân đầy máu lảo đảo xông vào trong doanh trướng, Chung Ly Khâm một thân bụi bặm những vẫn không che nổi vẻ tuấn mỹ, hắn gật đầu hơi chau mày không rên lấy một tiếng, lúc này Trần phó sĩ quan mới chú ý tới vết thương trên vai Chung Ly Khâm chỉ được băng bó qua loa, máu đã thấm đỏ băng gạc.

“Bắc Bình sao rồi?” Chung Ly Khâm trấn định cầm lấy bản đồ, Trần phó sĩ quan nói không nên lời lời, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, “Nước xa không giải được cái khát ở gần, huống hồ Bắc Bình cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi!”

Chính văn hồng diệp diệu người

Tác giả có lời muốn nói: Ngại quá, hai hôm nay Tố Ảnh phải đi tham gia huấn luyện, thật sự bận tới bù đầu luôn, thật xin lỗi,...... Sẽ nhanh chóng bổ sung, nghiêm túc viết nghiêm túc chỉnh sửa! Cầu ủng hộ!

Chung Ly Khâm phủi tay đem bản đồ hất xuống đất, “Chẳng lẽ Ân Mộ Tiêu đã nuốt chửng khu vực phía bắc sông Hoài rồi?” Trần phó sĩ quan cúi đầu, e rằng không chỉ ở phía Bắc, mà cả Nam Bắc sông Hoài đều Ân Mộ Tiêu thâu tóm cùng lúc rồi.

“Trước kia còn có Tô Sâm Trạch để đối phó với Ân gia, nhưng hiện giờ Tô Sâm Trạch đã chết, Viên Trần cũng không phải là đối thủ của Ân Mộ Tiêu, huống hồ Ân Mộ Tiêu còn có người Nhật Bản chống lưng, trận chiến này thật sự......” Trần phó sĩ quan chần chờ rồi không nói thêm nữa, đôi mắt Chung Ly Khâm hơi lóe lên, ở trong bóng đêm giống như một con thú khát máu, “Nếu quân bán nước đã muốn bức tử chúng ta, thì Chung Ly Khâm tôi quyết sẽ không để mặc người ta xâu xé!”

Áo khoác nỉ của Đinh Kha bị gió thổi tung, cô hơi co lại trong áo, không biết là lạnh do gió hay là lạnh do sợ hãi, “Đang suy nghĩ gì thế!” Đôi ủng quân đội của Viên Trần dẫm lên bùn đất không một tiếng động đi đến bên cạnh cô, lời nói của hắn luôn là mệnh lệnh hơn là câu hỏi, nhưng Đinh Kha lại thích hắn bá đạo như vậy.

Tóc hai bên thái dương như cành liễu bay trong gió, “Không biết bây giờ bọn trẻ như nào rồi.” Đinh Kha cùng Viên Trần sóng vai đứng trên đỉnh núi, ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi trong không khí, tựa như mặt biển dậy sóng, những phiến lá trên cánh đồng đã héo úa ngả vàng khiến Đinh Kha không khỏi rùng mình, thời tiết ở phương Bắc thực sự là lạnh thấu xương.

“Đừng lo lắng, bọn trẻ sẽ không sao đâu!” Viên Trần đưa tay giúp Đinh Kha dựng cổ áo khoác nỉ lên, ngăn cản gió lạnh thổi vào gò má cô, bàn tay thô ráp của Viên Trần vừa vặn có thể bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ xinh của Đinh Kha, cô nhướng mi cười nhìn hắn, cô cũng biết bọn trẻ sẽ không sao, nhưng lời này lại giống như là lời an ủi nhau cuối cùng vậy.

“Đi, tôi dẫn em tới nơi này!” Viên Trần cười kéo Đinh Kha chạy đi, Đinh Kha ở phía sau thở hổn hển hét lên: “Bắc Bình đã bị quân địch bao vậy tứ phía rồi, anh còn muốn đi đâu nữa?” Viên Trần không để ý đem Đinh Kha nhét vào trong xe, “Em đã tới Bắc Bình lâu như vậy rồi, mà tôi chưa bao giờ cẩn thận đi dạo cùng em, hôm nay chúng ta sẽ đi ngắm cảnh đẹp ở Bắc Bình!”

Đinh Kha khoanh tay ngồi trong chiếc Rolls-Royce màu đen, “Bên ngoài thành Bắc Bình còn đang chiến tranh, anh còn có tâm tư đưa em đi ngắm cảnh?” Viên Trần tự mình lái xe, liếc mắt nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Đinh Kha bên cạnh, đôi mắt hắn mông lung không tỏ vẻ gì, “Chỉ đi xem lần này thôi mà, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa......” Viên Trần nói xong thì quay sang cười với Đinh Kha, đôi mắt đen thâm thúy của hắn như dòng suối, róc rách chảy vào tim cô.

Chỉ đi xem lần này thôi mà, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Đôi mắt Đinh Kha tựa như lũ đóm đóm ẩn mình trong đám lau sậy ngày hè, với ánh sáng dày đặc và dữ dội, nhấp nháy lấp lánh, đến cả trái tim cũng co rút thành một đoàn, hôm nay sống chết không rõ, có thể ngày mai Bắc Bình sẽ thất thủ, chỉ cần xem một lần, chỉ yêu một lần, có lẽ kiếp sau sẽ khó gặp được nhau.

Lá phòng trải đầy mặt đất, dẫm lên tạo ra những tiếng xào xạc, đỏ rực một vùng mang theo mùi hương cuối thu,“Ở Tĩnh Nghi viên lâu như vậy mà chưa từng đến phía sau Hương Sơn nữa!” Đinh Kha vừa nói vừa ngồi xổm xuống hái những bông hoa cúc xinh đẹp đủ các sắc màu, chúng không mang theo vẻ ngoài quyến rũ, mà chiến thắng bằng sự đơn giản và kiên trinh, chúng nở rộ sau khi hoa tàn, duyên dáng mỏng manh và sương giá, gió tây không thổi qua mang theo một thân ngạo cốt.

“Sao lại chưa tới, em còn từng lái xe đâm vào vách núi kia mà!” Viên Trần giơ tay chỉ vào vách núi cách đó không xa, Đinh Kha không khỏi mỉm cười, “Hóa ra là ở đây à! Lúc đó quả thật là em không chú ý tới cảnh đẹp của Hương Sơn!” Khi đó cô lái xe như điên rồi đụng phải vách núi, trong thời khắc khẩn cấp đó Viên Trần đã dùng lưng để che chắn cho cô tránh khỏi những mảnh kính vỡ nát.

Cây bạch quả đung đưa trong gió như những phiến lá rẻ quạt tinh xảo, xoay tròn nhảy múa một cách quyến rũ, Đinh Kha nhìn vết sẹo sáng màu trên mu bàn tay Viên Trần, cô cầm lấy tay hắn đặt lên gương mặt mình, Viên Trần hơi sửng sốt, mu bàn tay cảm nhận được da thịt non mịn của cô, đáy lòng lại nổi lên một nỗi phiền muộn nhè nhẹ.

“Mau mặc thêm vào, cẩn thận không chết cóng bây giờ!” Viên Trần lấy từ trong xe ra một chiếc áo choàng màu trắng thật dày, đạp lên đám lá rụng trên mặt đất đi tới chỗ Đinh Kha, hắn phủ chiếc áo lên người cô rồi giúp cô cài lại, áo choàng dày dặn mà mềm mại bao lấy Đinh Kha, Đinh Kha vốn chỉ mặc áo khoác nỉ nay bỗng phát hiện thì ra áo choàng lại ấm áp như vậy, áo choàng dài đến mắt cá chân được dệt từ lông cáo vô cùng tinh xảo, phần cổ áo có màu đỏ rực của lông lồ ly, không nhiêm lấy một chút tạp sắc nào. Viên Trần cầm dây lụa màu đen trên cổ áo choàng buộc lại, tránh cho gió lạnh chui vào, chỉ lộ ra một góc váy hồng nhạt bên dưới lớp áo choàng, nhìn hết sức thanh nhã.

Áo choàng bị gió thổi khiến lông cáo cọ vào mặt Đinh Kha gây ngứa, cô bèn dùng tay cọ cọ một chút, “Đây là lông từ con cáo mà tôi đã bắt ở ngoại ô lúc em không có ở Bắc Bình, muốn đợi em về rồi làm áo choàng!” Viên Trần cách một lớp áo choàng gắt gao nắm lấy tay Đinh Kha, Đinh Kha cúi đầu nhìn lá rụng đầy mặt đất, mùi hương của hoa cúc tràn ngập khoang mũi, Viên Trần và Đinh Kha đi song song cạnh nhau, binh lính như ẩn như hiện đi theo phía xa xa.

“Khi đuổi em đi anh biết là em sẽ quay lại, đúng không?” Đinh Kha vươn bàn tay ấm áp trong áo choàng ra nắm lấy cổ tay lạnh lẽo củaViên Trần, Viên Trần ngẩn ra rồi cúi đầu cầm lấy tay Đinh Kha đặt lên môi mình, vừa lúc có thể cảm nhận được trên ngón áp út của cô thiếu đi chiếc nhẫn.

“Tôi luôn biết em sẽ trở về, chỉ là, không nghĩ tới lại sớm như vậy......” Viên Trần nói xong thì từ gỡ sợi dây chuyền bạc từ trên cổ xuống, trên chiếc dây chuyền là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ tinh xảo, làn môi Đinh Kha tái nhợt khẽ run rẩy, “Anh vẫn luôn giữ chiếc nhẫn này ư?”

Đinh Kha đã từng dùng sức tháo chiếc nhẫn kim cương này ra rồi ném đi, bởi vì đã đeo nhẫn một thời gian dài, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tháo ra, dùng sức ném chiếc nhẫn vào mặt Mai Hồng và Viên Trần, nhẫn kim cương “Bang” một tiếng nện xuống sàn nhà, lăn tới bên chân hắn, “Chúc thiếu soái và Mai Hồng tiểu thư, bạch - đầu - giai - lão!”, Cô mãnh liệt gằn từng chữ, nhưng những từ đó lại cứa vào tim hắn, đau đớn muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.