Niếp Ngân túm lấy áo của hắn, giống như hùng ưng chụp mồi, giống như hai
móng vuốt túm lấy một con thỏ gầy yếu, đem hắn kéo đến trong tầm mắt mọi người.
Tiêu Tông cảm thấy bản thân như bị xách lên, hắn vẫn không
có dũng khí nhìn vào mắt của Niếp Ngân, giả bộ điềm tĩnh mà nhìn xuống
phía dưới.
Niếp Ngân tao nhã mà cười cười, nhìn Tiêu Tông, ung dung mà nói: "Vừa nghe xong câu chuyện của ngươi, tôi có mấy chỗ không hiểu
lắm, tôi có thể hỏi anh một chút không?"
Mặc dù Niếp Ngân vô cùng không muốn nghe giải thích, nhưng vì cha, anh có lẽ nên thu bớt lại phong độ của mình.
Tiêu Tông nghe thế, mắt hơi nheo lại.
Bầu không khí ở lễ đường ngưng lại như bị đóng băng.
Ba cha con Niếp Nhân Quân nghi ngờ, theo những gì được xem trên camera
giám sát, người ngã xuống chính là Niếp Nhân Thế, chỉ có điều bọn họ đều biết rõ, tất cả những thứ này chỉ được đơn giản hóa thành câu chuyện,
hơn nữa một cái kết cục kì lạ, lập tức đã thay đổi hoàn toàn sự thật của sự việc.
Niếp Nhân Thế hẳn là sẽ không chết.
Lúc rời khỏi, mọi người trong mật thất, hắn đang trong tình trạng rất tốt.
Thế nhưng, lại lấy cớ là bản thân mình chết, đối phó với người nhà của
Niếp Nhân Quân? Người chết là giả sao? So với phía dưới, cho dù là đổi
lại quản gia La Sâm bị bắn chết, vì Niếp Nhân Thế bảo vệ đại cục, không
phải đổi lại càng có tính kích động sao!
Ba người hơn nữa còn có Lãnh Tang Thanh, vẫn cho là như vậy.
Lãnh Tang Thanh vô cùng lo lắng mà nắm chặt tay vịn trên ghế, một đôi
mắt đẹp ngoài trừ sự khinh bỉ với Tiêu Tông, còn đối với Niếp Ngân là sự lo lắng và yêu thương.
Niếp Tích nhíu chặt mày, vẻ mặt dũng mãnh
khác thường, khóe miệng trể xuống, nhưng vẫn lộ vẻ kiêu ngạo bình thường của anh, anh bình tĩnh mà nhìn Niếp Ngân, đối với thái độ khác thường
của đại ca mà muốn giải thích loại chuyện này, tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng có vẻ đã hiểu.
Người ở phía dưới, vẻ mặt không biểu lộ chút tình cảm, so với bất cứ biểu cảm nào cũng càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ,
giống như lúc này Niếp Ngân đối mắt với nghìn người.
Anh rất ghét
việc làm của bản thân mình bây giờ, anh cảm thấy phải cùng tên tiểu nhân Tiêu Tông này tranh luận, hoàn toàn là đang khinh thường chính mình,
thế nhưng Niếp môn lại là một chỗ như thế này, nếu bản thân không làm
như vậy, cha sẽ trong nháy mắt rơi vào bước đường cùng.
Niếp Ngân quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tông, ngũ quan tinh tế: "Ngươi rất rõ mọi chuyện ngày hôm đó?"
Tiêu Tông liếc mắt nhìn Niếp Ngân, vẩn chỉ dám nhìn một bên mặt anh: "Đúng."
"À?" Niếp Ngân bất đắc dĩ mà nở nụ cười: "Ngươi đã nói là chúng tôi
giết Niếp Nhân Thế, vậy vì sao lại giữ lại quản gia La Sâm và ngươi sống trên đời này làm nhân chứng?"
Trong lòng Tiêu Tông căng thẳng, câu chuyện quá mức tinh tế đã vượt quá giới hạn suy đoán của hắn.
Trong đáy mắt của hắn hiện lên một chút do dự, con ngươi mất tự nhiên mà đảo một vòng.
"Là chúng tôi may mắn trốn thoát, không phải như thế có thể chúng tôi
đã thành cô hồn dưới súng của ngươi rồi." Quản gia La Sâm ở bên cạnh
giải thích.
"Bây giờ không phải là lời thoại của ngươi, cái lão già nhà ngươi ngậm miệng lại, bằng không thực sự có thể thành cô hồn dưới
súng của tôi đó." Niếp Tích tràn đầy tức giận mà trừng mắt với La Sâm.
Nghe thấy lời khiêu khích, trong mắt La Sâm có một tia sát khí, sau đó lại cố gắng mà nhịn xuống.
"La Sâm tiên sinh nói không sai, chúng tôi chính là liều mạng mà trốn
thoát, mới toàn mạng cho đến hôm nay." Tiêu Tông thuận thế mà nói.
"Lúc đó làm sao trốn thoát? Tôi nghĩ với thân thủ của tôi và Niếp Tích,
hai người các ngươi đồng thời mà chạy rất dễ bị túm được." Niếp Ngân nói một câu khí thế đầy mạnh mẽ, khiến cho hô hấp của Tiêu Tông cũng khó
khăn.
"Không phải! Không phải cùng nhau trốn, chúng tôi là chia
nhau chạy trốn." Trên trán Tiêu Tông đã chảy mồ hôi hột, hai tay trong
túi quần, ra sức mà lau chùi.
Khóe miệng Niếp Ngân đắc ý cong lên, đôi mắt chim ưng híp lại, lạnh lùng mà nhìn thoáng qua những người dưới đài.
Quản gia La Sâm bất đắc dĩ mà cúi đầu, vẻ mặt đầy phẩn nộ.
Ý cười trên mặt Niếp Ngân lúc này khiến cho Tiêu Tông cảm thấy áp lực
càng lớn hơn, anh tiếp tục mạnh mẽ mà gầm nhẹ: "Ngươi đối với Niếp môn
rất quen thuộc sao? Cùng với quản gia La Sâm chia nhau chạy trốn, ngươi
có thể biết đường!"
Một câu nói khiến cho Tiêu Tông cảm thấy yết
hầu giống như bị bóp nghẹn, nuốt không trôi, nôn không được, chỉ có thể
há miệng mà thở phì phò.
Người bên trong lễ đường bắt đầu bàn tán, người nghe người nói mà trở nên ồn ào.
Lãnh Tang Thanh giương đôi mắt xem thường mà nhìn Tiêu Tông tại Niếp
môn to lớn như thế trong một gia tộc như Niếp môn, hơn nữa khí thế Niếp
môn này lạnh như băng, cô rất hiểu tâm trạng căng thẳng đầy hồi hộp của
Tiêu Tông lúc này, quản gia La Sâm đã tính sai một nước cờ.
Nhưng
mà ngay lúc tâm trạng Tiêu Tông đang loạn, Niếp Ngân thình lình lại
khiển trách một câu: "Ngươi cùng với Niếp Nhân Thế rất quen sao?"
Tim Tiêu Tông chợt đập mạnh, trong ánh mắt mờ mịt đang suy nghĩ vội
vàng, hắn quay đầu nhìn quản gia La Sâm, mong nhận được chỉ thị của hắn, nhưng cơ thể của Niếp Ngân hơi nghiêng, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Tiêu Tông.
Qua hơn nửa ngày, Tiêu Tông rốt cục cũng buồn bực mà nói một câu: "Rất quen...À... Không quen..."
"Cuối cùng có quen hay không?" Niếp Ngân rống lên một tiếng, Tiêu Tông dưới ánh mắt Niếp Ngân đã không còn chỗ trốn.
Hai chân hắn lúc này như nhũn ra, hận không thể lập tức chạy ra khỏi lễ đường, nhưng bất kể là trong hoàn cảnh nào cũng không cho phép hắn làm
như vậy.
"Không quen." Hắn thấp thỏm mà trả lời.
"Vậy với quản gia La Sâm thì sao?" Niếp Ngân tiếp tục tra hỏi.
"Cũng không quen" Tiêu Tông mạnh mẽ mà chống lại những sợi dây thần
kinh như sắp vở ra. Tự nhận thấy mình cũng là một người đàn ông vô cùng
ưu tú, nhưng trước mắt người đàn ông này, lại cảm giác bản thân giống
như một loại côn trùng thấp kém.
Ý cười của Niếp Ngân lần nữa hiện
lên: "Vậy vì sao trong camera giám sát vừa rồi, phía sau Niếp Nhân Thế,
lại là hình ảnh của ngươi xuất hiện? Ngươi ở nơi này làm cái gì?"
Niếp Ngân rất rõ hắn vừa rồi căn bản không có xuất hiện trong camera
giám sát, còn đoán được Tiêu Tông ngày hôm đó căn bản là thừa dịp mọi
người hỗn loạn, không chui vào gương dự bị, mà lại trở về trong mật
thất. Theo như lời Lãnh Tang Thanh, về sau lúc cô và Niếp Tích trở lại
gương dự bị tìm Tiêu Tông, hắn đã biến mất, vậy chỉ có thể chứng minh
hắn ngay từ đầu không có vào bên trong, nếu không coi như hắn cầm cưa
điện, cũng cạy không nổi cái gương dự bị trong xe, mà nguyên nhân hắn
không đi vào chỉ có một, nhất định đã đầu phục quản gia La Sâm.
Vẻ
mặt quản gia La Sâm có chút lo lắng, nhưng trước mặt nhiều người như
vậy, hắn không thể lần nữa nói giúp Tiêu Tông, mồ hôi trong lòng bàn tay hắn không ngừng chảy, trong lòng loạn như cơn gió lốc ngoài biển khơi.
Mọi người dưới đài cũng vì kế sách bát ngờ của Niếp Ngân mà có chút băn khoăn, nhưng biết rõ là kế sách nhưng bọn họ cũng không cách nào mở
miệng, chỉ có thể đợi lời giải thích của Tiêu Tông.
Một chiêu "Bịa
đặt" của Niếp Ngân, khiến cho mọi người trong tình trạng như nước vỡ đê, tình huống đột ngột này mọi người không muốn thấy.
Niếp môn mặc dù huyết thống của mỗi người có liên quan đến nhau, nhưng loại chuyện này
giống như là cuống rốn, sau khi bọn họ ra đời, đã bị cha mẹ cắt đi,
giành giật trờ thành một loại sinh tồn trong Niếp môn.
Niếp Nhân
Thế chết đối với bọn họ là một chuyện tốt, bọn họ cũng không quan tâm
cuối cùng là ai giết Niếp Nhân Thế, nhưng đổi lại hung thủ là kẻ khác,
bọn họ ngay cả tâm tình mời ăn cơm đều có, mà nếu quả là có liên quan
đến các chưởng sự khác trong Niếp môn, mỗi người có thể nóng lòng muốn
tỷ thí, bởi vì gắn kết sức mạnh của các chưởng sự, sẽ diệt tận gốc một
người.
Tiêu Tông bị những lời chất vấn này, cả người đông lại tại
chỗ, trong lòng hắn rất rõ, bản thân mình quay trở lại, bị máy giám sát
ghi hình, là chuyện bình thường, nhưng lúc trước quản gia La Sâm cũng
không có nói cho hắn biết, hắn xuất hiện trong đoạn nào, vậy cuối cùng
chuyện gì xảy ra.
Trong đầu hắn bây giờ đã rối loạn quấn thành một đường rồi.
"Không nghĩ tới, con người của ngươi cũng có thể giảo hoạt như vậy." Quản gia La Sâm ở phía sau Niếp Ngân, tức giận mà nói.
"Niếp Ngân quay đầu quét mắt nhìn La Sâm, lạnh lùng mà nói: "Muốn mạng của tôi, lần sau chuẩn bị cả một quân đội đến."
La Sâm tránh ánh mắt của Niếp Ngân, hai hàm răng nghiến lại vang lên tiếng "Ken két".
"Này, người này, dự định để chúng tôi ở chỗ này cùng ngươi xem mặt trời lặn sao?" Niếp Tích mượn tâm trạng hồi hộp của hắn, lớn tiếng hét lên.
Tiêu Tông bị tiếng kêu của anh làm cho hoảng sợ, líu lưỡi mà nói: "Tôi ... Tôi chỉ là..."
Hắn nói lắp, đôi mắt di chuyển loạn xạ, hắn rất căng thẳng, vì vậy khi
hắn nói sai, có thể là tự mình giết mình, còn có hắn muốn đạt được mọi
thứ.
"Tôi chỉ muốn nhìn Niếp Nhân Thế tiên sinh có đúng là chết rồi không... Cho nên... Cho nên mới trở lại." Hắn thận trọng từng lời nói,
trong quá trình đó giống như thiếu dưỡng khí.
Nhưng Niếp Ngân căn
bản không để cho hắn cơ hội bổ sung dưỡng khí, ánh mắt sắc bén có chút
tà mị, càng lại gần Tiêu Tông, trong giọng nói bình tĩnh ẩn chứa không
ít đắc ý: "Rõ ràng đang chạy trốn, vì sao còn có thể quay trở lại? Niếp
Nhân Thế trúng đạn bên mặt trái hay phải?"
Tiêu Tông cố gắng suy
nghĩ. thế nhưng hắn chưa hề nhìn qua thi thể trong quan tài, làm sau
biết là bên trái hay bên phải: "Là ... Là khuôn mặt bên trái."
Niếp Ngân lạnh lùng mà nói một câu: "Ngươi xác định?"
Tiêu Tông nhìn ánh mắt bình tĩnh của Niếp Ngân, trong lòng không yên, vội vàng đổi giọng: "Không đúng... là... là má phải."
Niếp Ngân bất đắc dĩ mà hít một hơi, cười khổ một tiếng.
"Không, không phải, ta nhớ ra rồi, là má trái, không sai." Tiêu Tông đã hoàn toàn bị Niếp Ngân nắm trong lòng bàn tay.
Người dưới đài xôn xao, bọn họ đã không còn tin tưởng một chút nào về người thanh niên đang hoảng hốt này.
Niếp Tích sảy bước nhanh đến, túm áo hắn, đem hắn kéo đến bên cạnh quan tài, kéo nắp quan tài ra, bàn tay to đem đầu hắn đặt trước thi thể.
"A!" Tiêu Tông phát ra tiếng hét thảm thiết.
"Ngươi nhìn cho rõ, cuối cùng là bên nào? Ngươi vừa nói ngươi trở lại
để xác nhận xem Niếp Nhân Thế chết hay chưa, sao vậy, ngươi dùng mũi để
xác nhận sao?" Niếp Tích cuối cùng đã nổi giận với hắn, đem khuôn mắt
Tiêu Tông mà ấn vào trên mặt thi thể.