Bữa sáng qua đi, Niếp Ngân giúp Lãnh Tang Thanh tản bộ trên mặt cỏ.
Một ngày đẹp trời ánh nắng như chiếu vào lòng người, dưới bãi cỏ mênh mông xanh biếc chỉ có hai người đang chậm rãi tản bộ, toàn bộ hình ảnh
hiện ra bởi ánh sáng, làm cho người ta cảm giác một loại hạnh phúc xa xỉ hoàn mĩ.
Bất quá, ánh sáng này trong nháy mắt liền mất đi vẻ đẹp của nó.
Quốc gia này nhiều thị phi, mấy ngày nay rất nhiều biến cố, nói trở mặt liền trở mặt.
Một khắc trước vẫn còn là ánh nắng tươi sáng, này không biết từ nơi
lại xảy ra một đại phiến bụi vân, dữ tợn chặn ấm áp của ánh nắng mặt
trời.
Niếp Ngân ngẩng đầu nhìn nhưng không để ý nhiều, bởi vì bây giờ hắn đang để ý đến chuyển biến trên gương mặt cô gái bên cạnh.
Theo như ngay từ ban đầu Lãnh Tang Thanh đã trầm mặc, mà hiện tại cho dù đang ngồi trên xe lăn, cô không có kháng cự như vừa rồi, loại nghe
lời này làm cho trong lòng Niếp Ngân có chút không thoải mái.
Hắn chưa bao có lúc nào giống giờ phút này, muốn biết trong lòng một cô gái suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên, chính là bởi vì dạng này, cho nên hắn cũng không biết xử lý cục diện này như thế nào.
“Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai theo tôi đi Lạp Tư Duy Gia Tư.” Giọng nói trầm mặc, Niếp Ngân rốt cục cũng tìm một câu không liên quan
nói, vừa mở miệng nói là hắn đang gượng ép.
“Ừ.” Lãnh Tang Thanh trả lời một chữ đơn giản, điều này làm cho Niếp Ngân cảm thấy càng thêm xấu hổ .
Kế tiếp lại đi vài bước trầm mặc.
“Đến với Niếp Tích sao?” Lần này là Lãnh Tang Thanh nói trước trước, ngữ khí bên trong vẫn như thăn nhiên như cũ.
“Liên hệ không tiện, cho nên muốn sang đó để không mất nhiều thời
gian.” Niếp ngân tựa hồ trở nên thích nói nhiều hơn một chút, nhưng cặp
mày kiếm vẫn nhíu lại, hai mắt luôn tại lưu ý tới cảm xúc của Lãnh Tang
Thanh.
“Xem ra sắp trời mưa , tôi để em tại trên mặt cỏ vừa đi.” Có thể lấy lòng một cô gái như vậy, đã là cực hạn của Niếp Ngân .
Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, đi trên mặt cỏ, nhưng không đi về phía trước mà đứng im tại chỗ vài giây sau đó xoay người lập tức bổ
nhào vào trong lòng Niếp Ngân, nước mắt nháy mắt như vỡ đê, khóc không
thành tiếng.
Niếp Ngân có chút giật mình, nhưng không nói gì chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng.
“Tôi rất thích Niếp bá bá và chị Ruby.” Lãnh Tang Thanh vừa khóc vừa nói :“Bọn họ làm cho tôi cảm giác giống cha mẹ ruột.”
Một câu nói bình thường này lại làn cho trong đầu Niếp Ngân nổ tung,
cái miệng của hắn giác hơi hơi co rúm một chút, cánh tay ôm Lãnh Tang
Thanh đã lơi lỏng nhiều, hai bàn tay gắt gao lắm lại thành quyền.
“Tôi đã mất ba mẹ từ nhỏ vì bọn họ bị giết, nhiều năm qua tôi luôn
luôn tự đặt câu hỏi, tôi trẻ người non dạ đối với thế giới này đầy ảo
tưởng, ông trời tại sao lại vô tâm cướp đi hai người quan trọng của
tôi.” Nói đến đây, Lãnh Tang Thanh khóc nhiều hơn .
“Lúc nhỏ, bạn học cùng tôi luôn cười nhạo tôi, cười tôi là một
người không có cha mẹ. Tôi không phục, thường xuyên đánh nhau với bọn
họ, nhưng mỗi lần như vậy người tôi đầy thương tích. Bà ngoại nhìn rất
đau lòng, không có cách nào cũng chỉ có thể chuyển trường, nhưng khi
chuyển đến trường học khác, cũng đều bị bạn học cười nhạo. Cho nên lúc
ấy tôi cảm thấy thật cô độc, căn bản là không có một bằng hữu, mỗi ngày
cũng chỉ có thể nói chuyện một mình. Lúc đó tôi rất sợ buổi tối, nhà
người ta ai cũng ấm áp. Tôi thừa dịp bà ngoại không chú ý vụng trộm
chuồn đi, ghé vào cửa sổ nhà người khác nhìn lén, tôi thấy họ ngồi ăn
cùng nhau, cha của đứa bé đang cười với nó, họ đoàn tụ những đứa bé cười hạnh phúc, tôi biết thứ tươi cười này tôi vĩnh viễn sẽ không có lại,
tôi thật sự khát vọng có được. Bình thường tôi vẫn nhìn thấy những đứa
bé đó đi ngủ, mẹ chúng ôm chúng vào trong lòng, cha thì ở bên cạnh đọc
truyện cho chúng nghe, ru tới khi nào những đứa bé đó ngủ mới thôi, sau
đó tôi lén rời đi lòng lại càng thêm khổ sở, nhưng ngày hôm sau tôi lại
không tự giác được mà lặng lẽ đi đến cửa sổ nhìn bọn họ.”
Giọng nói Lãnh Tang Thanh nhè nhẹ, giống như một viên đạn, không
ngừng bắn lòng Niếp Ngân, hắn tự trách vì chuyện này sự tự trách chưa
bao giờ từng có, giờ phút này hắn muốn ôm chặt lấy cô chia sẽ lỗi đau
với cô để nước mắt cô ngừng rơi, nhưng hắn không thể làm như vậy mà hai
bàn tay đang nắm thật chặt.
“Sau hi mất đi cha mẹ, bà ngoại cùng hai anh ruột đối với tôi vô cùng tốt, bao bọc tôi yêu thương tôi như báu vật, nhưng cho dù vậy, nhưng
tôi tham lam muốn được mẹ ru ngủ một buổi tối, muốn được cha ôm vào bàn
tay rộng lớn......”
“Đủ rồi!!!” Niếp Ngân quát to một tiếng, làm Lãnh Tang Thanh ngừng
nói, Lãnh Tang Thanh hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt có chút mê
mang.
Niếp Ngân biết ngữ khí của mình có chút nghiêm trọng , cố ý nói sang hướng khác :“Trời sắp mưa , đi về đi.”
Sau đó, hắn cúi đầu, tránh ánh mắt của Lãnh Tang Thanh.
------------------
Mưa rơi.
Không khác cái buổi tối hôm trước nhiều lắm.
Ở Tác Mã Lý này chính là như vậy, mưa nhiều.
Giọt mưa “Tích tí tách lịch” rơi trên mặt đất tạo ra âm thanh, làm
cho lòng người đã phiền lại càng thêm phiền hơn, làm cho người uể oải
càng thêm uể oải.
Người ta đã nhớ lại nhưng vì loại âm thanh này khiến nhớ lại rõ ràng hơn.
Trong không gian bình yên, hai khửu tay Niếp Ngân chống vào khung
cửa, khuôn mặt lộ chút đau lòng, lông mày nhúi chặt, nhắm mắt lại, cúi
đầu, một mình một người cảm thụ sự xương lạnh như băng này.
Trận mưa to này giống trận mưa hôm trước hắn hy vong có thể nhờ nó mà suy nghĩ rõ ràng ra một chút.
Nhưng dù sao mưa vẫn là mưa, lòng người vẫn là lòng người.
Hắn nhớ rõ lần đầu gặp người Lãnh Thiên Dục lạnh lùng kia, ngày đó,
cảnh tượng đó, mỗi một chi tiết đều hiện lên trong đầu hắn vô cùng rõ
ràng.
Mắt hắn phẫn nộ, một quyền nện vào khung cửa, nghiêng đầu liền thấy
cha không biết đã ở đó từ lúc nào, đã đứng cạnh mình lúc nào.
Niếp Nhân Quân miễn cưỡng nhìn, chỉ đứng đó không có chia sẻ lỗi buồn với Niếp Ngân.
“Sao lại trở nên uất ức như vậy, muốn nhờ trận mưa này làm cho mình
tỉnh táo?” Ngữ khí Niếp Nhân Nuân nói có chút châm chọc, nhưng trong ánh mắt là một loại khích lệ.
Niếp Ngân không nói gì, lẳng lặng nhìn phương xa.
“Còn rối rắm trong lòng mình có yêu Lãnh Tang Thanh hay không sao?” Niếp Nhân Quân truy vấn, thở dài chút.
“Yêu thương, không có nghĩa là có thể cùng một chỗ, cùng một chỗ, không có nghĩa là có thể hạnh phúc.” Niếp Ngân bình thản nói một câu,
không biết vì cái gì làm cho người ta nghe xong lại thật đau lòng.
“Lãnh Thiên Dục? Thượng Quan Tuyền?” Niếp Nhân Quân có chút mất hứng.
Niếp Ngân nhìn hắn một cái, xoay người đi về phòng mình.
“Con đã nói rồi, có một số việc cha không biết.”