Sáng hôm sau.
Lúc này đã 10 giờ.
Tu Nguyệt nửa mơ nửa tỉnh trong lúc đó chuyển người, vốn định sẽ ôm
Niếp Tích nằm ở bên cạnh, cũng không tưởng giơ cánh tay lên rồi lại hạ
xuống, không thấy cái gì.
Có lẽ tối hôm qua quá mệt mỏi , cô không mở mắt, tay cùng chân sờ
loạn lên ở trên chỗ Niếp Tích nằm, xem còn không, nhưng kết quả chứng
minh, Niếp Tích đã không còn bên cạnh .
Tu Nguyệt cố hết sức mở mắt đang còn mơ ngủ nhìn trên giường, trên
chiếc người màu trắng sàng đan trừ cô ra thì không thấy ai, hắn không
còn ở đây .
“A!”
Cô hô to một tiếng mới phát hiện, thanh âm của mình có chút khàn khàn .
“Tích!”
Trong phòng im lặng chỉ còn tiếng vang của mình vừa nói vọng ra .
Nàng xem liếc mắt nhìn chỗ đống quần áo của Niếp Tích tối qua, quả nhiên đã không có .
“Hỗn đản.”
Nàng yêu kiều một tiếng, lấy tay xoa nhẹ một chút chỗ hốc mắt sưng, đi xuống giường.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn, ánh mắt hắt vào da thịt
phấn hồng trắng nõn, như nước tinh cầu ma huyễn sáng bóng.( giống như
quả cầu nước)
Bởi vì tầng này rất cao nên không có nhà cao tầng nào khác đối diện,
vì vậy cô hoàn toàn không điều cố kỵ không chút gì che lấp thân thể, kéo bức màn, hưởng thụ ánh nắng nhu hòa.
Ánh mặt trời bao lấy thân thể của cô, cô cười, nụ cười này là phát ra từ đáy lòng .
Nếu tương lai có thể cùng Niếp Tích đi vào giáo đường, lúc đó nhất
định cô sẽ rất hạnh phúc, cô cười mê người, thậm chí giờ phút này ánh
nắng ngoài cửa sổ còn muốn huyến lệ.
Giờ phút này cô tươi cười, người khác nhìn vào là biết nội tâm cô vô cùng hạnh phúc .
Kéo thân mình, cô đi tới phòng tắm, vừa rồi đối mặt với ánh nắng cô
còn hạnh phúc ôn nhu, nhưng bây giờ đứng trước gương, cô trở lên vô cùng bất mãn vò vò mái tóc.
“A!!!”
Một tiếng chói tai thét thét lên, giống như có thể đem cái giương
trước mắt phá vỡ, giống như có thể đem dương quang hôm nay phá tả tơi.
Ở gương , cô ngạc nhiên phát hiện kiệt tác của Niếp Tích .
Đối diện với cô tấm gương trái viết -- tôi đi ra ngoài làm việc , có
việc gọi điện thoại cho tôi, không có việc gì thì đừng gọi quấy nhiễu .
Còn trên tấm gương bên phải viết – bữa sáng khách sạn rất tuyệt,
nhưng chỉ phục vụ đến chín giờ, sợ cô không tỉnh, tôi cho ngươi để lại
một phần.
Cô tức lắm mặt đỏ tới tận cổ --lời tác giả: Tìm không thấy bút khác,
chỉ có này chi trung tính bút, nghe nói loại này mặc thủy rất khó lau,
cũng không biết là thật sự là giả, ha ha.
Lời người edit nói: thật ra khi lấy khăn lau gương sẽ để lại bụi trên giương từ khăn mà ra. Lúc đó ta có thể viết những gì mình muốn.
Tu Nguyệt run run đứng ở tại chỗ.
Dục khóc.
Vô lệ.
----------------
Song bạc Mĩ Cao Mai.
Một loại khí phách đối mặt với mọi người, trong đó có rất nhiều quan
chức to lớn cũng là dân cờ bạc vong chi lùi bước, bất quá lại ngăn cản
không được thế giới đứng đầu cấp phú ông tiền đến làm đổ phong thái này, nơi này hoạt động 24/24 giờ có trên toàn thế giới, tiền tài ở trong này đã chỉ coi như con số, bó lớn bó lớn tiền mặt thường thường tựa như
bông tuyết, khống chế không được sẽ biến mất......
Một thân ảnh được phản chiếu nền giạch trơn bóng đang lui tới dân cờ
bạc, ngọn đèn xung quanh thông thấu cửa lớn mặt sau sát đất thủy tinh
chiếu vào, lóe ra kim toái quang.
“Chủ quản...... Ách...... ngài mau vào đây.” Sòng bạc theo dõi ở trong phòng, một nhân viên công tác phát hiện có chút vấn đề.
“Làm gì ấp a ấp úng vậy?” Thân hình chủ quản cao lớn đi tới, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình theo dõi.
“Tôi là dám khẳng định lắm, bất quá người trong hình này nhìn qua rất quen thuộc.” Nhân viên công tác trình bày nghi vấn.
Chủ quản nhìn kỹ nhất cử nhất động trên màn, mày túc lên, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm hồ tra, sau đó phân phó một tiếng:“Đem sổ đen 009725 tư liệu mang đến đây.”
Nhân viên công tác giữ máy tính lập tức đi lấy, thành thạo kỹ thuật,
khoảng 10 giây , liền đã điều ra tư liệu chủ quản chỉ định, cùng tồn tại khắc đóng dấu đi ra.
Chủ quản xem tư liệu, cẩn thận xem kĩ người trên màn hình, mày càng thêm ngưng trọng .
Sòng bạc trong đại sảnh, tràn ngập toàn thế giới các nơi đứng đầu cấp phú hào, người không tính thiếu, nhưng Niếp Tích đứng ở chỗ này vẫn như cũ phá lệ xông ra.
Ánh mắt hắn cực kỳ lợi hại, nhìn quét toàn trường mọi người, trên mặt phóng đãng không kềm chế được, ở đây ai cũng là phú hào.
“Vị tiên sinh này, xin chờ một chút.” Một thân sĩ tây trang giày da, đi tới bên cạnh Niếp Tích.
“Có chuyện gì sao?” Niếp Tích không thích bất thình lình người khác quấy rầy, ngữ khí nói chuyện cũng có vẻ quan trọng.
“Tiên sinh an tâm đợi một chút, dựa theo luật lệ , chúng ta muốn nhìn một giấy chứng minh thư của ngài một chút.” Thân sĩ rất khôn khéo thành thạo mang theo mục đích của hắn.
Niếp Tích cảm thấy mình giống như bị người tại đây theo dõi ôm nghi
ngờ, cho nên tràn ngập tức giận, bất quá nghĩ đến hắn đến là có chuyện
lớn, lập tức liền nhịn trở về.
Hắn lấy chứng minh thư ra, giao cho này người thân sĩ này.
Đối phương rất nhanh nhìn thoáng qua, liền rất cung tất kính trả lại
cho Niếp Tích, lễ phép so tăng lên so với lúc trước rất nhiều, đối với
Niếp Tích nói:“Niếp tiên sinh, vì ngài lo lắng, có thể cho chúng tôi một chút thời gian nói chuyện?”
Niếp Tích có chút khó hiểu, nhưng là không có cự tuyệt, theo hắn đi tới một phòng trước cửa.
Mở cửa, Niếp Tích liền chuẩn bị ứng chiến tốt, bởi vì hắn thấy được
mười mấy vẹ sĩ ở trong phòng này, tuy rằng hắn còn không làm rõ được là
chuyện gì xảy ra, nhưng tựa hồ cũng không phải cái gì chuyện tốt.
Vừa đóng cửa lại, một cái tráng hán liền đi lên đón tiếp, Niếp Tích
theo bản năng rất nhanh suy nghĩ, bất quá không cảm giác đối phương là
địch, vô luận là hành động gì, hay là trên mặt hắn lộ vẻ kia thiện ý
tươi cười, đều nhìn không ra hắn có ý xấu với mình.
Nam nhân mở miệng nói :“Niếp tiên sinh xin chào, sòng bạc chúng tôi
thực vinh hạnh có thể tiếp đãi đến ngài , ngài đến thực vinh hạnh cho kẻ hèn này......”
Nói còn không có nói xong, Niếp Tích liền lấy bàn tay đặt tại bờ vai của hắn, làm hắn trong lòng cả kinh.
“Nói vào chuyện chính đi, ta còn có việc.”
Niếp Tích lộ vẻ tươi cười không quá hứng thú, làm cho mỗi người trong phòng đều cảm giác được một loại áp bách khác thường.
“Tốt. Niếp tiên sinh là một trong sổ đen cảu song bạc Lạp Tư Duy Gia
Tư , cho nên......” Nan nhân không có nói tiếp, tựa hồ lo lắng phản ứng
cảu Niếp Tích.
“Ta? Sổ đen?” Niếp Tích đối với điều này có chút giật mình.
Đúng vậy, hắn ở trong này đã hơn năm năm, song bạc to nho nhỏ cũng
không ra vào dưới mấy trăm lần, nhưng vẫn vì bảo trì thân phận, hắn chưa từng có ở đâu gây sự đánh nhua, huống hồ, hắn đánh bài cũng không phải
kỹ cành, thua so với thắng số lần còn nhiều, tới bây giờ cũng không ra
quá lão thiên, tại sao lại vô duyên vô cớ vào sổ đen?