Niếp Môn
Niếp Ngân cúi đầu, giọng điệu trở nên tà ác, tùy ý kích phát nhiệt tình của Lãnh
Tang Thanh.
Nhưng tất nhiên Lãnh Tang Thanh không quen như vậy, tuy nói bờ biển như
giường, nước biển rất lãng mạn, nhưng bị người thấy thì sao?
"Ngân... Chúng ta trở về đi." Cô che khuôn mặt nhỏ lại, nói nhỏ giọng.
Niếp Ngân nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của cô, lại cười và nói: "Ở đây luôn."
Lãnh Tang Thanh có chút khiếp sợ.
Niếp Ngân lại cười: "Yên tâm, không ai dám tới chỗ này đâu."
"Anh ——" Cô nhìn ra ý xấu trong đôi mắt hắn, khuôn mặt nhỏ xấu hổ lại đỏ
bừng lên.
Niếp Ngân cúi đầu hôn cô, sau đó là những nụ hôn vụn, hai má cô lại như mộng
như ảo, xinh đẹp làm tim hắn đập không thôi, bàn tay to của hắn càng ngày
càng không yên, bắt đầu dùng môi và bàn tay ở bên dưới tạo ra sự vui sướng
cho cô gái, sau đó mượn chỗ giữa hai chân cô ma sát phóng thích dục vọng
của chính mình.
Hơi thở của Lãnh Tang Thanh dồn dập, thậm chí không tự giác mà phối hợp cọ
ọ với Niếp Ngân.
Bởi vì cô không kiêng kị gì nên hơi thở của Niếp Ngân cũng rất vô tư và lõa lỗ,
làm cho cô mở rộng lòng mình và có cảm giác vui vẻ. Đúng như ý hắn, bây giờ
cô đã mở lòng mình, loại cảm giác này đối với cô vô cùng tốt đẹp.
Niếp Ngân rốt cục lại cũng không thể chịu được, đứng dậy, cởi bỏ chiếc thắt
lưng có hoa văn tinh xảo, Lãnh Tang Thanh ngượng ngùng nhắm hai mắt lại,
không dám nhìn hắn.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt điển trai của người đàn ông, da thịt màu đồng
được ánh trăng làm cho càng thêm gợi cảm mị hoặc, cơ ngực rắn chắc dọc
theo bắp thịt xung quanh làm hắn càng thêm hùng vĩ, lưng rộng vững vàng ở
phía sau, hắn cúi người xuống, cười nhìn cô gái đang ngượng ngùng trong
lòng, cười nhẹ, đôi môi nóng bỏng trượt nhẹ nhàng dọc theo cái trán của cô.
Hắn to lớn hùng vĩ làm người ta sợ hãi, tựa hồ sớm đã rất khẩn cấp muốn
hưởng thụ ngọt ngào của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ của hắn, Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng kêu một tiếng,
nhìn thoáng qua sau đó lại vội vàng nhắm mắt, cô chưa từng nhìn rõ như vừa
rồi, hắn quá mức to lớn, trong lúc nhất thời cô lại sợ, sao cô lại bao dung hắn
nhiều lần như vậy chứ ?
Niếp Ngân đang rất dâng trào, ngón tay thon dài lại rất linh hoạt cởi quần áo cô
ra, ánh trăng như nước, một đôi nam nữ này nhìn qua cực kì tuyệt vời, màu
đồng của hắn phối hợp với màu trắng noãn của cô, cường hãn của hắn phối
hợp với mềm mại của cô, tất cả đều như một tác phẩm tốt đẹp được trời đất
vạn vật tạo nên, người ta không khỏi sôi máu khi nhìn qua một màn này.
Lãnh Tang Thanh chỉ cảm thấy mơ hồ, kìm lòng không được mà mở hai mắt,
nhìn phía trên Niếp Ngân, hai mắt hắn thâm thúy đắc tượng như trời đêm, bên
môi ôm lấy nụ cười đầy mê hoặc.
Trong lúc nhất thời, tình yêu của cô đối với hắn càng thêm mãnh liệt, chủ động
vươn cánh tay vòng qua gáy hắn, nói nũng nịu: "Ngân, em muốn ..."
Cô yêu hắn, yêu hắn ôn nhu, yêu hắn dành yêu thương cho cô...
Người đàn ông thâm trầm này vô cùng khó kiếm, nhưng cô rất may mắn, có
được tình yêu của hắn, mà cô, không phải người phụ nữ dẻo miệng, cô muốn
có được hắn, cả đời chỉ muốn có hắn.
Đối mặt với người đẹp như vậy, Niếp Ngân cũng không phải là thánh nhân,
hơn nữa đối với cô hắn không thể khống chế, gió biển, thuận thế thấp mình
xuống.
Khi thứ cứng rắn của hắn ma sát vào chỗ mềm mại của cô gái, trong nháy mắt
hắn cảm thấy lý trí mình ở trong đầu ầm ầm sập xuống, bây giờ điều duy nhất
hắn muốn là khảm thật sâu thứ đó vào thân thể cô, điên cuồng hưởng thụ, giữ
lấy, làm cho cô gái dưới thân mình rên rỉ, thét chói tai, thần phục.
Rốt cục Niếp Ngân nhịn không được mà động thân, thứ to lớn đâm vào thân
thể Lãnh Tang Thanh.
Cô hổn hển kêu một tiếng, thân mình nhịn không được mà vặn vẹo, cái đầu nhỏ
trên bờ cát, Niếp Ngân lại săn sóc cúi đầu xuống hôn môi cô, sau đó một chút
một chút đốt lửa trên thân thể cô, ý muốn giảm bớt đau đớn sự buộc chặt của
cơ thể cô.
Lãnh Tang Thanh cảm động, Niếp Ngân ôn nhu chăm sóc cô làm tình yêu của
cô đối với hắn căng tràn, cô ngẩng đầu, có thể nhận ra hắn đang khổ sở cố nén
dục vọng và phấn kích, mồ hôi của hắn từ trên trán chảy xuống, rơi xuống da thịt
trắng bóng của cô, một mảnh nóng bỏng.
Tay cô động tình, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, chủ động ôm lấy hắn, hôn
lên đôi môi của hắn, làm ra động tác mời mọc.
Niếp Ngân biết cô đã thích ứng, mà hắn cũng không chịu nổi sự tra tấn của dục
vọng, hơi hơi rời khỏi một chút rồi sau đó dùng sức tiến vào, rốt cục đem tất cả
của mình khảm vào trong chỗ mềm mại của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh thở gấp , mà hắn phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn đến cực
hạn, đây là một loại cảm giác bao lấy từ rất lâu rồi, quen thuộc làm cho hắn lại
càng yêu cô gái trong lòng.
Bởi vì sợ cát trắng làm đau làn da mềm mại của cô, động tác của hắn bắt đầu
nhẹ nhàng, mà lâu dài, hòa hoãn, ôn nhu, hơn nữa ở trong quá trình đó hắn
không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô, đáy mắt
tràn ngập tình yêu.
Nhưng đối với Lãnh Tang Thanh động tác ôn nhu đó như tra tấn, hơi thở lại trở
nên dồn dập trầm trọng, miệng phát ra rên rỉ khó nén.
Niếp Ngân cảm nhận thân thể cô nhẹ nhàng run run, lại thấy cô rất động tình,
không quên vỗ về chơi đùa chỗ mẫn cảm của cô gái trong lòng, tạo cho cô sự
hưởng thụ tới cực hạn.
Ban đầu Lãnh Tang Thanh tràn ngập tình yêu đối với hắn, trải qua việc gây xích
mích của hắn như vậy, cô đột nhiên giật mình một cái, thân mình buộc chặt
mạnh lại, ôm Niếp Ngân càng nhanh. Người đàn ông nhịn không được mà đầu
vai run run, lưng rắn chắc của hắn nhịn không được khoái cảm này, hắn biết, cô
gái trong lòng mình đã bay lên mây.
Hắn nhịn không được mà cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán đầy mồ hôi của cô,
giọng nói ôn nhu cười yếu ớt vang lên: "Vật nhỏ mẫn cảm."
Lãnh Tang Thanh ngượng ngùng vùi đầu vào ngực hắn, hạnh phúc trong lòng
lại mở rộng vô hạn. Thấy cô như thế, tình yêu trong lòng Niếp Ngân lại thăng
hoa, kéo cô ngồi xuống, nhấm nháp từng vị ngọt của cô, hắn bắt đầu cười xấu
xa, cũng không lại để mình khó chịu, động tác trở nên cuồng dã.
Hắn còn chưa nghĩ sẽ kết thúc cuộc yến tiệc ngon lành này.
"Ngân..." Lãnh Tang Thanh phong tình kêu tên hắn, không nhúc nhích để mặc
hắn cuồng dã gây rung động cho cô, thân thể cô như con thuyền nhỏ ở trong
một bờ biển rộng có bão lớn, lắc lư, cô bất lực chỉ có thể nắm chặt cánh tay
của hắn, mỗi khi hắn cuồng dã mà đâm vào, cô chỉ có thể ôm chặt hắn, tùy ý để
hắn đâm ra rút vào, thân thể cô lại buộc chặt thêm lần nữa.
Tiếng nói khàn khàn của hắn vang lên: "Thanh Nhi, em thật đúng là bảo bối..."
Hắn trầm mê trong loại khoái cảm dục tiên dục tử này, không thể tự kềm chế,
hận không thể vĩnh viễn chôn mình vào trong thân thể cô, loại tình yêu này lại
theo nước biển chấn động một vòng một vòng, hắn lần lượt đưa cô lên mây,
lần lượt làm cho cô hưởng thụ sự vui vẻ tới cực độ.
Trên bãi biển, đôi nam nữ triền miên ở một chỗ, kích tình quyến luyến, ánh trăng
cũng tựa hồ như xấu hổ vì họ, lặng lẽ trốn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.