Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đương nhiên có thể, đợi chút nữa Dịch tổng đi rồi tôi qua gọi cô.” Lạc Tang gật đầu.
Phòng khách nằm gần thang máy, Lạc Tang tiến vào liền kéo xuống cửa chớp, ngăn cách tầm mắt bên ngoài, chời chừng 20ph nữa cô mới nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cảm giác vô cùng quen thuộc, đã từng ngồi trong phòng ngủ nghe thấy tiếng bước chân như vậy ở dưới lầu vô số lần, mỗi khi như vậy, cô sẽ hân hoan nhảy nhót đi mở cửa phòng.
Mà hiện tại…trong lòng cô căng lên như dây đàn, banh chặt tới nỗi hít thở không thông.
“Dịch tổng, mỗi lần nói đến chỗ quan trọng, Niên Quân Đình kia cứ như chơi thái cực với chúng ta, giống như không có tính toán hợp tác với chúng ta vậy.” Người nói chuyện đã đè thấp âm thanh nhưng vô cùng quen tai, Lạc Tang nghe ra đó là giọng của học đệ của Dịch Tĩnh Tây, nhìn bộ dạng này có lẽ hiện tại là trợ thủ đắc lực của anh ta.
“Tôi biết.” Dịch Tĩnh Tây bình tĩnh nói: “Con người Niên Quân Đình tâm cao khí ngạo, có thể có quan hệ với anh ta là tốt nhất, còn không thể cũng không có cách nào.”
“Hừ, cùng lắm chúng ta tìm nhà đầu tư khác, toàn thế giới cũng không phải chỉ có mình bọn họ.”
“Ừ.” Người đàn ông lãnh đạm nói: “Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói Hứa Lạc Tang đến Hạ thành sao? Tra xét lâu như vậy, còn không có tin tức?”
“Đúng vậy, tôi cân nhắc có phải cô ấy cải danh đổi họ hay không?”
“Mặc kệ như thế nào, đào ba thước đất cũng phải tìm cô ta ra cho tôi.”
Theo tiếng thang máy “Đinh” một cái, âm thanh của hai người kia hoàn toàn biến mất.
Thân mình Lạc Tang cứng đờ giống như khắc băng, cô không nghĩ tới Dịch Tĩnh Tây còn đang tìm mình, chuyện tới lúc này, cô đã hai bàn tay trắng, công ty bị anh ta cướp đi, học tập và tiền đồ cũng bị anh ta hủy hoại, theo như lời anh ta nói, trong giới có Chung Ý sẽ không có cô, anh ta còn muốn như thế nào nữa? Nắm giữ gia sản trăm triệu, mỹ nữ trong ngực chẳng lẽ còn ngại tra tấn cô chưa đủ hay sao?
Cô nhớ rõ sau khi ba xảy ra chuyện, Dịch Tĩnh Tây và Chung Ý thương xuất hiện xung quanh cô, tự như chơi đùa cô, lúc nào cũng chế nhạo cô làm thú vui, chẳng lẽ bọn họ còn muốn tiếp tục hay sao?
Nghĩ lại thật không rét mà run.
“Lạc tiểu thư, khách đã đi rồi, Niên tổng kêu cô qua.” Lục Khang đột nhiên tiến vào nói.
“Tôi biết rồi.” Lạc Tang trấn định tâm thần, nhanh chóng quay lại văn phòng, mặc kệ như thế nào, ít nhất cô ở bên cạnh Niên Quân Đình vẫn là an toàn nhất.
“Đi WC cũng đủ lâu, tôi còn tưởng cô đi dọn phân ngựa.” thấy cô xuất hiện, Niên Quân Đình chế nhạo.
Lạc Tang không trả lời, nhưng thật ra Tiêu Tứ đứng dậy giải vây thay cô: “Thật chịu không nổi cậu, người ta là không muốn tiến vào quấy rầy chúng ta, tôi thấy cô quá hiểu quy củ, người chăm sóc tốt như vậy cậu cũng nên thấy đủ rồi đi, tôi đi đây, không muốn chơi cùng cái đồ âm dương quái khí nhà cậu.”
.......
Trở lại biệt thự, Niên Quân Đình không cảm thấy đói, Lạc Tang lại đói ngực dán sau lưng, thật vất vả ngồi trên bàn ăn, bưng chén đũa ăn thoải mái.
Niên Quân Đình nhìn cô mà hàng lông mày nhíu chặt, từ sau khi Mộ Dung Trừng ra lệnh, người đàn bà này ở trên bàn cơm thật đúng là càng ngày càng không kiêng nể gì, muốn bắt bẻ cô ta vài câu bỗng nhiên phát hiện tuy cô ta ăn rất nhanh nhưng lại không phát ra tiếng, đũa với bát cầm rất quy củ, gắp đồ ăn cũng rất cẩn thận, cử chỉ không hề thua bất cứ tiểu thư danh môn nào mà anh ta gặp.
Như nhận thức được có người nhìn mình, Lạc Tang ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Niên Quân Đình đang trầm tư.
Có lẽ trải qua chuyện hôm nay cô đổi mới ấn tượng quá nhiều về anh ta, cô gặp qua nhiều người xuất thân hào môn, nhiều người cao cao tại thượng, không ai bì nổi thì hoặc là không làm việc đàng hoàng hoặc là chơi bời lêu lổng, mà anh ta cao ngạo nhưng lại chính trực, ở công tác vẫn có năng lực kiệt xuất.