Niên Thiếu Vô Tình

Chương 41: Chương 41: Thương tịch diệt




Kinh thành phồn hoa, một đêm trăng.



Đao của Quan Thất chém về phía Dương Vô Tà.

Vừa rồi gã đã liên tiếp chiến đấu với bảy đại cao thủ, đều không dùng đao,

Cũng không hề dùng tới binh khí.

Thế nhưng hiện tại gã lại dùng đao.

Một đao này,

Không chỉ là mênh mông đại độ, khí khái phi phàm.

Ánh đao như mộng,

Ý đao khinh liên,

Ngay cả bóng đao cũng mang theo phong tình vạn chủng,

Tuyệt thế thanh diễm.

Dương Vô Tà tránh không được, đỡ không được, chống không được.

Bởi vì… đây chính là “Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ đao”.

Đây chính là đao pháp tuyệt thế của Tô Mộng Chẩm.

– Tô Mộng Chẩm đã truyền “Hồng Tụ Đao Pháp” cho Quan Thất lúc nào?

Đúng lúc chỉ mành treo chuông,

Một người phi thân tới,

Giương tay quát lớn: “Dừng tay!”

Thủ pháp phóng ám khí của y chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung,

– “Quang minh chính đại”.

Y dĩ nhiên là,

– Vô Tình.

Quan Thất hét một tiếng,

Phát ra phi kích,

Quấn lấy mũi ‘Minh khí’ kia của Vô Tình.

Đồng thời,

Một đao phá không bay tới,

Thẳng hướng Vô Tình.

Trong một nháy mắt đao rời khỏi tay,

Quan Thất duỗi ngón tay bắn ra một chỉ trên thân đao,

– đó là chiêu lợi hại nhất trong “Tam Chỉ Đạn Thiên”: “Kinh Mộng”.

– đó là “Kinh Mộng chỉ” của Bạch Sầu Phi.

Vô Tình nhanh chóng xoay mình hạ xuống.

Một đao này, làm sao né được?

Một chỉ này, làm sao tiếp được?

Đao lạc, kiếm khởi.

Hai người, hai thanh kiếm.

Một thanh kiếm “Si”,

Một thanh kiếm “Thác”,

Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đã lướt xuống mái hiên.

Song kiếm hợp nhất,

Chặn được một đao.

Nếu không có hai người đúng lúc liên thủ,

Có phải Vô Tình sẽ chết dưới một đao này hay không?



Từ lúc Quan Thất ném đao cho đến Vô Tình thoát hiểm,

Gần như là một cái chớp mắt.

Nhưng mà ngay khoảnh khắc một đao kia rời tay,

Trong góc tối con hẻm đột nhiên có ánh đỏ thoáng hiện.

Mũi nhọn đỏ rực bùng cháy,

Huyết quang mãnh liệt.

Lúc hai người Thích Tôn tiếp được một đao,

Tia sáng kia cũng đã biến mất không thấy nữa.

Chỉ là lúc đó mọi người đều bị một đao của Quan Thất chấn kinh,

Ai cũng không từng lưu ý.

Không.

Ít nhất cũng có một người lưu ý.

Đó là một người mặc bạch y vẫn cúi đầu.

Hắn đương nhiên cũng bị “Kinh Mộng đao” của Quan Thất khiến cho giật mình.

Chỉ là,

Tại khoảnh khắc mọi người đều nín thở ngưng thần,

Hắn đã dùng đuôi mắt còn thanh tú hơn giai nhân,

Nhẹ nhàng mà quét về phía mảnh hồng quang kia.

***

Cỗ kiệu nhỏ đi ngang qua ngõ Thanh Thạch dẫn về Thần Hầu phủ.

Vừa mới trải qua một trận đại chiến tuyệt đỉnh, tuyệt đại, tuyệt thế,

Vô Tình hầu như kiệt sức.

Thuở thiếu thời,

Vô Tình từng gặp gỡ Quan Thất ở Tầm Mộng viên.

Khi đó bên người y còn có một Đường Liệt Hương.

Mà nay,

Kinh hoa như trước, giai nhân mịt mù,

Kiếp này e rằng khó mà gặp lại.

Một lần nữa nhìn thấy Quan Thất,

Vô Tình bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa,

– đó thực sự là một đoạn hồi ức vô cùng tốt đẹp của Vô Tình.

Cho nên,

Y căn bản không hề có ý định giết Quan Thất,

Nhưng y lại bị chiến hoả cuốn vào, thân bất do kỷ.

Mới vừa rồi,

Y tận mắt thấy Phương Ứng Khán đâm Quan Thất một kiếm.

Một kiếm kia,

Khiến cho thiên địa biến sắc.

Một khắc kia,

Phương Ứng Khán càng giống một bậc thần ma hơn là một con người.



Không biết vì sao,

Khoảnh khắc nhìn thấy Quan Thất biến mất vào hư không,

Tự đáy lòng Vô Tình bỗng nhiên cảm thấy tịch diệt.

Kỳ thực không chỉ có bản thân y,

Tâm tình của mọi người dường như cũng đồng thời huyễn hoá, tịch diệt.

– chuyện đêm nay,

– phảng phất như là một giấc mộng đã qua, giống như đã từng gặp gỡ,

– rốt cuộc là thực là ảo, là mộng là tỉnh, nhất thời không ai có thể nói rõ ràng.



Cỗ kiệu khi đến gần ngõ hẻm bỗng nhiên ngừng.

Bởi vì trong hẻm có người.



Bóng người trong kiệu khẽ nhúc nhích,

Nhưng không hề có ý hiện thân gặp mặt.

Phương Ứng Khán từ bên ngoài xuyên qua khe mành,

Cũng đã mơ hồ nhìn thấy một góc bạch y.

Tảng sáng đầu hè không khí thấp lạnh ẩm ướt xuyên thấu trong kiệu ngoài kiệu.

“Nhai Dư, ngươi… Không có việc gì chứ?”

“… Gã đã bị điên, tiểu hầu gia tội gì như vậy.”

“Quan Thất tuyệt đối không thể sống.”

– ngữ khí quyết tuyệt, không để đường lui.

– Phương Ứng Khán quả nhiên là Phương Ứng Khán.

Vô Tình cảm thấy đau xót,

Không muốn cùng hắn nhiều lời,

Lập tức chuyển động cỗ kiệu rời đi.

Hai hàng lông mày Phương Ứng Khán nhíu lại,

“Nhai Dư chậm đã.”

“Lời ta nói với ngươi trước khi rời kinh, ngươi còn nhớ rõ?”

Bình minh chưa lên, sắc trời tờ mờ chưa sáng tỏ,

Cỗ kiệu của Vô Tình như một toà điện thờ,

Mà Phương Ứng Khán giống như đang chờ đợi thần linh ban cho đáp án.

Cỗ kiệu dừng lại.

Một lúc lâu,

Vô Tình buồn bã nói,

“Ngươi nói… Ngươi thích ta.”

Phương Ứng Khán hoan hỉ, nhịn không được tiến lên một bước,

“Nhai Dư quả nhiên nhớ kỹ.”

Trong giọng nói còn dẫn theo chút ngượng ngùng.

“Không biết Nhai Dư có nguyện cùng ta chung đường?”

Trong kiệu truyền ra giọng nói băng thanh ngọc khiết của Vô Tình,

“Có thể.”

Đây xác thực là giọng của Vô Tình.

Phương Ứng Khán không dám tin vào tai mình.

Nhưng sau một khắc, hắn tin.

Màn kiệu không biết bao thuở đã vén lên.

Vô Tình ngồi ngay ngắn,

Thanh nhu khiến cho người ta khó phân biệt giờ này khắc này, là thiên thượng hay nhân gian?

“Ta có một điều kiện.”

“Ngươi đáp ứng rồi, chúng ta có thể cùng đường.”



Đây đã là cực hạn của Vô Tình, là một lần nhượng bộ lớn nhất trong đời y.

Ở trong lòng y âm thầm nghĩ,

– đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, cũng là của ta.

Phương Ứng Khán bỗng nhiên nở nụ cười,

“Ta biết ngươi muốn cái gì.”

“Thế nhưng, ta không thể đáp ứng.”

Ngưng mắt nhìn Vô Tình khó có thể che giấu yếu đuối cùng ủ rũ,

Nụ cười dần dần tắt lịm,

“Nếu như… Đương sơ… Khi ta vừa mới vào kinh, khi ta lần đầu tiên… ngươi có thể nói với ta điều kiện như vậy, Phương Ứng Khán nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận…”

“Đáng tiếc, ngươi đã không phải là Phương Ứng Khán năm xưa.”

Khi nói những lời này, trên mặt Vô Tình đã không có một tia cảm xúc.

Mọi tình cảm đều đã bị y thu hồi.

Y, lại là Vô Tình.

Phương Ứng Khán lại nở nụ cười.

Cười như mây bay trong mộng, trong mộng mây bay, mộng như nhân sinh, mộng như mộng.

“Ta của hôm nay, đã không thể, lại càng không nguyện buông.”

“Ta muốn có cả thiên hạ.”

“Cũng muốn có ngươi.”

“Ta không tin không thể đạt được cả hai. Chỉ cần là thứ ta muốn, nhất định phải có được.”



Lúc cỗ kiệu đi vào Thần Hầu phủ,

Vô Tình nghe được Phương Ứng Khán xa xa vọng lại,

“Nhai Dư, ta muốn cho ngươi biết, năm xưa, là ngươi sai rồi.”

Lúc này,

Ánh ban mai đã bừng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.