Trong một phòng khác của mật thất.
"Cần trái tim
của Niếp Tích sao? Như vậy thật sự không tốt." Quản gia La Sâm hoảng sợ
mà đầy kinh ngạc, đôi đồng tử không tự giác mà co rút lại.
"Dù ở
cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, vẻ mặt này của ngươi là ta lần đầu tiên nhìn thấy." Niếp Nhân Thế lắc lắc ly rượu đỏ, đưa đến trước mũi ngửi
một chút, sau đó uống một hơi, "Nếu thực sự phải so sánh, gia tộc Niếp
môn có mấy người, chỉ có trái tim của nó là tốt nhất, phong cách của nó
và Hoán nhi cũng rất giống nhau, trái tim như thế đặt ở bên trong người
Hoán nhi, nó cũng thấy dễ chịu một chút."
"Tại hạ ngược lại cũng
chọn lựa một người phù hợp, so với phát động chiến tranh phiền phức, có
lẽ hắn đổi lại càng ít tổn thất một chút. Quản gia La Sâm tiến cử.
"Ngươi muốn nói đến Niếp Thâm?" Niếp Nhân Thế hơi nhíu mày, bên môi nổi lên ý cười như có như không.
"Tiên sinh thật sáng suốt." Quản gia La Sâm ở một bên ngâm thừa nhận.
"Hừ, chuyện này người khác vẫn không rõ lắm, nhưng ngươi đã sớm biết, đứa
trẻ đó theo dòng tộc Niếp môn của chúng ta, nhưng không có quan hệ huyết thống, nó là được nhận nuôi." Nói xong, Niếp nhân Thế xoay mặt về hướng quản gia La Sâm, trong mắt tuy có chút khó hiểu, lại vẫn vô cùng sắc
bén, dừng lại một chút nói: " Thế nào, ngươi không tán thành dùng trái
tim của Niếp Tích sao? Đừng nói với ta trong thời gian nó ở chỗ này, các ngươi sống chung với nhau đã sớm có giao tình rồi à."
Quản gia
La Sâm vội vàng cúi đầu giải thích: "Tiên sinh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ
cảm thấy Niếp Nhân Quân không phải người dễ đối phó như vậy, huống hồ
giờ bên người hắn lại có thêm một Niếp Ngân, chỉ sợ hỏng việc lớn."
Niếp Nhân Thế thong thả mà đứng lên, vỗ nhẹ bờ vai La Sâm, vẻ mặt rất bình
tĩnh, lờ mờ có thể nhận thấy sự thâm sâu độc ác: "Năm đó cũng bị ta dẫm
nát dưới chân! Khiến cho vợ phải chết, cũng chỉ có thể nuốt giận, chẳng
lẽ ta lại bận tâm đến gia đình con chó chịu tang? Gần đây dã tâm của hắn hình như lại có chút coi trời bằng vung, lần này ta sẽ làm cho con trai hắn chết! Về phần Niếp Ngân thì hãy đợi mà xem."
Nói đến đây,
Niếp Nhân Thế dừng lại một chút, đôi mắt sáng ngời như có lửa bừng bừng
cháy bên trong, hung hăng đặt ly rượu lên bàn: "Nếu như nó cũng muốn tự
mình làm trò hề ở Niếp môn, thì nhất định nó cũng phải chết!"
"Như vậy rất cần thiết, hết thảy giao cho tại hạ sắp xếp." Khóe miệng quản
gia La Sâm trầm xuống, siết chặt hai tay làm vang lên tiếng kêu "răn
rắc".
____________________________________
"Đùng đùng!"
Một tiếng sấm rền vang lên trên bầu trời ở biệt thự của Niếp Nhân Quân,
khác với tiếng sấm, sấm rền kinh hãi chính là lòng người.
Niếp
Nhân Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình lúc này cũng giống như tiếng
sấm rền, tuy rằng không phải sự tức giận tùy tiện, bên trong nổi giận dữ bằng cả ngọn núi.
Kết quả của cuộc đánh cược làm cho ông rơi vào một trạng thái mệt mỏi, nhưng ông không phải là loại người dễ dàng
buông tha, giương mắt nhìn bầu trời cuồn cuộn mây, hai hàm răng nghiến
chạc với nhau.
"Tiên sinh." Tần quả gia ở bên cạnh lo lắng mà lên tiếng.
"Cái gì?" Hai mắt Niếp Nhân Thế không rời khỏi cửa sổ, kết hợp với lời nói của Tần quản gia cũng khiến cho người khác rùng mình.
"Ách, không phải muốn gì, chỉ là muốn ngài bảo trọng thân thể." Theo Niếp
Nhân Thế mấy chục năm, tâm trạng này của Niếp Nhân Thế, ông ngay cả sự
kiện năm đó cũng chưa gặp qua, cho nên, vô cùng lo lắng.
"Tích nhi đâu?" Niếp Nhân Quân hỏi.
"Tiểu thiếu gia sáng sớm đã lái xe đi khỏi Niếp môn rồi." Âm thanh của Tần quản gia lúc này cũng thu lại năm phần.
"Ngân nhi đâu?" Giọng nói Niếp Nhân Quân rõ ràng so với trước rất nhiều.
"Ách, việc này không rõ lắm, ngài cũng biết, đại thiếu gia không thích nói
hành tung của mình với người giúp việc." Tần quản gia lo lắng mà trả
lời.
Niếp Nhân Quân hít sâu một cái nhanh chóng đứng lên, hung hăng vỗ trên mặt bàn thủy tinh một cái.
_________________________________
“Không bằng, chúng ta thản nhiên đối mặt đi, đã không còn biện pháp khác,
không phải sao?" Tiêu Tông đem một cái chén cố chấp mà đặt trước mặt
đang đờ ra của Lãnh Tang Thanh.
"Cảm ơn." Âm thanh của Lãnh Tang
Thanh nhẹ như nước. "Điều này hoàn toàn trái với điều ước ban đầu, điều
kiện tiên quyết là không làm tổn hại đến tình mạng người khác, rõ ràng
con cáo già này không cho là như thế."
Bây giờ là bảy giờ rưỡi
sáng, là ngày thứ năm ba người ở trong mật thất, cũng là ngày thứ năm
Lãnh Tang Thanh không nhìn thấy mặt trời, coi như là gặp phải mấy ngày
mưa liên tục đi, Lãnh Tang Thanh tự an ủi bản thân như thế.
"Tiêu Tông, anh làm thế nào tìm được em?" Lãnh Tang Thanh bổng nhiên thốt ra một câu.
"Rất kỳ lạ, anh nhân được điện thoại của một người giấu tên, là hắn nói cho anh biết chỗ ở của em." Tiêu Tông nhíu mày nói.
Lãnh Tang Thanh có chút nghi ngờ, điện thoại giấu tên?
"Là một người đàn ông? Có khả năng là Niếp Nhân Thế không?"
"Không, giọng nói không giống hắn." Tiêu Tông nhún vai, không đi sâu nghiên cứu.
"Chủ nhân ngôi biệt thự tôi ở cũng họ Niếp, hình như La Sâm với hắn cũng
không nhận ra, nhưng hắn đúng là nhân tài của Niếp môn." Đồng tử của
Lãnh Tang Thanh đổi tới đổi lui, ngốn cái bánh pudding trong miệng móp
méo thành một cái dấu chấm hỏi, cô tạm thời không có tinh thần và thể
lực để tìm hiểu ai có thể hiểu rõ hành tung của cô như thế.
"Hay
là người đàn ông mang em đi?" Tiêu Tông bình tĩnh suy nghĩ một chút,
nghĩ tới trước đó anh có nghe nói, nhưng vẫn không hiểu những lời đó của Lãnh Tang Thanh là có ý gì: "Tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến hắn?"
Lãnh Tang Thanh muốn nói lại thôi, vẻ mặt trầm xuống: "À, không có gì."
Ánh mắt Tiêu Tông tối sầm lại, "Em không phải là muốn hắn giúp chúng ta rời khỏi Somalia chứ?"
Lãnh Tang Thanh không nói gì, vẫn suy tư như trước.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lãnh Tang Thanh, Tiêu Tông suy nghĩ một chút: "Nhà
khách này vẫn không tìm được lối ra bên ngoài của mật thất, bên ngoài
mật thất còn có một hoàng cung của Niếp môn lớn như vậy, ngoài cửa Niếp
môn trong vùng duyên hải này cũng nằm trong phạm vi khống chế của bọn
họ, mà chúng ta bây giờ ngay cả chỗ ban đầu cũng không có cách nào rời
khỏi! Tạm thời không nói đến chúng ta phải tìm anh ta như thế nào, cho
dù nhìn thấy anh ta, cũng không nhất định có thể trốn được ra ngoài,
huống hồ em cũng nói, anh ta là người của Niếp môn, anh ta sẽ giúp đỡ
người ngoài sao?"
Lãnh Tang Thanh vẫn không nói gì, cũng không để ý đến anh, , điều này với phản ứng của Lãnh Tang Thanh không phù hợp,
cảm giác của phụ nữ, khiến cô có chút bất lực.
Tiêu Tông ngồi
xuống trước mặt Lãnh Tang Thanh, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt hết sức chăm chú đông, khẩn khiết mà nhìn thẳng hai mắt của Lãnh Tang Thanh: "Nghe
đây, Tang Thanh, mặc dù anh cũng không muốn thế này, nhưng thật sự không có cách khác, chúng ta thản nhiên đồng ý đi! Cho dù chúng ta có thể
chạy đi, chúng ta cũng không có cách đi thật xa, mạng sống của bản thân
anh không quan trọng, nhưng chỉ xuất hiện một chút bất trắc, em có thể
vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời, em không phải thích ánh mặt trời sao?"
Nghe xong những lời này, trên mặt Lãnh Tang Thanh lộ rõ vẻ xúc động, đứng lên đi tới phòng mình, thản nhiên mà nói: "Thế nhưng
tôi, càng sợ không phải từ nay về sau không thể nhìn thấy ánh mặt trời
nữa.”
Chương 19: Lòng người khó dò (2)
Niếp Ngân đã nằm ở
bệnh viện tư nhân của Mogadishu đủ hai ngày mới trở về biệt thự, sau khi thấy biệt thự trống rỗng mới nhớ tới nhà cũ, lái xe dừng lại bên cạnh
xích đu dưới gốc cây đại thụ. Trên xích đu phảng phất có hình bóng của
anh khi còn nhỏ, cây đại thụ là nhân chứng cho sự trưởng thành của anh,
Niếp Ngân trong tình cảnh này có chút che giấu vào bên trong.
"Thiếu gia?" Giọng của Tần quản gia từ sau lưng Niếp Ngân truyền đến.
Niếp Ngân nhanh chóng quay đầu lại, cảnh giác mà lui về phía sau hai bước, đây là phản xạ bản năng của anh.
Hành động này làm cho Tần quản gia lại càng hoảng sợ, sau đó trên mặt xuất
hiện vẻ đau lòng, ông thật sự có thể cảm thấy được thiếu gia mấy năm nay ở bên ngoài, mặc dù coi như khỏe mạnh, nhưng nhất định chịu không ít
khổ cực.
"Tiên sinh nói cậu trở về thì đi vào thư phòng gặp ông."
Niếp Ngân không nói gì, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía thư phòng.
Tiếp gõ cửa chậm rãi trong hành lang không một bóng người phá vỡ sự cô độc.
Niếp Ngân đẩy cửa thư phòng đi vào, nhìn thấy Niếp Nhân Quân đang thưởng thức một món đồ hình như là đồng kiếm của Trung Quốc xưa. Ông nhìn thấy Niếp Ngân đi vào, một bước dài đi tới, thanh kiếm trong tay đâm thẳng
về phía cổ họng Niếp Ngân.
Anh hơi nghiêng người, tránh được cú
tập kích của Niếp Nhân Quân. Niếp Nhân Quân nhanh chóng thu hồi chiêu
thức, lần nữa hướng anh đâm tới, chỉ thấy thắt lưng anh co lại, cúi
xuống, lần thứ hai thanh kiếm đâm vào khoảng không. Niếp Ngân thuận thế
giơ tay lên, dùng ba ngón tay nắm mũi kiếm, đưa một chưởng vào giữa
thanh đồng kiếm, cả thanh đồng kiếm chia làm hai, phần bị gãy rơi xuống
đất.
"Thân thủ của con đúng là có tiến bộ hơn lúc trước." Niếp Nhân Quân nhìn đoạn kiếm trong tay nở nụ cười.
"Cha chỉ dùng ba phần lực, giữ lại bảy phần, chỉ sợ con muốn tránh cũng khó." Niếp Ngân trả lời.
"Không đúng! Cha dùng năm phần lực." Khóe miệng Niếp Nhân Quân trầm xuống,
trong ánh mắt có chút hăng hái không thua kém thanh niên trẻ tuổi.
"Đáng tiếc phá hỏng vật báu của cha." Niếp Ngân đặt lưỡi kiếm lên bàn của Niếp Nhân Quân.
"Vật báu?" Niếp Nhân Quân cầm lấy mũi kiếm, kể cả chuôi kiếm trong tay, cùng ném vào thùng rác. "Thứ này không có tư cách nằm trong bộ sưu tập của
cha, huống hồ, con với em trai con mới thật sự là vật báu của ta."
Một câu nói khiến trong lòng Niếp Ngân có chút chua xót, anh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, không nói gì.
Niếp Nhân Quân lấy ra môt chai rượu sản xuất năm 45 cùng với hai chiếc ly
thủy tinh đế cao cực kì tinh xảo. Sau khi rót đầy, đem một ly đặt trước
mặt Niếp Ngân.
"Hôm nay hai cha con chúng ta có phải nên chút
mừng một chút không!" Niếp Nhân Quân giơ ly rượu lên mũi ngửi một cái,
một hương thơm ngào ngạt của rượu quanh quẩn bên trong mũi không tan,
"Quà nhiên là rượu ngon, toàn thế giới có thể uống loại rượu này, tính
cả cha thì không quá năm người." Ông giơ ly rượu lên, ý bảo Niếp Ngân
cũng thưởng thức một chút. "Con là người thứ sáu."
"Niếp Ngân đem ly rượu tao nhã mà lắc lắc vài cái, "Năm 1945 thì đúng là cả một thế kỉ đây là mẻ rượu được ủ tốt nhất, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ có
điều, cha muốn cùng con chúc mừng chuyện gì chứ?"
Niếp Nhân Quân nhàn nhạt cười: "Nghe nói con đem một cô gái đến biệt thự, sao không mang về nhà cùng ăn bữa cơm?"
Ông nói làm đôi mắt Niếp Ngân hơi trầm xuống, một lúc sau nhìn Niếp Nhân
Quân, thân hình cao lớn có chút hướng ra trước, ngữ khí lại rất nhỏ nhẹ, "Một người sống to lớn như vậy có thể tự nhiên biến mất, cha nói, có
phải là chuyện kì lạ không?"
"À? Trên đời này thật sự sẽ có người cướp đi người bên cạnh con sao?" Niếp Nhân Quân có chút kinh ngạc, ý
cười trên mặt không giảm.
Lần này Niếp Ngân không mở miệng, ánh sáng nhạt chiếu trên mặt anh, một tia lo lắng được giấu xuống.
"Con thích con bé kia?" Niếp Nhân Quân đột nhiên nói, hình như cũng không muốn cùng anh đoán câu đố nữa.
Sắc mặt Niếp Ngân có chút thay đổi, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc,
"Có phải chỉ cần là người con thích, phụ thân đại nhân đều có thể buông tay?"
"Ngân nhi, con đem mũi nhọn chĩa vào cha của con!" Niếp Nhân Quân đứng lên,
sự tức giận lan ra toàn thân. "Đừng quên cô ta chỉ cần đứng ở bên Niếp
Nhân Thế thì trước sau cũng là kẻ địch của chúng ta."
"Cha, con
hỏi lại một lần." Đôi mắt Niếp Ngân vẫn bình lặng như trước, giọng nói
cũng không biến sắc mà rất bình tĩnh, lần thứ hai lặp lại, "Có phải chỉ
cần là người con thích, cha có thể buông tay?"
Cả một thư phòng
lớn như vậy, được lấy đầy bởi những quyển sách, cũng không có cảm giác
trống trải, nhưng những lời Niếp Ngân nói hình như có tiếng vọng lại,
bên tai hai người nhiều lần vọng lại, cho đến khi âm thanh dần mất đi,
trong phòng có một loại yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng nghiến răng "ken két" của Niếp Nhân Quân.
Cơn tức giận không được kiềm nén, mũi
ông mở to ra, một tay dùng hết sức đập lên bàn, âm thanh cực lớn, xé
rách sự yên tĩnh trong phòng, hai ly rượu cùng lúc ngã xuống, rượu đỏ
tràn ra, giống như dòng máu đỏ nổi bật trên mặt bàn làm bằng cây tử đàn, chậm rãi chảy xuống.
"Láo xược gì đó, con lẽ nào vẫn muốn đối
đầu với cha cho đến chết sao? Trong thế giới này lại còn có thể có một
đứa con trai đối xử với cha mình như vậy sao?"
Ánh mắt thâm thúy
của Niếp Ngân xuất hiện một tia oán hận, nhưng chỉ trong một cái chớp
mắt lại bị che phủ bằng sự bình tĩnh như trước. "Cha còn chưa đủ sao?
Tranh chấp trong gia tộc, cha mất đi tất cả mọi thứ vẫn không ngại sao?
Năm đó người phụ nữ mà cha yêu thương, lúc nằm trên giường bởi vì hao
tổn tâm lực, cha ở đâu? Năm đó trước lúc hấp hối, nắm tay anh em chúng
con, nói chúng con phải rời khỏi Niếp môn, cũng không hề oán hận cha,
lúc đó cha ở đâu?"
Sau một giây, áo anh liền bị Niếp Nhân Quân
túm lấy, đôi đồng tử như phun lửa, gắt gao mà nhìn vào mắt anh: "Tiểu tử thối, ngươi - câm miệng cho ta!"
Niếp Ngân lạnh lùng cong môi,
sau một giây, đẩy tay ông ra, không nhanh không chậm mà sửa lại áo, từng cử động lộ ra vẻ lạnh lùng cùng tao nhã. "Vài chục năm không gặp, lúc
cha lần đầu tiên nói chuyện này với con, con cũng không lập tức cự tuyệt cha, đây là con kính trọng cha, đừng khờ dại cho rằng là con thỏa hiệp
với dã tâm của cha."
"Dã tâm của ta? Đến lúc đó người ngồi trên
ngôi vương là ngươi, hơn một trăm xí nghiệp trên toàn thế giới đều do
ngươi nắm giữ, toàn bộ mấy trăm vạn hải tặc trên toàn thế giới đều do
ngươi chỉ huy, ta làm tất cả chuyện này đều là vì ngươi!" Niếp Nhân Quân đi vòng qua bàn đến trước mặt Niếp Ngân, càng nói càng kích động, lời
nói sắc bén, cứ thế thốt ra.
"Thế nhưng trong gia phả Niếp môn,
có sự thay đổi người thừa kế trong dòng tộc, đến lúc đó tên được xếp đầu tiên là cha." Niếp Ngân không né tránh ánh mắt của ông, trái lại dùng
ánh mắt rất thong dong mà nhìn lại ông.
"Chúng ta đều có được, có gì không ổn?" Niếp Nhân Quân nói tiếp.
"Cha lầm rồi, đây không phải điều con muốn!" Đôi mắt bình tĩnh của Niếp Ngân chợt sắc bén như chim ưng, trong giọng nói bình tĩnh ẩn giấu bão táp
bên trong. Nói xong, anh xoay người đi đến cửa, mỗi một bước đi trên sàn nhà đều phát ra âm thanh như cảnh cáo ở màng tai của Niếp Nhân Quân.
"Đứng lại! Ta cảnh cáo con đừng vì một nữ nhân mà trở nên ngu ngốc, con nên
biết rõ rằng một ngày nào đó Niếp Nhân Thế tìm ra cô ta thì sẽ có hậu
quả thế nào!"
"Trên thực tế, cô ấy đã bị Niếp Nhân Thế tìm ra
rồi." Anh dừng bước, không hề quay đầu chỉ quay lưng lại Niếp Nhân Quân
mà nói, lại đủ để đem tình thế cùng kế hoạch trong lòng nói ra: "Con sẽ
nghe theo nguyện vọng của mẹ, sẽ không hận cha. Lần này sẽ là lần cuối
cùng con bước vào Niếp môn, chỉ một lần này!"
Cánh cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một người là Niếp Nhân Quân với một căn phòng đầy kích động.
Niếp Ngân vừa mới đi khỏi không đầy hai phút, cửa thư phòng lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Vào đi."
Ngữ khí của Niếp Nhân Quân vô cùng không tốt, nổi đau vẫn ngấm dần trong
người ông, đau khổ đến từ chính những lời nói như dao đâm vào tim của
con trai, ông dù sao cũng không nghĩ tới con ông cuối cùng đồng ý ở lại
không phải vì ông là cha.
Cánh cửa bị Tần quản gia chậm rãi mở
ra, ông cũng nhận ra bầu không khí tức giận trong phòng, cho nên cũng
không vào, chỉ hướng nữa người vào, lựa từng lời mà nói: "Tiên sinh, cậu hai vừa gọi điện về nói chiều hôm nay trở về."