Niếp Môn

Chương 37: Chương 37: Niếp Thâm




Lãnh Tang Thanh bày ra một bộ dạng chán ghét: "Người như thế thật đáng ghét."

Một đôi mắt to sáng lấp lánh dò xét, bình tĩnh nhìn phía bên cạnh chỗ nước phun.

Bên kia là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, từng đường nét trên mặt hiện rõ sự thâm thúy, giống như tượng thần Hi Lạp, một đôi lông mi dài hạ xuống, đôi mắt âm u thâm thúy, như một loại băng lạnh, cái mũi anh tuấn, đôi môi giống như cánh hoa hồng, còn có nước da trắng ngần, mặc dù mặt trời mùa hạ nóng bức, toàn thân hắn cũng tản một loại mát mẽ , làm cho người khác có cảm giác giống như đặt mình vào một trận mưa lông ngỗng.

Lãnh Tang Thanh nhìn một hồi, lạnh lùng mà hỏi Niếp Tích: "Song sinh, tiểu tử đẹp tai bên kia cũng là người của Niếp môn sao?"

Niếp Tích thẳng lưng, liếc nhìn một cái, thoáng cái hiểu rõ người Lãnh Tang Thanh chỉ chính là người kia.

"Cái đó! Hừ hừ! Ta nghĩ tướng mạo hắn, còn hơn cả dung mạo của ta và đại ca, kém xa đến thế sao." Niếp Tích nửa đùa nửa thật, vẻ nghiêm túc trên mặt thoáng hiện lên.

Lãnh Tang Thanh tắm tắc mà cảm thán: "Tôi thấy, anh là đang khoe mẽ bản thân mình!"

Niếp Tích cau mày, không để ý đến những lời chế giễu của Lãnh Tang Thanh, nói tiếp: "Cái tên tiểu tử đó là Niếp Thâm là con trai của người hàng đứng hàng thứ năm Niếp Nhân Thịnh, năm đó tại niếp môn làm lễ trưởng thành, hắn đứng sau đại ca, chỉ kém hơn mười giây là có thể hoàn thành lễ trưởng thành, cuối cùng đại ca thông qua, hắn thất bại, chỉ có điều nghe đâu hắn đang sốt cao mà còn tham gia."

"Lễ trưởng thành của Niếp môn?" Lãnh Tang Thanh tràn đầy tò mò mà nhìn chằm chằm Niếp Tích, đang chớp chớp mi, vô cùng tinh tế mà nhìn tính ham học hỏi của cô bây giờ.

"À, cái loại này rất phức tạp, rất tàn nhẫn, tiểu cô nương nghe không hiểu, lại thành ác mộng." Niếp Tích nhún vai, giống như vốn không muốn nói chuyện này.

"Vậy anh hoàn thành lễ trưởng thành chưa?" Một câu hỏi của Lãnh Tang Thanh, trong khí trời nóng bức này, làm lạnh Niếp Tích.

"Cái loại chuyện này phải giải thích rõ vấn đề một chút." Niếp Tích ngang ngược trả lời, trên trán đổ chút mồ hôi, cùng với khí trời hôm nay không liên quan.

Mà lúc này, tất cả mọi người không hề chú ý tới, một cánh tay to lớn đang đặt trên vai của Lãnh Tang Thanh.

"A!" Lãnh Tang Thanh cả kinh, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông vóc người lực lưỡng, khuôn mặt hung hãn, đang say mê sắc đẹp mà nhìn chằm chằm mình.

"Còn không giới thiệu tôi đi!" Giọng điệu của hắn vô cùng tùy tiện, lộ ra cảm giác hung hăng.

Lãnh Tang Thanh nhìn kỹ, chính là cái người vừa mới đứng sau "Tam thúc" kia.

"Ai u! Ai u..." Ngủ quan của hắn đột nhiên méo mó, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Niếp Nhiên, nếu muốn tìm cái chết, ta thật khuyên ngươi tìm một cách dễ chịu, chọn cách này, thật là sẽ làm cơ thể ngươi biến dạng đó." Niếp Tích một tay nắm lấy bàn tay dơ bẩn của hắn, từ trên vai của Lãnh Tang Thanh giơ lên.

Tay hắn bị xoắn thành một đoàn, "Khanh khách" kêu lên.

"Ngươi buông ra trước! Ngươi buông ra trước!" Niếp Nhiên đau đớn mà kêu gào, muốn giãy giụa thoát khỏi tay Niếp Tích, nhưng căn bản chỉ làm hắn phí sức.

"Buông ra?" Vẻ mặt Niếp Tích tà mị, lại tràn đầy tàn bạo:" Nếu muốn chạy trốn, ngươi có thể thử dùng dao chặt đứt cổ tay, nếu không thì ngoan ngoãn mà ở chỗ này chịu đựng từng ngón bị bẻ gẫy!"

Nói xong, trong mắt anh tràn đầy tia hung ác như của ma quỷ, bàn tay cố sức vặn một cái, ngón tay Niếp Nhiên truyền đến âm thanh bị gãy.

"A..." Niếp Nhiên đau đớn mà quỳ gối trên mặt đất, cánh tay vẫn bị Niếp Tích nắm lấy không buông.

"Coi như xong! Niếp Tích!" Lãnh Tang Thanh đè cánh tay Niếp Tích, trong mắt có chút lo lắng, vội vã khuyên: "Chưa đến mức phải làm như vậy với hắn."

Trong con mắt có chút tà mị của Niếp Tích, đột nhiên hiện lên một chút hoảng hốt, anh liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh một cái, sau đó lại lộ ra dáng vẻ tươi cười ngang ngạnh: "Vậy được rồi."

Anh buông tay ra, cúi người đối mặt với Niếp Nhiên quát: "Nếu ngươi còn dám có hành động gì không lễ phép với người phụ nữ này, lần sau thứ bẻ gãy chính là cái cổ của ngươi!"

Niếp Nhiên bưng tay, đứng dậy, hung hăng mà nhìn chằm chằm Niếp Tích: "Món nợ này ta sẽ tìm ngươi tính!" Nói xong, lại thất tha thất thiểu mà chạy đi, mọi người xung quanh lại một trận ồn ào.

Hai người trở lại ngồi trên ghế dài.

Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Tang Thanh tràn đầy vui mừng, rất thỏa mãn cùng hả giận: "Cái tên song sinh nhà ngươi, tính tình kích động đúng là dọa người."

Niếp Tích không nói gì, sâu xa mà nhìn phía trước, nếu có chút suy nghĩ, nhưng lại làm cho người khác đoán không ra đang nghĩ gì.

"Được rồi, tôi bây giờ tin tưởng, thực sự có tên lửa qua đây, anh cũng có thể thay tôi đỡ!" Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt bên cạnh cô, lúc Niếp Tích im lặng khiến cho cô có chút không thoải mái.

Niếp Tích quay đầu, thâm thúy mà nhìn Lãnh Tang Thanh, không tự nhiên mà cười cười, khiến cho người nhìn, cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, anh thấp giọng than: "Nhà đại hoang tưởng, sau này có lẽ đừng kêu tên của tôi, tôi bây giờ đã quen cô gọi tôi là song sinh rồi."

Lãnh Tang Thanh nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt khó hiểu mà di chuyển trong hốc mắt: "Ừ."

__________________________________

Niếp Nhân Quân mang theo Niếp Ngân đến gặp các chưởng sự của Niếp môn, dường như tồn tại một chút khoe khoang trong đó. Thế nhưng Niếp Ngân rõ ràng là không thích loại này, tất cả quá trình đối với anh mà nói không hề có ý nghĩa, thế cho nên có chút cảm giác bị giày vò, chỉ có điều trải qua cuộc đối thoại, anh có thể nhìn ra được, Niếp môn toàn là khẩu phật tâm xà, đấm đá lẫn nhau, không bao giờ ngừng.

"Ngân nhi, đại mỹ nữ này, con còn nhớ không?" Niếp Nhân Quân và Niếp Ngân đi tới trước mặt Isabella.

"Cô Isabella, con còn nhớ." Niếp Ngân nhàn nhạt mờ miệng trả lời.

Isabella nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông giống như người mẫu này, mừng rỡ mà nói: "Trời ạ, một chàng trai thật tuấn tú!"

Niếp Ngân nở nụ cười yếu ớt, trong ấn tượng của anh, đây là người duy nhất trong gia tộc Niếp môn nở nụ cười đáp lại anh.

"Thế nào? Chuẩn bị quay về tiếp nhận Niếp môn chưa? Mặc dù cô vẫn luôn giữ vị trí trung lập, nhưng trong mấy người đề cử, cô cuối cùng chỉ chấm con." Isabella không chút nào sợ lỗ tai của người khác, dáng vẻ cô nói chuyện thanh nhã hợp lòng người, cái loại xinh đẹp này trên người cô vô cùng tinh tế.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Niếp Ngân lại có chút không thích.

"Cám ơn. Thật ngại quá,con đi toilet một chút." Niếp Ngân không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, cũng không lãng phí thời gian ở chỗ này tìm một cớ rời khỏi.

Đến chỗ khúc ngoặc chỗ lễ đường, anh thấy hai người Lãnh Tang Thanh vẫn ở chỗ này.

Vừa mới bước đi vài bước, lại bị một lực túm lấy tay anh, kéo đến góc tường bên kia.

Niếp Ngân cả kinh, tế bào toàn thân trong nháy mắt rơi vào tình trạng phòng bị, tập trung nhìn vào, lại thả lỏng hơn phân nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.