Niếp Môn
Cửa giáo đường chậm rãi đẩy ra, ánh nắng bên ngoài mãnh liệt đến chói mắt,
bóng dáng người đàn ông đứng ở trước cửa được chiếu ra thật dài, trực tiếp
hiện lên trên mặt thảm đỏ, gây cho mọi người cảm giác áp lực rất lớn.
Người đàn ông mang bộ tây trang tối màu, bởi vì thời tiết rét lạnh, lại phối hợp
sắc màu của áo, góc áo vì gió mà hơi bay bay, đôi mắt hắn giống như bộ tây
trang đó, thâm thúy hắc ám.
Hắn tiếng nói không cao không thấp, lại đủ để kinh động toàn hội trường, mỗi
một bước đi lại lộ ra cảm giác quyền uy.
Ánh mặt trời lệch khỏi quỹ đạo sườn mặt của hắn, làm cho toàn hội trường có
thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn!
Lộ ra hai chú rể có khuôn mặt giống nhau đúc!
"Đây... Anh ta, anh ta là Niếp Ngân?" Mọi người kinh ngạc.
"Anh ta còn chưa có chết! Anh ta còn sống!" Mọi người kinh ngạc hô lên.
"Ông trời... Điều này sao có thể?"
Trong giáo đường nhất thời hỗn loạn ồn ào, trừ bỏ vẻ mặt xem kịch vui của
Niếp Thâm, còn có —— Niếp Tích đang giật mình tại chỗ
Đương nhiên, còn có người trừ bỏ khiếp sợ ra là thật lâu không thể khôi phục
lại lý trí, người này, chính là Lãnh Tang Thanh. Khi cửa giáo đường bị đẩy ra,
khi tiếng nói quen thuộc quyền uy dị thường của người đàn ông vang lên, cô
không biết mình có phải đang ở trong mộng hay không, trong mơ rất nhiều lần
thấy bóng dáng đó, nó cứ quanh quẩn bên cạnh cô...
Ngón tay mảnh khảnh theo bản năng buông lỏng, bó hao cầu trong tay rơi
xuống kêu lên một tiếng "Bốp" !
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi từng bước kia, đôi
mắt từ vẻ vô thần dần dần trừng lớn, cả người đều giật mình, nhìn gương mặt
quen thuộc kia cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Tận lúc, tay
cô có thể duỗi ra liền có thể chạm vào hắn.
Một bên sắc mặt Niếp Tích rất khó coi, chuyện hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy
ra, không hề nghĩ ngợi, hắn kéo tay Lãnh Tang Thanh, mạnh mẽ cấp tốc muốn
đeo nhẫn cưới cho cô, Lãnh Tang Thanh chỉ lo khiếp sợ, trong lúc nhất thời
không có phản ứng lại, tùy ý để Niếp Tích kéo ngón tay qua.
Tu Nguyệt thấy tình thế như vậy, muốn xông lên ngăn cản, đã thấy Niếp Ngân
sải bước bắt lấy tay Lãnh Tang Thanh, chiếc nhẫn kim cương thất bại rơi
xuống đất, nhảy lên vài lần.
"Niếp... Ngân..." Lãnh Tang Thanh rốt cục tìm lại giọng nói của mình, lại phát
hiện, như bị hóc cá ở yết hầu, đôi mắt trong suốt ngay sau đó bị tầng hơi nước
cấp bách bao bọc, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đó mờ mờ.
Cô đang nằm mơ sao?
Là Niếp Ngân?
Hắn không phải... Đã ngã xuống sườn núi sao?
Trong toàn bộ giáo đường, sắc mặt Niếp Tích là khó coi nhất, hắn đã sớm từ
trong khiếp sợ phản ứng lại liền nhanh chóng sườn mặt anh tuấn cơ hồ thành
xanh mét.
Niếp Ngân nhìn cô gái trong lòng rưng rưng, ngực đột nhiên đau xót, lập tức
quay đầu nhìn về phía Niếp Tích, tay hắn ở trên vai Niếp Tích vỗ vỗ ——
"Em à, thực xin lỗi !"
Khi Niếp Tích không kịp phản ứng, chỉ thấy Niếp Ngân lấy ra một khẩu súng từ
trong người, đặt trong tay Lãnh Tang Thanh, hắn nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn
được ánh mặt trời chiếu lên làm hắn thật sinh động ——
"Hoặc là em giết anh, hoặc là —— đi theo anh."
Bởi vì đêm hôm triền miên đó, hắn biết mình không thể bỏ Lãnh Tang Thanh
được, cũng vì đêm triền miên đó, hắn càng thêm xác định cô vẫn còn yêu hắn.
Hắn và cô đã cách xa nhau nhiều năm như vậy, hắn trốn tránh cô, lần lượt từ
một nơi bí mật đó nhìn khuôn mặt bi thương của cô, mỗi một lần đều cưỡng
chế xúc động trong lòng muốn tiến lên an ủi cô, chỉ là vì, hắn sợ cô không bỏ
xuống cừu hận đối với hắn.
Bởi vì hắn mất đi cha, cho nên biết, tư vị đối với kẻ thù là như thế nào.
Cô như vậy sao? Cô càng yêu hắn, lại càng thống khổ.
Nhưng trải qua đêm đó, khi hắn nghe nói cô sẽ gả gấp cho Niếp Tích, hắn vẫn
nhịn không được mà đi vào phòng cô, một hồi triền miên tình yêu kiều diễm kia,
làm cho hắn càng không thể buông cô ra.
Hắn ghen tị, ghen tị nổi cơn điên!
Lãnh Tang Thanh cảm thấy thứ trong tay mình thật nặng nề, nặng đến làm tay
cô phát đau, ánh mắt dọc theo hắn mặt dừng ở trên bàn tay, là một khẩu súng,
mặt trên còn mang theo hơi thở ôn hòa dễ ngửi của hắn.
Là hắn đã trở lại...
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, Niếp Ngân tìm
được đường sống trong chỗ chết lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, một
màn này đã đủ để làm người ta kinh ngạc , càng kinh ngạc là, hắn lại khác
thường đến quấy rối hôn lễ của em trai mình, chỉ vì một cô gái?
Đây là tính cách Niếp Ngân sao?
Ánh mắt bọn họ đã nhìn hết lên người Lãnh Tang Thanh, tính cả Niếp Tích cũng
giống vậy, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, tay nắm chặt
Niếp Ngân nhìn bộ quần áo cưới của cô gái trước, hắn chỉ biết, khi cô mặc
thêm áo cưới xong sẽ xinh đẹp làm người ta hít thở không thông, nhưng mà,
bộ áo cưới này hắn muốn cô cởi ra!
"Thanh Nhi, nếu em còn hận anh, hãy nổ súng, nếu em còn yêu anh, thì hãy đi
theo anh." Giọng nói của hắn trầm thấp quanh quẩn trên dưới giáo đường,
xoay quanh ở đỉnh đầu Lãnh Tang Thanh, như bàn thạch nặng nề mà đặt khẩu
súng vào tay cô.
Lí trí Lãnh Tang Thanh trở lại, nhìn Niếp Ngân, cố gắng thu lại nước mắt, nhưng
mà vô dụng, cô càng nhìn hắn lại càng muốn khóc, rốt cục, cô làm hành động,
một cái làm toàn hội trường đều lâm vào chép miệng!
Cô đột nhiên cầm lấy súng lục, trực tiếp chỉ vào Niếp Ngân, họng tối như mực
thẳng vào mi tâm của hắn!
Niếp Tích ở bên cạnh khiếp sợ trừng lớn hai mắt, ngay cả Tu Nguyệt cũng sợ
tới bịt kín miệng, không khí ồ một tiếng lớn, sợ Lãnh Tang Thanh không cẩn
thận khai súng, bắn chết Niếp Ngân.
Mà sắc mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, thủy chung vẫn nhìn mặt cô, đôi
mắt thâm thúy đen như đêm không chút gợn sóng, tựa hồ đối với hành động
trước mặt của cô không chút ngoài ý muốn, cứ lẳng lặng đứng ở tại chỗ nhìn
cô như vậy, đôi mắt vẫn nồng đậm cưng chiều.
Giọt lệ ở hốc mắt dần dần tan biến, Lãnh Tang Thanh cầm súng chĩa thẳng vào
hắn, nhìn hắn bình tĩnh đối diện với cô, tay cầm súng của cô vẫn cứ run run .
Cô không phải đại ca, thìra súng lục lại nặng như vậy.
Cảm giác giết một người, thật sự tốt lắm sao?
Tu Nguyệt ở một bên nhịn không được mà mở miệng, "Tang, Tang Thanh... Cô
bình tĩnh một chút, cô nghe Niếp Ngân giải thích ——" nói đến một nửa, đã thấy
Niếp Ngân nâng tay ra ý ngăn cản, hắn như trước nhìn cô, sắc mặt trầm tĩnh.
Môi Lãnh Tang Thanh run run, đi hướng hắn, họng súng trực tiếp ở trên yết hầu
hắn, gằn từng tiếng mở miệng nói——
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đi nơi nào?"
Niếp Tích ở phía sau đáy mắt nổi lên đau đớn, hắn biết, đại thế đã mất...
Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, nhẹ giọng mở miệng, "Luôn luôn ở bên cạnh
em."
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh khiếp sợ, sau đó nổi lên một trận đau đớn thống
hận: "Luôn luôn ở bên cạnh tôi? Thà rằng nhìn tôi thống khổ cũng không muốn
đi ra gặp tôi?"
“Anh cũng muốn như vậy, nhưng anh phát hiện không thể, anh càng ngày càng
muốn gặp em, bao gồm ——" Tay Niếp Ngân nâng lên, bàn tay to bao vây lấy
bàn tay bé nhỏ cầm súng của cô, ánh mắt thâm tình như nước, bạc môi hé mở,
kế tiếp nói hai chữ ——
"Tiền trễ." (lần trước chậm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.