Niếp Tích bảo vệ cha, bắt thêm Tu Nguyệt, ba người đi ra khỏi lễ đường.
Ánh mặt trời chói lóa, trong nháy mắt bao trùm lấy cơ thể mọi người,
khiến cho vài người trong nhất thời có phần không thích ứng.
Vừa mới nói tạm biệt với ánh nắng tươi đẹp không bao lâu, bây giờ lại
trở nên xa lạ, giống như một thế kỉ rồi chưa gặp lại, chưa từng ấm áp
như vậy, chưa từng rực rỡ như vậy.
Có lẽ, nguyên nhân không phải tại bản thân mặt trời, đối với bọn họ mà nói, Niếp môn vĩnh viễn là đêm đen.
Sắc mặt quản gia La Sâm rất khó xem, sự việc an bày trước mắt, Niếp
Nhân Hằng giữ vai trò là "mồi lửa”, nhưng hôm nay "mồi lửa" này đã tắt,
tiếp theo dường như không còn cách nào có thể tiến triển thêm.
Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Niếp Ngân, tiếng thở trong người hắn phát ra sự không cam lòng.
"Niếp Ngân, hừ hừ, ngươi dường như lúc nào cũng có tài tìm được lối
thoát khi bước vào đường cùng." Trong lòng hắn nghĩ, chỉ có điều cùng
với vẻ mắt hưng phấn cùng lúc tồn tại.
Niếp Nhân Hằng thấy ba
người điềm nhiên mà đi tới, trong lòng điên cuồng không thôi, hắn lần
nữa giơ súng lên, chĩa vào Niếp Tích.
Mà Niếp Ngân cũng dùng cùng tốc độ, khẩu súng từ trên ngực, họng súng đã dán chặt vào thái dương của Niếp Nhiên.
"Con của ngươi đang ở trong tay bọn họ, ngươi điên rồi sao?" Niếp Nhân Nghĩa lần nữa chặn trước họng súng của Niếp Nhân Hằng.
Niếp Nhân Quân không hề sợ hãi, ngược lại còn cười, nhẹ nhàng đẩy Niếp
Nhân Nghĩa ra, chính mình đứng trước họng súng của Niếp Nhân Hằng, khí
cao ngang trời mà nhìn Niếp Nhân Hằng: "Nếu có thể ra tay, ngươi còn
chịu uất ức đến bây giờ sao?" Đang nói chuyện, ông vỗ vỗ khuôn mặt của
Niếp Nhân Hằng: "Tôi đang nghĩ hôm nay có phải ngươi hít ma túy quá liều rồi không, sao mà từ đầu đến cuối cứ giống như chó điên vậy."
Niếp Nhân Hằng nghe xong những lời này có chút kích động, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cơ mặt không ngừng giật giật, hai mắt đã bị che kín bởi những
tơ máu căm hận, hắn cầm súng chỉa vào ấn đường của Niếp Nhân Quân, ngón
tay trên cò súng có chút run run.
"Đừng! Cha, đừng kích động!"
Niếp Nhiên cảm giác được sát khí từ cha, khàn giọng mà khuyên can, hắn
chỉ sợ mạng của mình phải kết thúc sau phát súng của cha.
Niếp
Nhân Hằng quay đầu, căm hận mà nhìn con trai mình, trong lòng giống như
nham thạch nóng chảy bị nén dưới đáy núi lửa: "Không có hi vọng gì đâu!"
Niếp Ngân lạnh lùng than một tiếng, như dã thú hung hăng mà
gầm nhẹ: "Nếu ngươi dám nổ súng, tôi tuyệt đối sẽ cùng lúc kết liễu mạng sống con trai ngươi, ngươi cứ chờ xem!"
Niếp Nhân Hằng thở dài, từ từ hạ súng xuống.
"Ngân nhi, Tích nhi, chúng ta đi!" Niếp Nhân Quân ngạo mạn mà cười, xoay người đi về phía xe.
Mà Niếp Ngân và Niếp Tích lại không có ý muốn đi, hai anh em rốt cuộc bắt đầu tìm kiếm trong đám người.
Chỉ có điều, cái người này rất dễ tìm được, Niếp Thâm ngồi ở bên cạnh
đài phun nước, giống như một khán giả đang thưởng thức mọi chuyện đang
phát triển bên này.
Hắn nhận ra hai anh em Niếp Ngân đang nhìn
về phía này, vì vậy hơi cười cười, chỉ chỉ về phía cổng chính, khẳng
định mà gật đầu.
Niếp Ngân cũng không biểu thị gì với hắn, vẫn
vô cảm như trước, anh hạ khẩu súng trên người Niếp Nhiên xuống, cảnh
giác mà đối diện với mọi người, lùi lại đi ở phía sau cha mình.
Niếp Tích bên này dường như sẽ nhẹ nhõm rất nhiều, Tu Nguyệt lại luôn
tượng trưng mà giãy giụa một chút, chỉ có điều bởi vì cô chung quy chỉ
là thân phận đàn bà, không ai lại để ý đến sự phản kháng không chút sức
lực này của cô.
Isabella theo đám người đi ra, đối với hành
động của một nhà Niếp Nhân Quân lúc này, bà tỏ vẻ vô cùng bất mãn: "Ngân nhi, Tích nhi, các con thả người ra trước, nếu Niếp Nhân Thế không phải do các con giết, hành động của các con bây giờ quả thật là cực kỳ ngu
xuẩn, giống như quả thật là các con giết, làm như vậy nhiều lắm chỉ có
thể tranh thủ được thời gian đến xong đám tang. Chuyện ngày hôm nay còn
rất nhiều chỗ đáng cân nhắc, có cô ở đây, nhất định sẽ cho các con một
sự công bằng, nhưng nếu các con cứ đi như vậy, ngay cả một sự công bằng
cũng không có, cô cũng không có cách nào giúp các con."
Niếp
Nhân Quân cười nhạo một tiếng, mở cửa xe, một chân đặt vào bên trong,
quay đầu nhìn Isabella: "Nếu ngươi có thể cho chúng ta công bằng, chúng
ta sẽ không chết oan dưới đầu súng, công bằng loại này căn bản không có ở phạm vi giáo dục của Niếp môn."
Tiếp theo, ông giơ tay chỉ vào mọi người: "Niếp Nhân Quân tôi là một người quang minh lỗi lạc, chuyện
đã làm nhất định sẽ không nói không, mà chuyện chưa từng làm, muốn đỗ
lên người tôi không dễ dàng như vậy đâu. Chuyện hôm nay, tôi sẽ tìm ra
trong thời gian ngắn nhất, cho mọi người một sự công bằng, nếu trong
thời gian này, có ai muốn tìm đến nhà chúng tôi gây phiền phức, có khả
năng cứ việc đến thử xem, tôi lúc nào cũng hoan nghênh!"
"Thiếu gia, không thể cứ cho bọn họ đi như thế." Quản gia La Sâm cúi thấp
người nhỏ giọng nói với Niếp Hoán. Sắc mặt hắn lúc này vô cùng khó chịu, thế nhưng những người chưởng sự trước mặt như vậy, chung quy cũng không đến phần hắn nói chuyện.
Niếp Hoán đánh tay ra hiệu, quản gia
La Sâm đẩy hắn đến phía trước đoàn người, hắn tháo mặt nạ ô-xy xuống,
cũng không quay lại Niếp Nhân Quân, mà là nhìn thẳng Niếp Ngân, trong
ánh mắt không có phẫn nộ, cũng không có căm hờn, dường như có ý khác.
"Tôi cho các ngươi thời hạn bốn ngày, nếu đến lúc đó các ngươi không
thể đưa ra bằng chứng, đội hình máy bay chiến đấu sẽ biến chỗ các ngươi
thành địa ngục."
"Thiếu gia, cậu..." Quản gia La Sâm đối với quyết định này của Niếp Hoán không muốn tán thành.
Niếp Hoán chậm rãi giơ tay lên, cắt ngang lời nói cũa hắn.
Niếp Ngân không nói gì, ánh mắt khiếp người nhìn quét qua mọi người ở đây, sau đó đá Niếp Nhiên một đá, ngồi vào trong xe.
Niếp Nhiên vẫn ôm cái đầu đang chảy máu như cũ, thất tha thất thiểu mà
chạy về phía cha, mà Niếp Nhân Hằng lại làm ra bộ mặt không chịu thua
kém, thờ ơ liếc mắt nhìn Niếp Hoán một cái.
Niếp Tích vỗ vào bả vai Tu Nguyệt, đem cô nhét vào trong xe, bản thân vừa tính lên xe, chợt nghe Niếp Nhân Nghĩa ở bên kia hô to: "Niếp Tích, sao còn chưa thả cô
ấy?"
Niếp Tích xấu xa mà cười, cái loại đặc biệt ngỗ nghịch này lại xuất hiện trên mặt anh: "Mang về làm áp trại phu nhân, còn có thể
tìm một vợ bé." Nói xong, anh chui vào trong xe.
Niếp Tích khởi động xe, anh chọn rời khỏi từ cửa bên hông, bởi vì phía cửa chính, Niếp Nhân Nghĩa và con trai đang chạy xe tới.
Đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người, chỉ để lại tiếng động cơ điếc tai.
Mà cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao màu trắng, nhanh chóng mà tiến vào từ cửa chính.
_______________________________________
Niếp Ngân là vì suy nghĩ cho bản thân, lo lắng trong tình cảnh hỗn
loạn, bản thân sẽ có nguy hiểm, cho nên mới đưa mình rời khỏi.
Sau khi đã hiểu được suy nghĩ của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh một đường
lao thẳng về Niếp môn, sử dụng thời gian, gần hai phần ba thời gian rời
khỏi.
Dọc theo đường đi, cô đã suy nghĩ hàng vạn lần.
Cô có nghĩ tới, Niếp môn là nơi dầu sôi lửa bỏng, thế giới đó dường như
thoát ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bản thân trở về giống như rơi vào miệng cọp lần nữa;
Cô có nghĩ tới, bản thân trở về nhất
định sẽ chọc cho người đàn ông kia tức giận, nếu hai bên phát sinh tranh chấp, anh có thể vì bảo vệ mình mà bị phân tâm, bản thân sẽ liên lụy
anh;
Cô có nghĩ tới, anh đã từng hỏi qua mình có hiểu thế nào
là tình yêu. Hiểu không? Bản thân gặp anh là may mắn hay bất hạnh? Khi
đại não còn đang suy nghĩ, cơ thể và tim đã bắt đầu hành động trước, đã
bắt đầu hướng về người đàn ông ấy mà lao đến.
Cho dù đó là nơi
dầu sôi lửa bỏng, cho dù đó là nơi hang hùm miệng cọp, mặc dù bản thân
đã rời khỏi, nhưng không ngờ ở lại nơi đây mới là điều cô muốn, yêu hận
trổi dậy, là nổi đau khổ lớn nhất.
Cái tên ngốc này cũng muốn
đem mình khời khỏi, anh hẳn là đã nghĩ đến cả chuyện từ trước đến giờ,
bản thân cô so với anh càng rõ ràng hơn, nếu có cô ở đây, sự hãm hại của quản gia La Sâm và Niếp Hoán căn bản sẽ không được dễ dàng.
Anh lại tức giận thì thế nào, cô không hiểu tình yêu thì thế nào, có nơi nào dạy về thứ này sao?
Bản thân thấy anh che chắn cho mình khi bị quản gia La Sâm tấn công, mà lúc hấp hối, trong lòng đau đớn là không thể nghi ngờ;
Bản thân thấy anh nằm trên giường bệnh, khi cần lấy máu của mình để duy trì mạng sống, bản thân là cam tâm tình nguyện;
Bản thân khi nghe anh nói những lời tình nồng mật ý, lớn tiếng yêu cầu
cô khi chưa được sự cho phép của anh tuyệt đối không được rời khỏi anh,
lòng trung thành trong lòng cô là thật sự tồn tại;
Khi cô mỗi
lần nhiệt tình, anh đều dội một chậu nước lạnh, mà lúc đó bản thân không hề nản lòng, anh lại mặc nhiên không lên tiếng, phương thức của anh là
kéo cô vào lòng, trong lòng cô mâu thuẫn đã ngấm ngầm quấn lại ...
Còn cần cái gì khác nữa?
Dọc theo đường đi, cô tự hỏi hàng ngàn lần.
Tốc độ nhanh như chớp, tiếng động cơ ầm ầm, chấn động cây hai bên đường.
May mà, đường này chuyện phục vụ Niếp môn, cũng không có nhiều xe.
Không may, từ phía xa đã trong thấy đám người vây quanh ngoài cửa lễ đường.
"Không xong rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ!" Lãnh Tang Thanh nơm nớp lo sợ nhìn về phía đám người, lúc này tốc độ cũng chậm lại.
Trong không khí dày đặc như vừa có trận mưa bom, còn lưu lại mùi thuốc
súng nồng nặc, điều này làm cho tim của Lãnh Tang Thanh càng thêm lo
lắng bất an.
Từng chút, từng chút mà tiến lại gần đám người, cô cũng không xuống xe, cũng không tắt máy, nhìn bầu không khí không tốt
này khiến cô đề cao cảnh giác.
Lúc đài phun nước, cô lần nữa
thấy Niếp Thâm, trên mặt hắn cũng không có gì thay đổi, dường như quan
hệ giữa những người ở đây đối với hắn không có gì liên quan, trên mặt
chỉ có một biểu cảm - mỉm cười.
Niếp Thâm thấy Lãnh Tang Thanh quay lại, hơi cười cười, hướng về phía cô phất phất tay.
Nhưng Lãnh Tang Thanh lại không có thời gian, cũng không có tâm tình
đáp lại hắn, đôi mắt xinh đẹp của cô đảo một vòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Niếp Ngân.
Người của Niếp môn cũng chú ý đến tốc độ
chậm rãi của chiếc xe này, thấy được người trên xe, có một số người vui
mừng, có một số người lại đặc biệt vui mừng.
Niếp Nhân Hằng
nghêng ngang mà đi tới, chặn phía trước đầu xe, một tay đặt ở trên đầu
xe, điều này khiến cho Lãnh Tang Thanh không còn cách nào, buộc phải
dừng lại.
Cô cũng không lập tức xuống xe, mà nhanh nhẹn khóa
cửa xe, yên tĩnh mà nhìn chằm chằm động tác của Niếp Nhân Hằng, bàn tay
toát mồ hôi, mồ hôi từ cơ thể cô, làm ướt cả áo sơ mi trắng, lúc này như ẩn như hiện.
Những người khác cũng đều bước lại, vẻ mặt vô cảm mà nhìn Lãnh Tang Thanh trong xe.
"Bắt cô ta, cô ta là vợ chưa cưới của Niếp Ngân, có cô ta trong tay,
không tin Niếp Tích sẽ không trả lại con dâu cho tôi!" Niếp Nhân Nghĩa
hổn hển thấy Lãnh Tang Thanh trở lại, giống như gặp được ân nhân cứu
mạng, ba chân bốn cẳng mà chạy về phía bên này.
"Niếp Tích bắt
con dâu ông! Chạy trốn sao? Niếp Ngân đâu? Niếp bá bá đâu? Cũng cùng
chạy thoát sao?" Lòng của cô trong nháy mắt đóng băng, bởi vì cô rất rõ, tiếng súng lớn như vậy tuyệt đối không thể hai ba phát súng có thể làm
được, hơn nữa nếu đã tới nông nổi bắt ép, vừa rồi nhất định đã xảy ra
xung đột kịch liệt, chỉ có điều, thông qua lời Niếp Nhân Nghĩa nói, có
thể xác nhận một chút, mặc dù không rõ có bị thương không, mọi người hẳn là đã rời khỏi đây rồi.
Thế nhưng đó chỉ là suy đoán, lòng của cô cũng không bình tĩnh được.
Lúc này, Niếp Nhân Hằng đi tới bên cạnh cửa xe, điên cuồng mà mở cửa.
Hành động này khiến Lãnh Tang Thanh sợ hãi, cô hét lên một tiếng, nhưng vẫn rất bình tĩnh mà tìm kiếm chìa khóa còn chưa rút khỏi xe, chuẩn bị
lao khỏi nơi đây.
Niếp Nhân Hằng thấy hành động của cô, cười dữ tợn, vung cánh tay, một đấm đánh bể cửa xe, một bàn tay lông lá, siết
chặt bàn tay đang muốn vặn chìa khóa của Lãnh Tang Thanh.
"Thả tôi ra! Cái tên khốn nạn này!" Lãnh Tang Thanh dùng hết sức đánh lại bàn tay đầy lông lá.
Bất kể giãy giụa thế nào, bàn tay của Niếp Nhân Hằng vẫn không nhút
nhích chút nào, hắn say mê mà nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh đang đánh
loạn xạ, nhìn răng, môi, cười lạnh: "Muốn tôi buông cô? Tôi thế mà lại
yêu cô suýt chết rồi, từ hôm nay trở đi cô là của tôi. Ha ha ha ha!"
Niếp Nhân Nghĩa vội vàng chạy tới, túm tay Niếp Nhân Hằng, chỉ có điều với sức lực của hắn, cũng không nhút nhích chút nào.
"Niếp Nhân Hằng, ngươi đủ rồi đó! Tôi cảnh cáo ngươi, đừng làm càng, cô ta là thẻ bài duy nhất có thể đổi lại vợ cho con trai tôi, tôi không
cho phép ngươi làm hại cô ta, càng không cho phép ngươi mang cô ta đi!"
Thời gian qua, Niếp Nhân Nghĩa có vẻ ngoài nhã nhặn, lúc này cũng trở nên sắc bén như vậy.
Niếp Nhân Hằng hơi nghiêng mặt, dùng ánh mặt rất khinh thường mà nhìn
hắn: "Hoặc là cô ta, hoặc là con dâu của ngươi, tôi nhất định phải có
một người, ngươi quyết định đi."
Niếp Nhân Nghĩa nghe vậy ngẩn
ra, ánh mắt đầy giết chóc mà nhìn Niếp Nhân Hằng, sau đó, hắn từ trong
túi móc ra một khẩu súng, chĩa vào thái dương của Niếp Nhân Hằng.
"Kẻ điên nhà ngươi, tôi không muốn quyết định gì hết, mau thả cô ta ra, không nên ép ta!"
Niếp Nhân Hằng đem chìa khóa xe rút ra, chậm rãi thẳng lưng lên, một
đôi mắt điên cuồng hung ác mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Nghĩa, lớn tiếng
thét lên: "Muốn bắn tôi sao? Bắn đi! Bắn đi! Cha mày hôm nay trong lòng
căm hận nhất định phải tìm người trút ra!"