Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xe dừng lại, Lục Khang đỡ anh ta xuống xe, Lạc Tang theo sát phía sau, dùng thang máy tư nhân đi lên tới 52 tầng, bọn họ đi thẳng tới phòng họp.
Cửa mở ra, bên trong ngồi hơn hai mươi cổ đông, quản lý cao cấp ăn mặc tây trang phẳng phiu, Lạc Tang dừng bước chân ở cửa, thẳng đến khi Niên Quân Đình bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Vào đây hầu hạ tôi.”
Lạc Tang chỉ phải căng da đầu đi vào, cô cố gắng tận lực phóng thấp cảm giác tồn tại của mình nhưng cô vẫn cảm nhận được vô số tầm mắt dừng ở trên người mình.
Cũng may loại chuyện này trước kia đi theo ba cô cũng trải qua rồi, cô hít một hơi thật sâu, thong dong bình tĩnh pha trà cho Niên Quân Đình, chọc cho Niên Quân Đình không nhịn được nhìn cô vài lần lại âm thầm kinh ngạc sự trầm tĩnh của cô, dù sao người ngồi nơi này đều là người có khí thế bức người, còn nhớ rõ lần đầu tiên Lục Khang cùng anh ta tiến vào nơi này đều khẩn trương muốn chết.
“Niên tổng, thân thể cậu tốt hơn chưa?” Có người dẫn đầu quan tâm hỏi.
“Ông xem tôi như thế này có tốt hơn chút nào không?” Niên Quân Đình nhíu mày hỏi lại một câu, người nọ xấu hổ cũng không biết nên nói như thế nào.
“Được rồi, hôm nay là đại hội tổng kết hàng năm, tiết kiệm thời gian, bắt đầu sớm một chút.” cũng may Niên Quân Đình mở miệng.
Dứt lời, không khí phòng họp trở nên nghiêm túc, Lạc Tang thậm chí cảm giác được bọn họ không ai dám thở mạnh, nhưng làm cho cô lau mắt mà nhìn chính là Niên Quân Đình chỉ lạnh nhạt nói chuyện nhưng từng câu từng chữ nói đâu vào đấy, cũng khó trách tuổi còn trẻ đã có thể phát triển công ty lớn mạnh như thế.
“Tôi muốn hỏi một câu, vì sao số tiền của Cao Kiện tôi không thấy?” bỗng nhiên, Niên Quân Đình lạnh lùng hỏi một câu, trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.
Rất lâu sau, giám đốc tài vụ Dương Phàm ấp úng mở miệng giải thích: “Sáu tháng cuối năm Cao Kiện liên tục lỗ lã, chúng tôi cũng đi thúc giục vài lần, nhưng lão tổng nhà bọn họ hiện tại nằm viện, tiền bạc đều cầm đi bổ sung phần thiếu hụt, lúc này lại bức, trực tiếp lấy mạng ông ta mất...”.
Niên Quân Đình cười lạnh, gân xanh nơi huyệt Thái Dương nhảy thình thịch: “Chúng ta mở công ty không phải để làm tổ chức từ thiện, cậu có biết còn bao nhiêu công ty lớn đầu tư vào Cao Kiện không? Cuối năm tới bọn họ phải có tiền lời, không lấy ra tiền thì bọn họ sẽ tới tìm phiền toái, đến lúc đó ai lấp vào chỗ hỏng này? Người khác đều chờ lấy tiền ăn tết, đến lúc đó không lấy được bọn họ la hét muốn nhảy lầu cậu tới phụ trách sao?”
Dương Phàm đỏ mặt, không rên một tiếng.
“Hôm nay trước khi tan tầm, tôi mặc kệ các người dùng cách gì, mang tiền về cho tôi, ngày mai 29 rồi, là ngày cuối năm, nếu tiền không đúng hạn đến tài khoản cổ đông, tôi nghĩ các người cũng hiểu có ăn nổi cái tết năm nay hay không.” Niên Quân Đình ném ra một câu lạnh như băng rồi mới tan họp.
....
Buổi sáng, 11 giờ, Lạc Tang đứng ở trong văn phòng xa xỉ, sáng ngời, ngoài cửa sổ, có thể nhìn đến một thảm thực vật xanh mướt, còn có vườn hoa trên không trung cùng sân tennis, bể bơi.
Đại khái tạo ra một tòa nhà như vậy sẽ tốn vài trăm triệu.
Lạc Tang nhớ rõ tập đoàn Hứa thị còn lâu mới được như vậy.
Không khỏi liếc mắt nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong các loại báo biểu, thẳng đến khi Tiêu Tứ ưu nhã bước từ ngoài cửa lớn đi vào: “Đều như vậy còn chạy tới công ty đua làm gì?”
“Đường đường là Phó tổng, đại hội tổng kết hàng năm không tham gia còn chưa tính, đến giờ này mới đi làm, dựa vào cậu, công ty đóng cửa từ lâu rồi.” Niên Quân Đình xụ mặt trừng anh ta, sắc mặt không tốt lắm: “Nếu không phải tôi tới, khoản tiền Cao Kiện đã bị đồ ngu kia lừa dối qua.”
“Không thể trách bọn họ, lão gia hỏa Cao Kiện kia quá giảo hoạt, hơn nữa tình huống đặc thù.” Tiêu Tứ kéo ghế dựa ngồi xuống, Lạc Tang tùy tay rót cho anh ta ly trà, anh ta bưng lên uống còn khen: “Ồ chị gái à, không nghĩ tới người chăm sóc như các chị pha trà không tệ nha.”