Gió, gào thét thổi qua Ấn Độ Dương, thổi qua cảng Mã Nhĩ
Tạp, thổi qua biệt thự của Niếp Nhân Quân cũng không dừng lại. Ly rượu
bị gió thổi phát ra tiếng kêu "vù vù", chiếc ô che nắng cũng bị gió thổi đau đớn mà kêu "vút vút". trên mặt ông cũng không thấy chút cảm xúc
nào, thô bạo mà buông lý rượu, đứng dậy nhìn màn đen phía xa, ý vị thâm
trầm trong đôi mắt tràn đầy vẻ tưởng niệm.
"Không ngờ vẫn giống
như lúc còn bé, thích trộm quan sát cha sao?" Niếp Nhân Quân không hề
quay mặt lại, bóng lưng to lớn dường như nhìn thấy tất cả mọi thứ bị
đang lẩn trốn, nhất là con ông, bóng lưng của cha và con trai dường như
từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại cảm giác khó hiểu.
Phía sau cánh
cửa hiện ra hình ảnh cao lớn ưu nhã của Niếp Ngân, giống như con chim
ưng bay trên ngọn gió lớn chao liệng trên bầu trời, lộ ra người đàn ông
có khí chất đềm tĩnh đi đến bên cạnh cha anh.
Lúc nhỏ, mỗi lần bị cha phát hiện anh lén lún núp ở phía sau, anh bao giờ cũng tức giận
chạy đến bên cha, mà cha anh sẽ đem anh ôm lấy, xoa xoa đầu anh, nói cho anh biết làm sao trốn để không bị phát hiện. Lần đó cũng có một trận
gió lớn như vậy, chẳng qua khi đó có cha ở phía trước chống đỡ. Niếp
Ngân cảm thấy chẳng có gì lo lắng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Niếp
Ngân hơi cong lên, có lẽ phát hiện ra trời gió lớn, có lẽ cũng phát hiện ra bản thân đã trưởng thành, đoạn đường bên cha không phải lúc nào cũng phải thuận buồm xuôi gió. Đi tới phía sau lưng Niếp Nhân Quân, anh hơi
dừng lại một chút, cởi áo khoát ra, khoát lên vai Niếp Nhân Quân, yên
lặng mà bước tới bên cạnh Niếp Nhân Quân, cùng cha nhìn về phía xa.
Niếp Nhân Quân nắm lấy áo khoát của con trai khoát cho mình: "Biết cha đang nhìn nơi nào không?"
"Địa ngục." Niếp Ngân không hề suy nghĩ, giọng nói bình thản giống như không có gợn sóng nào trên mặt nước.
"À? Ha ha, không sai, dùng bản thân cha đi xuống địa ngục để đổi lấy thân
phận tôn thất cho con, cái giá này cha vẫn còn lời lắm." Niếp Nhân Quân
đắc ý mà cười tươi, trong gió càng lộ rỏ vẻ nguy hiểm hơn.
Niếp Ngân không nói gì, trong đôi mắt thâm thúy lại hiện lên một tia khác lạ.
"Vậy con đang nhìn nơi nào?" Niếp Nhân Quân hỏi.
"Địa ngục." Niếp Ngân cũng trả lời giống vậy, nhưng hàm xúc lại nặng nề hơn.
"Nói như vậy, mục tiêu của chúng ta giống nhau! Khóe mắt Niếp Nhân Quân hơi cong, nhìn Niếp Ngân, càng tăng thêm sự đắc ý.
"Không phải, con chỉ đang nhìn rõ chỗ của cha, sau này có đi ngang qua, con sẽ cẩn thận một chút." Niếp Ngân quay sang nhìn cha, dáng vẻ như được điêu khác tinh tế lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong như trước.
Đây là ánh mắt mà Niếp Nhân Quân rất căm ghét, chỉ là trong lòng ông biết
rõ, đây là ưu điểm lớn nhất của Niếp Ngân. ông dồn hết tâm sức mà thay
đổi, xoay chuyển đôi mắt của Niếp Ngân, "Thời tiết hôm nay không hề có
chút mưa, bầu trời vốn trong xanh cũng không theo ý người mà nổi gió,
vốn tất cả mọi chuyện đều tốt, nhưng lại không ngờ xuất hiện chuyển biến xấu. Chỉ có điều, Niếp Nhân Quân ta nhất định không tin việc xấu này!"
Một tay ông chỉ về đám mây đen phía xa: "Ngày hôm nay chúng ta đánh
cược, ta cá là hôm nay trời sẽ không mưa."
Niếp Ngân giương mắt nhìn một chút, đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại: "Đánh cược cái gì?"
"Cha biết con rất ghét tham gia vào chuyện của Niếp môn, như vầy đi, nếu con thắng, cha thả con đi, quyết không nuốt lời, có điểu nếu con thua, sẽ
phải theo ý của cha!" Niếp Nhân Quân không để chút đường lui.
Niếp Ngân không nhìn cảnh tượng trước mắt mà than nhẹ một tiếng, trong lòng
anh hiểu rõ, trong lúc gia tộc đang tranh giành, bất luận ai thắng ai
thua cũng không có người thắng, có bài học kinh nghiệm của cha, lại
không nhìn thấy chút chán nản nào.
"Được, con cá là trong vòng ba mươi phút trời sẽ mưa, trên ba mươi phút, thì con thua!" Sự sắc bén
hiện ra trong lời nói của Niếp Ngân, loại sắc bén này cùng với bản thân
trước đây vốn là sát thủ lộ ra sự sắc bén khác biệt, loại sắc bén này,
như là một đứa trẻ không tìm được nhà, tuyệt vọng mà rơi lệ.
Lúc
này, cảnh cửa bị đẩy ra, một thân hình cao lớn xuất hiện trên lang can,
"Một cảnh tượng thật ấm áp! Không ngại để tôi gia nhập chứ?"
Hai người theo tiếng nhìn lại, là Niếp Tích!
Anh không trực tiếp xuống lầu, mà đứng bên cạnh bồn hoa, phi thân một cái,
nhảy từ trên xuống, khi rơi xuống thì âu phục thật chặt chẽ, vóc dáng
còn hào phóng hơn Niếp Ngân, giống như muốn tinh ranh hơn một chút.
"Nhiều năm như vậy rồi, chỉ có gặp ông anh này mới mặc âu phục." Niếp Nhân
Quân lại nắm chặt áo khoát trên người mình, dường như có một chút ẩn
tình ở bên trong.
Niếp Tích liếc mắt nhìn ra ý đồ động tác của
Niếp Nhân Quân, anh cũng đã nhìn ra cái áo này vốn không phải của cha:
"Là vì gặp đại ca, trước khi trở về đặc biệt đi mua, thế nhưng cái này
trên người phụ thân đại nhân mà nói ý nghĩa trên dường như kém rất
nhiều."
Niếp Nhân Quân thoải mái cười ha hả, hai tay khoát lên
vai hai đứa con trai: "Tích nhi bỏ tất cả mọi chuyện của bản thân, một
mực đến giám sát nhất cử nhất động của Niếp môn, mà còn ta một mực xử lý tất cả chuyện của những người liên quan, cũng bỏ tất cả mọi việc, cả
gia đình từ trên xuống dưới cũng đều tại vì chuyện của con..."
Còn chưa nói xong, liền bị Niếp Ngân giơ tay cắt ngang, anh chỉ tay về phía đám mây đen phía xa.
Niếp Nhân Quân ngẩng đầu lên một cái, lại nhìn đồng hồ đeo tay của mình, đã
qua gần mười phút, nhưng mây đen vẫn chưa bay đi, không có dấu hiệu kéo
tới, một điểm quan trong hơn là, gió nam vừa mới gào thét, bây giờ rõ
ràng có thể cảm nhận được sức gió yếu đi rất nhiều, hơn nữa đã chuyển
thành gió Tây Nam. Anh vừa nhìn lại, đoàn người ở cảng Mã Nhỉ Tạp càng
nhiều, hết mua lại bán, một cảnh phồn thịnh, tiếp theo, anh khinh thường mà cười cười.
"Tôi nói, cha con hai người đang có ám hiệu gì
vậy? Tôi đây cũng chảy chung đồng máu với hai người đó, không thể chịu
nổi mà!" Niếp Tích cũng nhìn ra phía xa, thế nhưng không rõ hai người
bọn họ lúc nãy nói gì, ở một bên thầm oán giận.
"Đây là cha cùng đại ca con đánh cược." Ngữ khí của Niếp Nhân Quân rất kiên định.
"Cha con thì có cái gì để đánh cược? Chẳng lẽ đáng cược tối nay trên ti vi
chiếu bóng đá hay phim hoạt hình!" Niếp Tích nhún vai, làm như trò đùa.
"Trước không nói việc này, việc của con bên kia thế nào rồi?" Niếp Nhân Quân
không trả lời anh, giống như, Niếp Tích mang về một tin tức quan trọng
với ông, đáng tiếc là bầu không khí ấm áp này trong khoảnh khắc không
còn sót lại chút dấu vết.
"Có thể khẳng định ba chuyện. Thứ nhất, chuyện Niếp Hoán nhất định có chỗ kì lạ; thứ hai, con có thể khẳng định Niếp Hoán ở trong mật thất, hoặc là chết, hoặc còn sống; thứ ba, bên
kia đã hành động rồi." Sự ngang ngạch trên khuôn mặt Niếp Tích đã thu
lại rất nhiều, nghiêm túc mà nói.
"À? Hành động." Một câu nói làm thần kinh của Niếp Nhân Quân lay động.
Niếp Tích tiếp tục nói: "Những người phối hợp thực hiện cuộc phẫu thuật này
đã đến Sômalia rồi, đang được Niếp Nhân Thế* triệu tập." Nói xong, anh
vô thức mà nhìn thoáng qua Niếp Ngân, vị đại ca này của anh ở sòng bạc
lấy danh nghĩa là biết rõ chuyện của Lãnh Tang Tang, muốn tự nói cho cha biết.
" Xem ra Niếp Hoán thật sự không chết." Khóe miệng Niếp
Nhân Quân cong lên, chắc chắn chưa biết Niếp Ngân đã tìm được Lãng Tanh
Thanh rồi, " Xem ra cái gọi là đem bác sĩ tư khám bệnh, quả nhiên không
đúng rồi, Niếp Nhân Thế này đúng là con cáo già."
"Mật thất của Niếp môn, ngoại trừ tôn thất ra, những người khác không thể vào được sao?" Niếp Ngân hỏi.
"Chỉ là người không thể còn sống mà đi ra, như thế cũng không tính là trái
với tổ quy*", không phải sao?" Đôi mắt Niếp Nhân Quân âm u sâu kín,
không ai hiểu lúc này ông đang tính toán cái gì.
*tổ quy: quy định của tổ tiên
Mây đen trên bầu trời không bị gió mạnh thổi tan, ngược lại càng dày đặc
hơn, bất thình lình đã che hơn nửa ánh sáng, trong đám mây dày đặc xuất
hiện tia chớp, tiếng sấm giống như bước chân của thiên binh vạn mã.
Lúc này, Tần quản gia đẩy cửa, ông cũng không trực tiếp đi tới, chỉ là đứng ở cửa chờ lệnh.
"Chuyện gì?" Niếp Nhân Quân đánh mắt nhìn.
"Tiên sinh, điện thoại của thiếu gia, là bên Niếp môn gọi tới." Tần quản gia đứng trước gió mà trả lời.
"Niếp môn!" Con ngươi của Niếp Nhân Quân co lại, "Lại muốn bày trò gì đây?"
"Con đi nghe điện thoại." Niếp Tích có lẽ cũng bất ngờ vì cuộc điện thoại này, vỗ vai Niếp Ngân ra hiệu. xoay người rời đi.
Cánh cửa vẫn chưa kịp khép lại, điện thoại trên người Niếp Ngân vang lên,
anh nhìn thoáng qua, rất đúng lúc, là điện thoại ở biệt thự của anh,
không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cúp máy, đúng là đoán không sai chính là
tiểu nha đầu kia.
"Tìm được con nha đầu kia chưa? Cô ta là nhân
tố quan trọng nhất, chúng ta không thể để Niếp Nhân Thế* tìm thấy cô ta
trước." Niếp Nhân Quân* đột nhiên nói.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của
Niếp Ngân đột nhiên xuất hiện một tia biến hóa, đôi mắt âm u nổi lên một chút sương lạnh, giống như sương mù quay quanh thân hình của ma quỷ,
trên người tỏa ra một loại băng giá làm cho người khác không thể coi
thường...Có lẽ, cha anh đã sớm biết hành tung của Lãnh Tang Thanh.
"Đừng đắc ý, vụ cá cược của chúng ta còn đang tiếp tục." Thấy anh không trả
lời, Niếp Nhân Quân ngược lại hơi mím môi, đưa tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt
bình tĩnh trên mặt, "Còn năm phút, con sắp thua rồi."
Niếp Ngân vẫn lẳng lặng mà đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt bình thản khiến cho người khác vĩnh viễn không đoán được tâm tư của anh.
"Biết vì sao con thua không?" Niếp Nhân Quân từ trong áo khoát lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu.
"Con thua sao?" Niếp Ngân châm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu.
"Tốt, cha đây sẽ cho con biết một chút kiến thức. Con chỉ biết nhìn đám mây
đen trên bầu trời, chỉ có điều không biết các tiểu thương ở đây, bọn họ
sinh sống ở nơi này lâu như vậy, đối với thời tiết ở đây mẫn cảm rất
mạnh. Bọn họ dưới thời tiết này, nhưng vẫn tiếp tục ở nơi này rao bán
hàng, điểu này có thế chứng minh hôm nay nhất định trời sẽ không mưa."
Thế nhưng chưa nói dứt lời,một giọt nước đã hung hăng rơi trên mặt Niếp
Nhân Quân, ông theo bản năng mà lau đi, lại còn liên tục chà xác, vô
cùng nghi ngờ đây có đúng là nước mưa hay không.
Mưa ở một số nơi, rơi không ngừng, từ lúc bắt đầu đến mưa tầm tả chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Mã Nhĩ Tạp là một nơi như thế .
Niếp Nhân Quân không ngừng lấy tay lau mặt, mưa to như trút nước đã nhanh
hơn ông một bước, dội tắt điếu xì gà trong tay ông, toàn thân ông đều bị ướt hết.
Niếp Ngân đứng dậy mở ô, di chuyển đến phía sau Niếp Nhân Quân, dập tắt điếu xì gà, nắm trong lòng bàn tay.
* Cái ô này là loại ô to. Mấy quán cà phê thường để chứ không phải ô cầm ta nhé!
"Xem ra cha tìm hiểu chưa nhiều rồi, quan sát bọn họ thêm thôi, nói xong anh xoay người đi đến cửa, không nhanh không chậm, nước mưa che dấu những
bước chân nặng nề của anh.
Đi tới cửa, vừa đúng lúc Niếp Tích chạy trở lại, hai anh em cùng nghiêng người, cũng không lỗ mãng với đối phương.
"Chăm sóc cha một chút, đừng làm cho cha bị cảm lạnh." Niếp Ngân chậm rãi vỗ
vỗ vai Niếp Tích, lạnh nhạt nói một câu liền đi vào bên trong.
"Này, này..." Niếp Tích quay đầu nhìn Niếp Ngân rời đi, lại nhìn cha trong
mưa, mặc dù có tán ô chống đỡ, nhưng lại không ngăn được mấy giọt mưa
tạt vào mặt, anh vội vàng chạy đến.
"Xảy ra chuyện gì?" Niếp Tích cầm cánh tay cha, muốn kéo vào trong phòng, nhưng Niếp Nhân Quân lại
không chút di chuyển, bất thình lình nhặt điếu xì gà trên mặt đất, không quan tâm đã bị nước mưa làm ướt, đi đến bên lan can, gắt gao mà nhìn
chằm chằm những tiểu thương ở bến cảng phía xa.
Nhìn thấy cha như vậy, Niếp Tích cũng không ngăn cản nữa, đi tới bên cạnh cha cùng ông chịu mưa.
"Niếp môn bên kia nói có một số việc muốn con giúp đỡ, mời con đến xem một
chuyến." Trời mưa rất lớn, khiến cho người ta nói chuyện cũng khó khăn,
Niếp Tích mỗi câu mỗi chữ đều nói rõ ràng.
Niếp Nhân Quân không trả lời, vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm như trước.
Các tiểu thương ở đây vẫn ngu ngốc ở đó, chỉ là đang đợi cái gì đó. Quả
nhiên, mấy chiếc thuyền hàng chậm rãi cập bến, Niếp Nhân Quân nhận ra
mấy chiếc thuyền này, đúng là thuyền của các tiểu thương ở đây chuyên
chở hàng, mà nhưng tiểu thương này dưới trời mưa lớn như thế vẫn đứng ở
đó chờ, nhất định đang chờ nhập hàng để bán vào ngày mai, nếu bỏ lỡ,
ngày mai sẽ không có thứ gì mới mẽ để bán.
Nhìn đến đây, Niếp Nhân Quân cười điên cuồng, đôi tay để trên tay vịn vang lên tiếng răn rắc.