Niếp Môn

Chương 126: Chương 126: Thuê phương






Thuê phương: đối tượng đi thuê người.

Ác ý cưỡng chế thu mua bệnh viện, bao gồm hủy bỏ toàn bộ nhà trọ, sau đó lại

chặn đại lý xung quanh, tất cả đều dựa theo kế hoạch của Niếp Tích tiến hành,

hắn rất đắc ý, đắc ý đến tựa hồ quên cả những người đã chết, và vứt bỏ bát

cơm của người.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, không đến một giờ, Lãnh Tang Thanh

liền đã trở lại, vẻ mặt buồn bực, ngay cả cơm đều không có ăn.

"Nhanh như vậy đã trở lại ?" Niếp Tích biết rõ còn cố hỏi nói một tiếng, trên mặt

khó hiểu nhìn không tìm ra sơ hở.

"A." Lãnh Tang Thanh đem cái chìa khóa đưa cho Niếp Tích, tùy ý lên tiếng,

đáp lại như vậy, nhưng tinh thần nhìn qua thực mỏi mệt.

"Mọi chuyện không thuận lợi sao? Vẫn không tìm được phòng?" Niếp Tích

cũng không nhận chìa khóa, một bộ lo lắng nhìn Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh gật gật đầu, biểu tình thực bất đắc dĩ, trong giọng nói có chút

vô lực phiền chán: "Thật sự là rất khéo, mấy ngày hôm trước trên ngã tư

đường phố còn rất nhiều chỗ quảng cáo cho thuê phòng , nhưng khi bệnh viện

hủy bỏ thuê phòng ở, tìm ốc phòng ở đều không có, ngay cả các khách sạn

cũng ngừng hoạt động, tất cả đều giống như thượng đế nói đỡ vậy."

Lãnh Tang Thanh đã không còn khuôn mặt quật cường như trước, đây là lần

đầu tiên, về sau nhất định sẽ la to, thậm chí sẽ chửi trời, nhưng hiện tại cô còn

càng nhiều việc gì càng cần phải bỏ xuống, gặp phải ngoài ý muốn cùng không

công bằng, tận lực làm cho mình thuận theo, thích theo, lúc thượng đế trước

ban cho cô một người khiến cô đầy yêu thương nhưng lại chính là người hại

chết cha mẹ mình, đúng một trò đùa, cô khắc sâu cảm nhận được, vận mệnh

nếu tàn khốc thì so với ngày tận thế còn đáng sợ hơn, hơn nữa nhất là vận

mệnh của cô.

"Vậy em tính thế nào?" Niếp Tích từng bước một nắm lấy suy nghĩ của Lãnh

Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh cúi đầu suy nghĩ một hồi, chậm rãi nâng lên hai tròng mắt,

bên trong có chứa một tia thương cảm: "Nếu thật sự tìm không được phòng ở,

tôi cũng chỉ có thể rời đi nhà bệnh viện này."

Niếp Tích nhíu lại mày, thản nhiên nhìn Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt toát ra

không đành lòng: "Nhà bệnh viện này đối với cô rất quan trọng, ghi lại nhiều kí

ức của em, em lại rời đi sao?"

Lãnh Tang Thanh trầm trọng thở dài, xác thực, rời đi nơi này thì lại chặt đứt ý

nghĩ của cô, chuyện của ngày trước xảy ra sẽ xóa đi không còn dấu vết , tuy

nhiều năm qua như vậy cô luôn rối rắm không biết làm sao, nhưng trong lòng

cô hiểu được mình vẫn không nghĩ như vậy .

"Không đi, thì làm thế nào?" Lãnh Tang Thanh u u hít một tiếng.

Niếp Tích nâng lên ngón tay thon dài hữu lực lên, ôn nhu đem Lãnh Tang Thanh

vẫn nâng cái chìa khóa mở ra ngọc thủ lại khép lên, nói khẽ với nàng nói: "Cầm

chìa khóa đi, từ tối hôm nay mở, em ở phòng của tôi đi, chiếc xe kia làm

phương tiện đi lại, sau đó tiếp tục ở lại trong bệnh viện, không còn vì chuyện

này phiền não nữa rồi, anh không muốn thấy em lo lắng."

"Như vậy sao được! Ở cùng với anh... Rất... Rất không tiện !" Lãnh Tang Thanh

lập tức khẩn trương, thái độ đột nhiên trở nên rất mãnh liệt, hiển nhiên căn bản

cô không chuẩn bị tốt để ở cùng Niếp Tích, mà nói chính xác, là ngay cả tưởng

tượng cũng không có.

Hai mắt Niếp Tích vốn có chút ánh rạng đông, trong nháy mắt chuyển thành tối

không chút hờn giận, hắn cảm giác được tâm Lãnh Tang Thanh bài xích,

chuyện này không thể khuyên bảo vài câu là cô sẽ đồng ý, xem ra thời cơ còn

chưa tới, sau đó thâm hô một hơi, dịu đi nói: "Cứ ở tạm đi, dù sao anh ở trong

bệnh viện, nơi đây cũng chỉ có một mình anh thôi, tốt hơn so với việc rời khỏi

nơi này, không phải sao? Có lẽ ngày nào đó sẽ thuê được phòng. Huống hồ,

trong khoảng thời gian ngắn anh không tính xuất viện , đã trải qua nhiều chuyện

như vậy, anh cảm thấy thế giới bên ngoài có rất nhiều thương tổn ."

Lãnh Tang Thanh không nói nữa, biểu tình cũng không cự tuyệt, cô biết Niếp

Tích nói đúng cô rất sợ rời khỏi bệnh viện , nhìn cái chìa khóa trong tay, lòng

của cô vẫn thực không thoải mái.

——— —————— —————— ————

Tời giấy thông báo có người muốn giết Niếp Thâm, là Niếp Ngân gây nên.

Chuyện này đã làm trái quy định tiêu chuẩn của BABY-M, cũng phá hủy hành vi

đạo đức chức nghiệp của sát thủ thường ngày, nếu sát thủ xem như chức

nghiệp đứng hạng nhất.

Nhưng Niếp Thâm mấy lần đã cứu hắn, cùng có thể coi là có chút quan hệ, cho

dù bất luận là thứ quan hệ này, Niếp Ngân cũng sẽ nghĩ biện pháp báo hồi ân

tình ngày xưa, đây là Niếp Ngân làm trái quy định.

Bên này tổ chức BABY-M đột nhiên bỏ dở hiệp nghị, đối phương thuê sát thủ

bên kia tựa hồ thực mất hứng, họ muốn gặp chủ thương của tổ chức, vốn là

việc nhỏ, nhưng Niếp Ngân cũng không để vào mắt, nếu người thuê sát thủ kia

đưa ra nhiệm vụ khác, loại chuyện này cũng không rơi vào lỗ tai Niếp Ngân,

thuộc hạ sẽ làm thỏa đáng, nhưng người thuê sát thủ này lại không như vậy,

Niếp Ngân thực có hứng thú nhìn xem đến tột cùng là người nào có dã tâm

muốn hạ sát người Niếp môn, bởi vì có thể tìm được tổ chức BABY-M để làm

chuyện này, cũng đã chứng minh người kia đã rất rõ ràng bối cảnh Niếp Thâm.

Máy bay tư nhân đáp xuống sân bay quốc tế Đức Frankfurt, trong sân bay sáu,

bảy chiếc Bentley xa hoa sớm đã chờ.

Cửa Cabin chậm rãi mở ra, thân thể cường tráng của Niếp Ngân từ bên trong

đi ra, một thân thuần màu đen tây trang đem hắn dáng người bao vây nhanh

thực có hình, tuy phía dưới mười mấy người tới đón hắn, cũng đều là mặc tây

trang đen thuần, nhưng so sánh với góc dưới, vô luận là khí chất hay là khí

tràng, người mù đều có thể nhìn ra có cái gì đó cách biệt một trời một vực, đây

chính là nhưng người đàn ông kia cùng người đàn ông ở giữa rất bất đồng.

Đi theo phía sau Niếp Ngân, chỉ có một người bàn bạc, người phía dưới đều

thật không ngờ, mang nhiều xe như vậy, lại chỉ có chủ thượng BABY-M một

mình một người đến, nhưng bọn họ cảm thấy người kia vô cùng bức bách, lại

giống như là đối mặt với toàn bộ một quân đội.

Trong quá trình không nói thêm gì, mấy chiếc xe một đường chạy đến khu phố

trong một tòa ma thiên đại dưới lầu mặt.

Từ người bàn bạc dẫn dắt, Niếp Ngân đi vào chỗ ngồi đại lầu này, ầm ỹ, tiếng

động lớn xôn xao, người đến người đi, đại lầu giống hòa bình, nhưng mọi

người vẫn là bị người đàn ông cao lớn tuấn lãng này hấp dẫn ánh mắt, Niếp

Ngân cũng không có để ý, hắn sẽ không giống bình thường che dấu mình như

vậy, tương phản một đường lên giọng.

Thang máy chuyên dụng, cần gần 3 phút, từ lầu một thẳng lên tới tầng chín

mươi chín, cửa thang máy mở ra, một văn phòng cực kỳ xa hoa xuất hiện ở

trước mặt Niếp Ngân, ước chừng có một bãi bóng lớn như vậy.

Đối diện mặt một đầu khác, một người đàn ông trung niên nho nhã đang đứng

ở phía dưới một bộ bức tranh, nhìn bên Niếp Ngân bên này.

Niếp Ngân ở xa xa nhìn hắn, lập tức đi tới chỗ hắn, đến gần xong mới không

kiên nhẫn đem tầm mắt từ trên người hắn dời đi, tuy rằng trung niên này nho

nhã, diện mạo bất phàm, trong ánh mắt cũng có đầy đủ thong dong bình tĩnh,

nhưng người kia không phải là người Niếp Ngân hôm này muốn gặp.

"Người đâu?" Niếp Ngân thấp giọng hỏi nói, giọng điệu cũng chẳng phải hữu hảo.

Vừa dứt lời, từ cửa bên cạnh có một người rời đi, cửa vừa nhất mở, một cỗ

hàn khí liền bừng lên, chỉ thấy trong tay hắn bưng hai bàn mật qua, trên mặt

hiện lên nụ cười không cảm tình, da thịt trắng dọa người.

"Ngân đại ca, đến nếm thử qua loại mật do tự tay tôi làm xem, hương vị rất

tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.