Niếp Tích tháo kính và mũ xuống.
Thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc, trong phòng trừ Niếp Ngân, tất cả mọi người đều ồ lên.
“Đây...... đây, đến tột cùng là ai làm ?” Quản lí khách sạn ngẩng đầu nhìn Niếp Tích đang đứng trước mặt, lại quay đầu lại nhìn Niếp Ngân
đang ngồi ghế so pha, mở to hai mắt nhìn, hắn không phải kinh ngạc vì
đối song sinh này có ngoại hình giống nhau, mà hắn nhận thấy mọi chuyện
không đơn giản như hắn nghĩ hắn lại càng thêm hoảng sợ.
“Vấn đề này cũng cần nói nhiều.” Niếp Tích nói một câu, cánh tay lạnh chợi giơ lên sau đó bàn tay to mở ra, giống như thiên la địa võng áp
vào trên mặt quản lí khách sạn.
“Tôi đến đây là thật tâm xin lỗi mọi người, nhưng mà tôi cũng không
nghĩ ra cách nào để chúng ta hòa giả mà khiến các người thả chúng tôi
đi, chúng tôi thật sự có việc gấp .” Ánh mắt Niếp Tích nhìn quét mọi
người, khuôn mặt cười xấu xa làm cho trong lòng người ta sợ hãi.
Mặt người quản lí khách sạn bị hắn áp vào, giãy giụa muốn ra , môi có chút run run:“Cái gì...... Cái gì......”
Nói còn chưa xong, chỉ thấy năm ngón tay Niếp Tích căng ra, trong
nháy mắt cánh tay hắn ấn xuống phía dưới :“Câm miệng của ông lại đi,
thật long bộ( chậm), người này nói thật nhiều !” Sau một âm thanh phát
ra, đầu quản lí khách sạn ốp xuống sàn đất, rồi hôn mê.
Cảnh sát và tất cả cảnh vệ khách sạn trong phòng đều khẩn trương , lấy súng ra chĩa vào Niếp Tích.
“Pàng pàng pàng pàng......” Liên tục hơn mười âm thanh tiếng súng vang lên.
Niếp Tích tưởng rằng là bọn họ nổ súng, theo bản năng thân thể tránh
sau cái bàn, nhưng lại thấy hơn mười phát súng bay loạn lên trên, lại
chật vật rơi xuống đất.
Đấy là do Niếp Ngân nổ súng, bởi vì Niếp Ngân không muốn thương tổn
bọn họ, mỗi một viên đạn bắn ra cũng không trúng ai, chính xác là bắn
vào súng trên mỗi người bọn họ, không phát nào trượt, hơn mười khẩu súng nháy mắt bị hỏng, thân thể bọn họ run lên.
Niếp Tích nhìn anh trai, trong ánh mắt hiện ra một chút súng bái, còn Niếp Ngân liếc mắt nhìn hắn, cố ý cười nhạo “hừm” lạnh một tiếng.
Sau đó, Niếp Ngân nhảy lên, động tác cực kì lưu loát, bắt đầu từ bên
trái một đường đánh sang bên phải, tất cả mọi người chỉ dùng một chiêu
đánh vựng , lực dùng khá mạnh, dáng người chuẩn, đẹp, vượt qua cả bộ võ
hiệp điện ảnh, Niếp Tích ngồi ở sau bàn xem đến choáng váng. (@@)
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngã xuống mặt đất.
“Oa! Là vì nhìn thấy em nên anh trở nên hưng phấn sao? Anh nhìn thật
giống superman !” Niếp Tích đứng lên, vỗ tay rồi đi về phía Niếp Ngân.
Niếp Ngân sửa sang lại quần áo một chút, bình tĩnh nói :“Chẳng phải
như vừa em vừa nói sao, nên anh muốn làm việc quan trọng, nếu không
chẳng phải anh cũng thực long bộ.”
Niếp Tích sửng sốt, hai tay mở ra, nhún vai, bất đắc dĩ cười cười.
Hai anh em đối diện với nhau, vỗ vỗ vai nhau chào hỏi một chút, không nói gì thêm, cũng không có hỏi gì, nhưng lần gặp mặt này đối với anh em họ như thế là quá đủ rồi, trong mắt hai người không có lo lắng, chỉ còn lại có một loại cảm giác sắc bén vui sướng đầm đìa , trong lòng tràn
ngập sức mạnh.
“Nghe này , em hãy đem cô gái Tu Nguyệt đó tới một khách sạn an toàn, có chuyện gì xảy ra thì cũng để xuống đã, sau đó sẽ có trực thăng tới,
trong thời gian ngắn nhất anh sẽ hội hợp mọi người.” Khuôn mặt Niếp Ngân ngưng trọng, bình tĩnh nói.
Niếp Tích lại cau mày nói :“Cô bạn Tu Nguyệt của em bị La Sâm bắt rồi , vừa mới ở khác sạn em đã nhìn thấy La Sâm.”
Đôi mày kiếm của Niếp Ngân nhíu lại, im lặng một chút rồi nói tiếp :“Yên tâm đi trước đi, tất cả mọi chuyện hãy để cho anh.”
Nói xong liền đi ra ngoài cửa, Niếp Tích lại kéo mạnh cánh tay hắn lại.
“Có chuyện gì xảy ra với hắn phải không?” Niếp Tích có chút nghi ngờ, hai anh em rất dễ nhận ra nội tâm của nhau, huống chi phương diện này
Niếp Tích rất am hiểu.
Niếp Ngân quay đầu lại, nhìn vào mắt Niếp Tích , sau đó thản nhiên
nói:“Ừ , kế hoạch có chút thay đổi, lần này cần phải xử lý La Sâm.”
Niếp Tích ngẩn ra, có chút nóng nảy :“Cái tên kia cho dù chúng ta hợp lại cũng không đối phó được hắn, chẳng lẽ anh còn muốn một mình hành
động sao? Đừng nóng nảy nhất thời mà đi giết hắn, mai chính là ngày thẩm phán Niếp môn rồi , bây giờ đừng làm gì nữa?”
“Chuyện này anh đã quyết định rồi.” Niếp Ngân kiên quyết như cũ, sau đó muốn đi nhưng lại bị Niếp Tích cầm chặt tay hắn .
“Là ý cha sao?” Niếp Tích cũng bắt đầu ngưng trọng.
“Không phải, là ý của Niếp Hoán.” Niếp Ngân nói.
“Niếp Hoán? Vậy...... Vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Niếp
Tích mở to đôi mắt, hắn không rõ chân tướng giờ phút này đầu óc mờ mịt,
hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ có chuyện này xảy ra.
“Đúng vậy, chuyện này anh sẽ giải thích sau khi chúng ta gặp lại
nhau, tóm lại thời cơ hiện tại để xử lý La Sâm là tốt nhất , lần trước
chúng ta không giết được hắn vì hắn dùng một loại thuốc có cường độ kích thích cao, mà lần này đến Lạp Tư Duy Gia Tư, Niếp Hoán đã vụng trộm đem chai thuốc của hắn thay đổi nguyên liệu. Còn nữa, Niếp Nhân Thế thật sự đã chết.” Ngữ khí Niếp Ngân thong dong, từ từ nói từng tiếng.
Niếp Tích chậm rãi buông lỏng cánh tay Niếp Ngân ra, cúi đầu, thân
thể hơi hơi run run, thấp giọng âm trầm nở nụ cười, sau đó cuồng ngạo
cười to.
Sau đó hắn nhặt khẩu súng ở trên mặt đất lên:“Mọi chuyện phát triển
thật hay, diễn biến tiếp theo cho em biểu diễn cùng đi. Huống chi chuyện cứu Tu Nguyệt vốn là trách nhiệm của em.”
Vừa dứt lời, Niếp Ngân lập tức túm lấy áo Niếp Tích , lộ vẻ huynh
trưởng uy nghiêm :“ Em phải an toàn rời khỏi nơi này, nếu chúng ta có gì bất trắc, ngày thẩm phán Niếp môn chỉ còn một mình cha, anh không hy
vọng như vậy!”
Niếp Tích cũng không chụi yếu thế, đẩy Niếp Ngân ra, kiên định nhìn
anh trai mình :“Nếu anh có bất trắc gì, ngày thẩm phán sẽ biến thành thế chiến (chiến tranh).”
Niếp Ngân im lặng không nói gì.
Niếp Tích vỗ vỗ trên vai anh trai , có chút vui mừng nói :” Chúng ta
sẽ giống như ngày trước vậy, cùng đánh nhau với người khác cùng nhau
tiến, bị cha mẹ mắng liền cùng nhau chạy.”
Ánh mắt Niếp Ngân dần dần tản ra, chuyển thành hưng phấn và ý cười:“Hừ hừ, tên tiểu tử, đi theo anh.”
Niếp Ngân không chút chậm trễ, rất nhanh đi tới đại sảnh , bởi vì
Lãnh Tang Thanh vẫn ở nơi đó, hắn phải đem Lãnh Tang Thanh đến chỗ an
toàn, Niếp Tích theo sát ở phía sau hắn.
Nhưng khi đến đại sảnh , cảnh tượng lúc này hoàn toàn khác với lúc
hắn rời đi , một người cũng không có, ngay cả nhân viên công tác cũng
không có, bốn phía nơi nơi trống rỗng , mọi thứ đều yên tĩnh.
Niếp Ngân nhất thời hoảng , không ngừng nhìn đại sảnh như đang tìm cái gì.
“Không thấy Thanh Nhi !”
“Cái gì? Không thấy Thanh Nhi !!!” Niếp Tích so với Niếp Ngân còn khẩn trương hơn.