Niếp Môn

Chương 149: Chương 149: Hãy cho phép anh (1)






Nghe nói, anh từng mang theo hạnh phúc trở về.

Cho nên, em đang chờ đợi, luôn luôn vẫn chờ đợi , không dám nản trírời đi...

——— —————— —————

Lãnh Tang Thanh chưa bao giờ biết, ngoài Niếp môn, thì ra thế giới của Niếp

Ngân lại nghiêm ngặt đến vậy, qua vài năm, cô rốt cục đã hiểu được bối cảnh

của Niếp Ngân, cũng thuận tiện biết được mối quan hệ của Niếp Ngân và chị

dâu Thượng Quan Tuyền, cô nghĩ mình sẽ rất ghen tị, thậm chí sẽ e ngại Niếp

Ngân, nhưng khi Niếp Ngân đứng ở trước mặt cô, cô mới phát hiện, cô yêu

hắn sâu như biển, sâu đến không thể biết được.

Biệt thự của Niếp Ngân ở trên một đảo nhỏ, phải nói hắn có rất nhiều chỗ, hòn

đả nhỏ giống chỗ này được hắn mua không ít, nguyên nhân chính là do thân

phận nên mới mua nhiều đảo nhỏ như vậy, năm đó đại ca ra lệnh truy sát,

nhưng thế lực khổng lồ của Mafia lại không tìm thấy chỗ của Niếp Ngân.

Giờ này khắc này, cô đã bị Niếp Ngân sắp đặt ở trong biệt thự, trực thăng rời

đi xong, ngoài du thuyền ra thì chẳng còn phương tiện đi lại nào nữa, tương

đương với cách li.

Chỗ ngồi ở trên đảo nhỏ rất đẹp này, khí hậu hợp lòng người, không có dòng

khí rét lạnh, có thì chỉ là nhỏ giọt chảy trong nước biển cá bạc kết đàn mà thành

cảnh đẹp, nghe nói, nơi đảo nhỏ này một năm bốn mùa đều như vậy, ngay cả

nước biển đều là màu lam lục, giống như một khối bảo thạch được khảm ở

trong rừng, từ trực thăng nhìn xuống tất cả đều xa hoa.

Nơi này đặc công không ít, đại khái Lãnh Tang Thanh tính toán một chút, mỗi

một chỗ ở biệt thự chia đều có bốn gã đặc công bảo vệ, tổng cộng bốn

phương , hai mấy giờ thì thay ca một lần, tính toán như vậy, tổng cộng bốn

phương vị, mỗi hai mươi mấy giờ thì cần 16 đặc công, mười hai mấy giờ thay

phiên công việc liền cần 192 đặc công; trừ cái đó ra, còn có thủ vệ đặc công ở

trên ven đường biển, quanh đảo nhỏ đều có đặc công, nghe nói, bởi vì cô đến,

Niếp Ngân lại điều năm mươi đặc công tới đảo nhỏ này.

Tính cả toàn bộ người đầu ở hòn đảo này, trên dưới không kém bốn trăm

người, Lãnh Tang Thanh hiểu được phân tán đặc công ở chung quanh đảo nhỏ

nhỏ này này để làm gì.

Cô biết dụng ý của Niếp Ngân, sở dĩ điều nhiều đặc công đến đây như vậy,

đơn giản là muốn đề phòng một người, người này chính là anh cả của cô ——

Lãnh Thiên Dục!

Có lẽ, chuyện này sớm muộn gì cũng bị anh cả biết, chỉ là vấn đề sớm muộn.

Vào đêm, Lãnh Tang Thanh vẫn như trước ở trên cát trắng tinh tế bị ánh trăng

chiếu lên giống như bạch ngọc, nước biển tĩnh lặng trong veo hiện lên ánh trăng

tròn.

Trăng tròn, đại biểu cho đoàn tụ, mà cô, hôm nay lại đoàn tự cùng Niếp Ngân,

lần gặp lại này thật trêu người.

Trên bờ cát rải rác vỏ sò xinh đẹp, Lãnh Tang Thanh đem cầm một cái đê ở

trong lòng bàn tay, lẳng lặng dừng đó, lại đem vỏ sò mở ra, mới ngạc nhiên

phát hiện, bên trong vỏ sò lại bao vây lấy một viên trân châu sáng ngời, như là

nước mắt tình nhân trong suốt mượt mà.

Cô nghĩ tới chỗ ngồi đảo nhỏ này là trân châu thừa, chỉ có Niếp Ngân mới phí

phạm của trời như vậy

Đang nghĩ tới, thì tự nhiên cảm thấy lưng ấm áp, ngay sau đó cô liền được

cánh tay hữu lực vòng vào bên trong một lồng ngực ấm áp rắn chắc như pho

tượng, không cần quay đầu cô cũng biết là ai, thở dài một hơi, lại không nói gì,

tay chỉ đem vỏ sò bỏ vào trong nước biển một lần nữa, mặt biển đang tĩnh lặng

thì tóe lên những bọt nước trắng.

"Đã khuya ." Niếp Ngân ôm cô, thuận thế cũng ngồi xuống, sườn mặt đẹp nhẹ

nhàng dán vào bên tai cô, tiếng nói ôn nhu như thuốc phiện.

Hôm nay cô cùng hắn nói về chuyện hắn làm sao tiếp nhận được cha chết, lại

tận mắt thấy mẹ cô bị người ta giết thế nào, Lãnh Tang Thanh lựa chọn trầm

mặc, một mình cô đi trên bờ cát, ngồi xuống ở đây vài giờ, Niếp Ngân cho rằng

cô đủ không gian để tiêu hóa việc này, nhưng đến lúc này, hắn rốt cục nhịn

không được mà tiến lên, gắt gao ôm cô vào lòng.

"Thanh Nhi, có phải em vẫn rất hận anh?" Lúc hắn nói lời này, trong lòng hắn

vẫn luôn không để ý.

Lãnh Tang Thanh quay đầu, cùng nhìn vào mắt , lúc này mới phát hiện đêm nay

cách ăn mặc của hắn thật nhàn nhã, khác với lúc bình thường, tây trang giày da

tỉ mỉ, lúc này hắn mặc quần dài vàng nhạt, vải dệt thoải mái hiện lên hai chân

thon dài hữu lực của hắn, trên người còn mặc một chiếc áo bạc rộng thùng

thình, vì mở rộng mà lộ ra cơ ngực rắn chắc.

Nhìn hắn qua lại rất sức quyến rũ như vậy, thoải mái nhàn nhã, không tạo cho con

người ta cảm giác áp lực.

Thấy cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, trong lòng Niếp Ngân bỗng

dưng vừa thu lại, ngón tay thon dài dọc theo sợi tóc của cô chậm rãi dừng trên

khuôn mặt cô, trên mặt đất nhưng hạt cát trắng nhỏ làm sắc mặt của cô trở nên

trắng bóng, như ở trên mặt trăng mặt xuống, làm hắn si mê.

Cuối cùng, tay hắn để ở trên đôi môi đầy đặn của cô, nhịn không được cúi

người xuống, bạc môi nóng bỏng che lại đôi môi đỏ run run của cô.

Lãnh Tang Thanh không phản kháng, tùy ý để hắn nhấm nháp hương vị của

mình, hắn hôn càng không thể buông qua, từ lúc ban đầu lướt qua đến lúc bá

đạo xâm nhập, cuối cùng lại trở nên sầu triền miên rồi kết thúc là ôn nhu ...

Cô như là bị hắn đưa lên mây, đầu óc trống rỗng, khi hắn rốt cục quyến luyến

buông môi cô ra, cô nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nóng

bỏng kia của hắn, đôi mắt hắn còn có thể đen hơn cả bóng đêm.

Nhưng mà, Niếp Ngân lại lại lần nữa mở miệng, tiếng nói trầm thấp như thiên

nga tràn ngập hấp dẫn: "Nhưng, cho dù em thống hận anh, anh sẽ không buông

tha em."

Lãnh Tang Thanh bình tĩnh nhìn hắn, môi run nhè nhẹ như trước, thật lâu sau,

đôi mắt của cô chậm rãi hiện lên một tia đau đớn, nhìn và gằn từng chữ nói với

hắn: "Em chỉ muốn biết, nhiều năm qua đi vì sao anh lại nhẫn tâm như vậy."

Niếp Ngân thở dài một hơi, tay vuốt qua tóc cô: “Anh nghĩ, em đã hoàn toàn

quên anh, ít nhất anh cho rằng, nếu em đã quên anh, có lẽ còn có thể nhiều vui

vẻ chút."

"Một khi đã như vậy, vì sao anh còn trở về? Anh đã cho rằng em quên anh mới

có thể vui vẻ, như vậy vì sao anh lại phá vỡ vui vẻ của em?" Lãnh Tang Thanh

thanh âm dần dần cao lên, cảm xúc trở nên có chút kích động.

Niếp Ngân im lặng nghe cô nói, đáy mắt nhìn ra đau khổ của cô, hàm chứa một

tia sủng nịch bao dung, hắn chưa nói gì, chỉ nhìn cô.

Lãnh Tang Thanh cắn cắn môi, nhìn và nói hung hăng với hắn: "Niếp Ngân, anh

rất ích kỷ ."

Niếp Ngân lại mỉm cười, "Đúng vậy, anh ích kỷ."

"Niếp Ngân, anh thật rất đáng giận!"

"Đúng vậy, anh rất đáng giận!"

"Niếp Ngân, anh là kẻ hỗn đản mười phần!"

"Ừ, anh hỗn đản." Niếp Ngân rất nhẫn lại nghe cô mắng, môi vẫn luôn ôm lấy nụ

cười, sau đó trong đáy mắt là đau.

"Anh ——" Lãnh Tang Thanh thấy thế, tức giận đẩy hắn ra, xoay người liền rời

đi.

Niếp Ngân cũng đứng lên, sải bước tiến lên giữ chặt lấy cô, thuận thế từ phía

sau ôm cô vào lòng.

"Buông ra, anh là đồ trứng thối!" Lãnh Tang Thanh tức giận đến không chịu

được.

"Anh là tên hỗn đản, anh đáng giận, anh ích kỷ, nhưng mà ——" Niếp Ngân

càng ôm cô chặt hơn, bạc môi để sát vào bên tai cô, hạ xuống một câu thâm

tình——

"Nhưng mà từ hôm nay trở đi, hãy cho phép tên hỗn đản này yêu em thật tốt, tới

tận lúc tóc trên đầu chúng ta trắng xóa, đi lại chậm chạp, ngày nào đó, em cũng

hãy cho phép anh có thể giúp em tiếp tục đến ngắm biển."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.