Editor: Mã Mã
Ở hai anh em không chụi bỏ súng, người trung niên đã nói ra thân phận và chủ nhân của mình.
Hắn cũng không sợ hai anh em nổ súng giết hắn, mà là sợ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhận giao cho.
“Tôi, tôi được Thâm thiếu gia phái tới .” Người trung niên trầm giọng nói.
“Niếp Thâm?!”
“Tiểu Bạch Kiểm?!”
Hai anh em đồng thời kinh ngạc , bọn họ vô luận thế nào hai an hem họ cũng không nghĩ tới Niếp Thâm lại phái thủ hạ đi giúp bọn họ .
“Thâm thiếu gia đã an bài tốt tất cả mọi việc, nhưng mà lúc trước ở
sân bay , hai vị thiếu gia ai cũng không tin tôi, nếu không tôi cũng sẽ
không chật vật như vậy.” Người trung niên ủy khuất nói, trong giọng nói
cũng nghe ra một tia oán giận.
“Anh dựa vào cái gì để chứng minh mình là người của Niếp Thâm?” Niếp Ngân không buông súng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn không thể nào dễ dàng tin bất cứ ai, từ lúc hắn trở về Niếp môn
đến bây giờ, trong tâm trí đã khắc sâu sự quỷ kế đa đoan của La Sâm.
Người trung niên thong dong nhìn Niếp Ngân, ánh mắt kiên định, nói :“Hoặc là nổ súng giết chết tôi, hoặc là liền tin tưởng tôi!”
Cách đó không xa một đám sát thủ hắc y nhân đang chạy tới , bên trong súng, đạn cũng không còn mấy, khóe mắt Niếp Ngân hiện lên một tia ánh
sáng, khóe môi giương lên, thu hồi súng, vài người nhanh chóng chạy tới
thang máy .
Cách đó không xa tiếng súng cũng vang lên, Ngải Tư ngửa đầu, kéo thân thể mệt mỏi, vừa định đi lên, nhưng đã muộn, một thứ xuyên vào lưng hắn , theo quán tính hắn lập tức ngã xuống.
“Ngải tư!” Niếp Tích hô to một tiếng, hai tay nâng bả vai Ngải Tư , đỡ hắn đứng lên.
Người Ngải Tư mồ hôi chảy như mưa, nửa quỳ trên mặt đất:“Trăm
ngàn...... Trăm ngàn đừng đụng tới bom trên cổ tôi. Tôi thấy...... cảm
giác trúng đại này, thật đúng là đau a, tôi đã nói gặp gỡ anh sẽ không
có chuyện gì tốt...... anh làm hại tôi thật thảm !”
Vừa dứt lời, toàn bộ thân thể hắn đột nhiên ngã ở cửa thang, máy xoay vòng quanh, Niếp Tích ngẩng đầu vừa thấy, thủ hạ của Niếp Thâm túm chân hắn, đem hắn đi ra ngoài cửa .
“Anh muốn làm gì?” Niếp Tích hét lớn một tiếng.
“Tích thiếu gia, phía trước không biết còn sẽ gặp những nguy hiểm gì, tôi sợ người này sẽ liên lụy đến hai vị thiếu gia, giờ phút này bảo vệ
tính mạng hai người là quan trọng nhất.” Người trung niên nôn nóng.
Niếp Tích trừng lớn hai mắt, trên mặt hắn mất hứng rất rõ ràng, hắn
cầm lấy cánh tay Ngải Tư đem hắn kéo lại, dùng súng chĩa vào trán người
trung niên , hung tợn nhìn hắn:“ Bỏ tay anh ra!”
Người trung niên u oán nhìn Niếp Tích, lại ngẩng đầu nhìn xem Niếp
Ngân, Niếp Ngân không nói gì, nhưng giống Niếp Tích chĩa súng vào người
trung niên.
Người trung niên cười lạnh một tiếng, thở dài, buông lỏng hai tay ra, đứng ở ngoài cửa ấn cái nút đóng cửa thang máy .
“Anh muốn làm gì?” Niếp Ngân nhìn thấy hắn căn bản không có ý vào, vội vàng hỏi một câu.
Người trung niên đưa lưng về phía bọn họ, không quay đầu, đem súng
mình ném vào cửa , lấy một con dao ngăm ở bên hông, thong dong nói:“Tôi ở trong này tận lực giết bọn họ, phía sau còn nguy hiểm gì không biết,
hai vị thiếu gia nhất định phải chạy an toàn, đừng làm nhiệm vụ của
chúng tôi thất bại, phí công hy sinh.”
Cùng lúc đó, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lúc nghe được hai chữ
“Nhiệm vụ” này hai chữ, ngón tay Niếp Ngân dừng trên cái nút, hắn hiểu
được người trung niên này, hắn càng hiểu được sức nặng của hai chữ“Nhiệm vụ” này.
“Anh quan hệ với Niếp Thâm tốt lắm sao?” Ngữ khí Niếp Ngân khôi
phục lại bình tĩnh, nhưng lửa giận trong ánh mắt đã hoàn toàn phát ra
ngoài.
“Không , không tính lần trước thì tám năm chưa thấy mặt .” Niếp Tích
cau mày nghiêm mặt, ôm Ngải Tư, bàn tay gắt gao để trên miệng vết thương hắn, ngăn không cho máu bị chảy nhiều.
Niếp Ngân không nói nữa, trong đầu tràn ngập suy tư, lẳng lặng nhìn
con số thang máy đi lên , trong thang máy yên tĩnh làm cho người ta lạnh cả người, có cảm giác mưa gió đang bay đến.
Ngay tại lúc còn gần hai tầng nữa là đến sân thượng, thang máy đột
nhiên dừng lại, trong nháy mắt ba người cảnh giác , cầm súng lên, nhìn
chằm chằm , nhìn không chuyển mắt ở cái cửa thang máy.
Ngoài cửa có những tiếng chân ồn ào và dồn dập, bên trong mơ hồ nghe
thấy được, lúc cửa vừa hé ra một chút, người ngoài cửa cũng đã bắt đầu
bắn phá.
Đôi mắt Niếp Ngân trói chặt, liều mạng nổ súng vào cái mạch bản của
cửa thang máy, mạch bản bốc lửa lên, lúc đó cửa thang máy mới mở một cái khe hở liền bất động . (mạch bản là công tắc)
“Em làm đi!” Hắn nói một tiếng.
Niếp Tích tất nhiên hiểu ý anh trai mình, lấy tay mở cửa sổ khẩn cấp
của thang máy, thả người liền nhảy xuống, ngay sau đó cúi thân mình
xuống, vươn tay, định túm Ngải Tư lên.
Cửa thang máy đã bị người bên ngoài chậm rãi phá ra một chút, Niếp
Ngân không ngừng dùng súng bắn chết người bên ngoài, nhưng bất đắc dĩ
người ngoài cửa rất đông, đạn bên trong súng đã hết .
Ngải Tư cắn răng đứng dậy, vừa muốn bắt lấy tay Niếp Tích, cửa lại bị người bên ngoài đưa vào ba khẩu súng, một chút loạn xạ, Ngải Tư lại né
trở về.
Cửa đã bị phá càng lúc càng lớn , mắt thấy có thể chen vào nửa người, Niếp Ngân tránh sang một bên để né đạn.
Ngải Tư tránh ở một góc, mồ hôi toàn thân đã tẩm đầy vào áo khoác
hắn, hắn nhìn nhìn mặt Niếp Tích, Niếp Tích còn đang không ngừng ngoắc
muốn hắn lại gần, hắn lại nhìn nhìn Niếp Ngân ở cửa, hắn biết rõ mình đi theo họ, Niếp Ngân sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa cửa đã càng ngày bị mở càng rộng, cho dù ba người đều đi, sát thủ cũng lập tức sẽ tiến
tới.
Hắn cắn răng một cái, đứng lên, cầm lấy bả vai Niếp Ngân , lôi mạnh
về phía sau , chính hắn ôm lấy ba khẩu súng kai, ngay cả đau hắn cũng
nhẫn nhịn, hắn lập tức dùng thân mình chặn ở trước cửa.
Nhìn động tác Ngải Tư, Niếp Tích hoảng mở to hai mắt:“Người ngu ngốc này! Cậu muốn làm gì!”
Ngải Tư nhìn Niếp Tích, bình tĩnh cười cười:“Hai anh em các người đi nhanh lên, nơi này hãy giao cho tôi.”
Tóc Niếp Tích lúc này đều dựng đứng lên, liều mạng rít gào :“Ngu
ngốc! Cậu sẽ chết ! Giao tình hai ta còn không tốt như vậy! Cậu mau đi
lên cho tôi!”
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng súng vang, đều bắn vào trên người Ngải Tư , hắn ói ra máu, tràn ngập ôn nhu nhìn Niếp Tích.
“Ách, đúng vậy, nếu có thể làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối không
nghĩ muốn quen cậu. Lúc tôi bị đánh hôn mê , tôi mơ, tôi mơ thấy lúc tôi nợ chồng chất, cậu giúp tôi trả nợ, lúc tôi bị người ngoài đường đánh
đuổi, cậu lại giúp tôi đánh đuổi bọn họ, lại còn đắc tội với thủ lĩnh
hắc đạo, lúc tôi không có cơm ăn, nghèo túng, cậu chiếu cố tôi, tìm lại
tự tin cho tôi, chán ghét là, sau khi tỉnh lại, việc này còn luôn luôn
xoay quanh trong đầu tôi ......”
Sau đó, hắn lấy ra một cái bật lửa, bật lên:“Các người...... Đi nhanh đi, kiếp sau nếu...... còn có thể gặp mặt, cậu phải nhớ kỹ đem ơn đời
này của tôi đến trả lại cho tôi, đương nhiên...... không trả cũng không
quen...... Không được làm khó tôi lúc đó.”
“Ngải Tư! Không được!” Tơ máu trong mắt Niếp Tích đã bao trùm gần hết.
Niếp Ngân nhìn hắn dần dần đem cái bật lửa hướng lên trên cổ có bom,
khuôn mặt phẫn hận đến cực hạn, nhưng đã chẳng còn biện pháp nào, hắn
phi người nhảy, nhảy ra cửa phụ thang máy, rơi lệ đầy mặt, Niếp Tích
không chịu rời đi, trầm trọng đi về phía trước, về sau, hắn chỉ là một
nhân vật vô tình.
Hơn mười giây sau, một tiếng nổ, vách tường đều bi thương run run.