Người đàn ông trước mặt đúng là "Kẻ gây họa", dùng từ này để hình dung về hắn quả không sai, nói thật, cô nữa đời này đã gặp qua
nhiều người tài giỏi, chẳng hạn như hai người anh trai của cô, chẳng hạn như mấy người đàn ông ở Lãnh gia, Cung gia và Lăng gia ( chi tiết xin
đọc tứ đại tài phiệt)
Chỉ có điều, cái tên Niếp Tích này cũng có thể xem là có chút thú vị.
Không nói đến dáng người cao lớn, ngoại hình của hắn cơ bản cũng có thể xem
là dễ nhìn, trên người hắn phát ra một loại nguy hiểm, lại mang theo vẻ
lười biếng, không thể nói được là kì lạ chỗ nào, nói chung, không thể
khinh thường.
Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu, khó chịu mà khẽ chớp
đôi mi thanh tú, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, vừa rồi dùng sức hơi nhiều,
nhưng mà cái người đàn ông này cũng thật vô tâm, người yêu vào bệnh
viện, hắn còn làm như không có việc gì.
Gió đêm nhẹ thổi qua những sợi tóc trên trán, rơi vào khuôn mặt cô, Niếp Tích thấy vậy, bổng dưng kề sát khuôn mặt cô.
"Tiểu nha đầu, cô vừa mới nói cái gì hả?"
Cô chỉ là một người dáng vẻ nhỏ bé, không ngờ cũng thật sự có bản lĩnh.
Lãnh Tang Thanh cũng không trốn tránh, nhìn thẳng hắn, nói đùa, hắn thật sự
cho rằng mình dũng mãnh là có thể dọa cô bỏ chạy sao? Không biết từ nhỏ
đến lớn cô đã miễn dịch đủ những người dũng mãnh rồi hả.
"Vị tiên sinh này, anh đem khuôn mặt tự nhận là thanh tú của mình để trước mắt tôi, anh sẽ không có hứng thú với phụ nữ chứ?"
Niếp Tích cuối cùng cũng hiểu cô vừa nói gì, lại không nói gì mà chỉ cười cười, có nguyên nhân gì mà nói vậy?
Thấy hắn không nói, Lãnh Tang Thanh càng thêm khẳng định suy đoán của mình
là chính xác, hắng hắng giọng, lui về sau một bước nhìn hắn, "Đừng sợ,
tôi sẽ không nói với ai, tôi thấy việc này rất bình thường. Trở lại vấn
đề, tôi cứu người yêu của anh, xuất phát từ phép lịch sự, anh có phải
cũng nên có qua có lại với tôi hay không?"
Niếp Tích nhíu mày
nhìn cô, sau một hồi, lấy tay khoanh lại trước ngực, "Có qua có lại?
Đúng là cô rất thích làm việc thiện, nhưng có liên quan gì đến tôi?"
Nha đầu này từ đâu chui ra vậy?
Lãnh Tang Thanh lạnh lùng cười, cô thích làm việc thiện? Nói đùa, cô là sinh viên khoa y, cứu người là trách nhiệm của cô, người đàn ông này còn ra
vẻ coi thường cô.
"Ý của anh là tôi xen vào chuyện của người khác?"
"Cô cho là thế nào?"
Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, giống như bất đắc dĩ mà nói một câu,
"Không ngờ, anh lại là người nói chuyện không có đạo đức như thế, tim
cũng rất thất đức. Nghĩ lại, nếu như anh tại quán bar có niềm vui mới,
đương nhiên muốn vứt bỏ người yêu cũ, thậm chí còn muốn hắn nhanh chóng
chết đi cho rồi."
"Chúng tôi cũng không nhận ra." Niếp Tích buồn cười mà nói một câu, ý là - cô căn bản không biết tôi.
"Niếp tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống từ từ tâm sự.", Lãnh Tang
Thanh rất thông minh, đương nhiên nghe ra ý tứ của hắn, nhưng chỉ nhẹ
nhàng cười, phản đối mà đưa ra ý kiến.
Niếp Tích nhún nhún vai,
quan sát tỉ mỉ người phụ nữ xinh đẹp này, "Tâm sự? Tốt, chỉ có điều địa
điểm do tôi chọn." Nói đến chỗ này, anh lại tiến sát cô, tùy tiện mà hít thở mùi hương trên người cô, mắt anh đầy tà khí, "Trên giường, thế
nào?"
Không đợi hắn có cơ hội thưởng thức vẻ lúng túng hoảng sợ của cô, Lãnh Tang Thanh liền đưa điện thoại di động ra trước mặt hắn,
"Niếp tiên sinh, sau khi nhìn tấm ảnh, anh còn có quyền lựa chọn sao?"
Niếp Tích vừa nhìn, vốn môi hơi mỉm cười đột nhiên nghiêm mặt ....
"Còn không đi theo tôi?" Lãnh Tang Thanh chưa nói hai lời, trực tiếp kéo áo hắn rời khỏi cửa quán bar.
"Thương lượng" địa điểm coi như cũng tốt, ít nhất Lãnh Tang Thanh có chút thời
gian để suy nghĩ đến vị này, nhìn qua là biết thân phận người đàn ông
này rất cao quý, một quán cà phê cao cấp không thể cao cấp hơn, lúc này
so với ở bar, quán cà phê này người ngồi có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Cô rốt cục muốn thế nào?" Niếp Tích lười biếng dựa lưng vào ghế, cầm lấy
tách cà phê uống một ngụm, tiếp đó huýt sáo một tiếng, "Tốt, chính tông
Lam sơn, càng ngày càng hiếm, bây giờ nhất định phải uống nhiều một chút mới được."
"Tùy ý, dù sao tiền cũng do anh trả," Lãnh Tang Thanh sau khi nói xong, gõ ngón tay mình lên tách cà phê trước mặt, "Dĩ nhiên cũng bao gồm luôn ly này của tôi."
Xoay người từ trong túi lấy ra một phần tài liệu, để lên trước mặt Niếp Tích,
"Ký nó!" Yêu cầu dứt khoát, ngắn gọn.
"Đây là cái gì?" Niếp Tích không lập tức mở ra, chỉ thờ ơ hỏi một câu.
"Lời xin lỗi và tiền bồi thường!" Lãnh Tang Thanh nhấn mạnh từng chữ mà tuyên bố, đôi mắt lấp lánh không hề hoang mang.
Niếp Tích không nhìn kĩ người này không được, bổng nhiên xuất hiện một nha
đầu, còn bắt hắn phải ký cái hiệp ước xin lỗi và bồi thường gì đó? Có vẻ hiệp ước có chút không bình đẳng này rất thú vị.
Sau khi mở tài liệu ra, rất nhanh quét mắt qua vài lần, ánh mắt liền lộ ý cười xấu xa,
"Cô chính là Phác Tuệ? Cái người vẽ tranh biếm họa gì đó?" Nói xong lại bồi thêm một câu, "Vừa nhìn cô thông thạo y thuật như vậy, tôi còn tưởng cô là một bác sĩ."
Lãnh Tang Thanh lười biếng giải thích, dứt khoát dựa vào ghế, "Anh ký hay không?"
" Xem ra cô đang cô uy hiếp tôi để đòi tiền rồi." Niếp Tích nhẹ nhàng cười, giống như đó chỉ là chuyện nhỏ, vẻ đẹp mê người.
Lãnh Tang Thanh vì nụ cười của hắn mà có chút nghi ngờ, giơ điện thoại lên,
nụ cười mang theo rõ vẻ cảnh cáo, "Tốt, nếu như không ký tên, vậy thì
tấm hình trong điện thoại của tôi rất nhanh sẽ là đầu đề của các trang
báo, Niếp tiên sinh, anh không muốn như vậy chứ?"
Chính tấm hình
này mới có thể làm hắn ngoan ngoãn đi cùng cô, tấm hình là do cô chụp,
chính là hình ảnh Niếp Tích và người đàn ông say rượu kia đang ôm ấp, dù sao bây giờ phóng viên nhiều như vậy, cô không ngại lợi dụng bọn họ.
Loại người như hắn tuyệt đối sẽ không để cho người ngoài biết được sở
thích đặc biệt của hắn, nếu hắn dám bất nhân, cũng đừng trách cô bất
nghĩa.
Ánh mắt Niếp Tích như lưỡi dao, đem tâm tư của cô phân
tích rõ ràng, cười cười, hai tay mở ra, "Phác tác gia, tôi tự nhận thấy
mình không chỗ nào đắc tội với cô."
"Không có sao?" Lãnh Tang
Thanh khẽ cắn môi, hai mắt nhìn thẳng hắn, "Anh nói chuyện thật đúng là
không hợp lý, nếu biết rõ tên Phác Tuệ, chẳng lẽ không biết bản thân đã
làm chuyện gì? Thì bởi vì những lời anh nói, làm hại sách tranh châm
biếm sắp xuất bản của tôi ít đi mấy vạn quyễn, không những khiến người
ta tổn thất tiền, còn sĩ nhục kết quả lao động của người ta, quan trọng
là làm đối phương mất lòng tin, lẽ nào, tôi bắt anh xin lỗi và bồi
thường tinh thần có gì sai sao?"
“Tôi nhìn dáng vẻ của cô không nghĩ đã bị đả kích." Niếp Tích càng buồn cười mà nhìn cô, bộ dạng chán đời.
"Cuối cùng tôi hỏi anh một câu, ký, hay không ký." Lãnh Tang Thanh luôn là
người thẳng thắng nhanh nhẹn, không muốn cùng người như thế nhiều lời,
dứt khoát hỏi một câu.
* Chị hỏi mà không có chấm hỏi gì hết sao anh trả lời.
"Không ký, cô có thể làm gì tôi?" Niếp Tích rất thích thú, đáy mắt hiện lên ý cười.
Lãnh Tang Thanh bỗng cười nhạt, "Thuyết phục một người có hai cách, thứ nhất chính là nói lý với người đó, tôi mới dùng qua rồi, xem ra không tốt,
như vậy", cô đứng dậy, xoay xoay cổ tay, nụ cười càng sâu, "Tôi chỉ có
thể dùng cách thứ hai, chính là - dùng võ với ngươi!"
Nói xong,
nụ cười bên môi của cô trong nháy mắt tan biến, hướng về khuôn mặt tuần
tú của Niếp Tích hung hăng đánh một đấm, ngay sau đó lại đá vòng một
cái,"Binh" một tiếng, cả người Niếp Tích ngã xuống đất...