Niếp Môn
Mưa thu thật lạnh.
Toàn bộ thành thị đều tối mờ , giọt mưa rơi xuống mặt đất tạo ra âm thanh "Tí
tách tí tách", làm lòng người loạn lên, cũng làm cho người ta ảm đạm không
hiểu nổi.
Không nhiều cũng không ít người ở trên đường không hoãn lại, không vội đi lại,
bộ quần áo màu thâm, cầm cái ô trắng, Lãnh Tang Thanh mặc một cái áo gió
màu đỏ, nghiễm nhiên thành tiêu điểm chói mắt trên đường.
Sợi tóc mềm mại trải qua sửa sang đơn giản lại, có vẻ tinh xảo lại không khoa
trương, trong tay cầm điểm tâm mà mình mua cho Niếp Tích, góc áo kiều diễm
theo bộ pháp tần suất có tiết tấu loạng choạng.
Cô cố ý mặc như vậy, thời tiết đã thành, mặc quần áo đẹp sẽ làm cho tâm tình
cô đỡ hơn, vô luận như thế nào, tuy chuyện cũ vẫn rõ ràng như cũ, nhưng cảm
giác áp lực không thể tùy ý bừa bãi liên quan tới người khác, cô đã thử bảo trì
một trạng thái thật tốt, đây là chuyện tốt.
Lúc đi vào phòng bệnh, Niếp Tích đã rời giường, tắm xong, đang ở trước
gương cạo râu ở dưới hàm, bên trên cởi trần, cơ bắt giống như tỉ mỉ điêu khắc
mà ra, thật có hình, mặt trên còn giọt nước chưa bị lau đi, theo da thịt của hắn
chậm rãi chảy xuống, ở trên mỗi một khối cơ bắp đều lưu lại dấu vết ẩm ướt,
toàn thể nhìn qua, thân hình hắn tuyệt mĩ làm cho người ta muốn ngừng nhìn mà
không được, làm cho người nhìn thấy mà răng nanh đều ngứa .
Nhưng Lãnh Tang Thanh thì không cảm giác, thậm chí còn nhấm nháp.
Lãnh Tang Thanh khi đến nơi đây phát hiện cửa đã rộng mở , nhẹ nhàng gõ
trước cửa phòng vài cái, sau đó đi vào, thấy thân thể Niếp Tích, trong lòng
không khỏi cả kinh, cố ý tránh ánh mắt đi, đem bữa sáng để trên bàn.
Niếp Tích nhìn đến thấy cách ăn mặc của Lãnh Tang Thanh hôm nay, máu trong
người nhất thời như bị thiêu đốt, đúng vậy, cô đã đẹp đến mức không thể dùng
từ để nói, tay hắn không cẩn thận run lên, lưỡi dao sắc bén xoẹt qua làn da
hắn, một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, chảy xuống cơ ngực cường
tráng của hắn.
Hắn dùng ngón tay lau ở trên cơ ngực một chút, sau đó ngón tay đặt ở trên
miệng mút, hai mắt nhìn thẳng gương theo dõi nhất cử nhất động của Lãnh
Tang Thanh, trong ánh mắt lóe ra hào quang mang đến cảm giác tham lam cắn
nuốt, thậm chí so với gương bên cạnh đèn còn sáng hơn.
Miệng vết thương tuy nói là kẻ hèn hạ, nhưng xác thực mà nói, là dựa vào vị trí
gần cổ, hắn tùy tiện tìm một miếng dán, dán lên miệng vết thương, thay trang
phục bệnh nhân , rửa mặt xong đi ra.
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy hắn thay quần áo, ánh mắt không hề cố ý như vậy,
có chút quan tâm cũng có chút chỉ trích hỏi: "Ngày hôm qua anh đi đâu vậy ?"
Ánh mắt Niếp Tích thủy chung chạy trên toàn thân thể cô, nhưng ánh mắt đó
khoá lại thật nhanh, hắn thấp giọng trả lời: "A, đi ra ngoài một chuyến."
"Về sau đi ra ngoài thì hãy nói với tôi một tiếng, nói cho tôi biết đi đâu, tình hình
của anh, không cẩn thận sẽ phát tác ở bên ngoài, nếu cứu trễ sẽ rất nguy hiểm
." Ngữ khí Lãnh Tang Thanh thoáng nghiêm khắc.
Cô ấy quan tâm tôi, là cô đang khẩn trương, là như vậy.
Niếp Tích nghe Lãnh Tang Thanh nói vậy, trong lòng hiện lên một tia vui mừng
kì lạ, nhưng cùng với vui sướng đang hỗn loạn là ánh mắt ẩn nhẫn của đại ca
ngày hôm qua, không khỏi làm cho lòng hắn lại dâng lên một trận đau đớn, .
Đại ca vẫn yêu Lãnh Tang Thanh, điểm ấy sẽ không sai, cũng như Lãnh Tang
Thanh vậy, cô vẫn nhớ đại ca mãi không quên, nhưng đáng mừng là, cô đang
nếm thử áp lực trong lòng mình, mặc dù hắn ở trước mặt đại ca nói nhiều như
vậy, nhưng đại ca thủy chung không chính miệng khẳng định thái độ của hắn,
xem ra phương thức này tuy có thể kích thích đến đại ca, nhưng cũng không thể
hoàn toàn chặt đứt tình cảm của hắn với Lãnh Tang Thanh, phải nhanh kết thúc
một chút, đêm dài, mộng nhất định sẽ nhiều.
Hắn ngồi vào bàn, tiếp nhận cháo của Lãnh Tang Thanh đưa qua, đặt cái thìa ở
trước miệng, có chút suy nghĩ , hắn trầm thấp nghiêm mặt, nói với Lãnh Tang
Thanh: "Ngày hôm qua, anh tới nghĩa địa."
Nghe thế , Lãnh Tang Thanh run lên, thìa trong tay rơi xuống bát.
Đây không phải phản ứng của Niếp Tích muốn thấy, nhưng Niếp Tích biết, Lãnh
Tang Thanh nhất định có thể có phản ứng như vậy, nhưng hắn còn nói tiếp:
"Nhìn mộ bia của anh trai và cha, trong lòng anh thật sự cảm thấy mình sống
trên đời này thật cô độc, ba cha con vốn thực hạnh phúc, hiện tại chỉ còn lại một
mình anh ở trên đời."
Lãnh Tang Thanh có chút lo lắng chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt thật cẩn
thận quan sát đến biểu hiện của Niếp Tích .
Niếp Tích cười một chút, cười thực thê lương: "Sao? Lo lắng anh sẽ làm
chuyện điên rồ?"
Mà giờ phút này, Lãnh Tang Thanh cũng lưu ý đến chỗ hàm dưới của Niếp
Tích, tới gần yết hầu kia có một miếng dán, cô đột nhiên khẩn trương: "Cổ của
anh làm sao vậy?"
Niếp Tích kinh ngạc một chút, đang muốn nói sáng nay không cẩn thận bị
thương, nhưng lời vừa muốn nói khỏi miệng, hắn đột nhiên lại không muốn nói,
hai mắt hiện lên một tia quỷ quyệt, chậm rãi cúi đầu.
"Anh lại tra tấn mình có phải không?" Lãnh Tang Thanh có chút giận dữ hô to .
Niếp Tích không nói gì, nhưng âm trầm cúi đầu như cũ.
Lãnh Tang Thanh nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt này, khó chịu
trong cơ thể trong nháy mắt bốc lên, một loại cảm xúc hận không chịu thua kém
tràn ngập toàn thân, cô thật sự rất không muốn nhìn thấy người đàn ông này
bởi vì Niếp Ngân mà không gượng dậy nổi, cô thật sự thực không muốn nhìn
thấy người đàn ông này còn muốn tự sát mà cam chịu, bởi vì, nó thật giống như
làm cho cô thấy được trong nội tâm mình chân thật của mình.
"Anh tỉnh lại đi! Đừng suy sụp như vậy! Chẳng lẽ anh thực sự muốn kết thúc
như vậy sao? Anh còn một con đường dài phải đi, bên cạnh anh còn có rất
nhiều người quan tâm của anh đang nhìn anh, chẳng lẽ anh thật sự không quan
tâm cái gì sao?" Lãnh Tang Thanh cấp bách hô lớn, âm thanh rất lớn, như đánh
thức Niếp Tích, lại càng như là đánh thức chính mình.
Niếp Tích đứng mạnh dậy, bàn tay to cường mà hữu lực một chưởng đập lên
trên bàn cơm, bát cơm, cốc nước tất cả đều bị chấn động, văng ra nơi nơi.
Tính tình hắn táo bạo lên, ánh mắt nhìn Lãnh Tang Thanh tràn ngập phẫn nộ, lớn
tiếng quát: "Anh nghĩ sao, anh làm gì, đều là việc của anh! Anh cảnh cáo em,
đừng quản chuyện của anh!"
Niếp Tích đột nhiên nổi giận, làm cho Lãnh Tang Thanh hoảng sợ, xác thực, từ
lúc quen biết đến hiện tại, hắn chưa bao giờ có biểu hiện trước mặt cô như
vậy, bất quá đúng là loại thay đổi này, làm cho lòng Lãnh Tang Thanh càng
thêm lo lắng .
"Em đi khỏi nơi này đi! Tôi không muốn lại nhìn thấy em !" Niếp Tích thừa dịp
Lãnh Tang Thanh kinh dị, lại rống to một tiếng.
Nước mắt Lãnh Tang Thanh đã rơi ra từ trong hốc mắt, hận không chịu thua
kém nhìn Niếp Tích, cô thật sự không thể tưởng được hiện tại Niếp Tích lại
biến thành như vậy, cô căm giận nói: "Được, tôi thật không ngờ anh lại không
có triển vọng như vậy, Niếp Tích của trước kia đã hoàn toàn biến mất, tôi sẽ
không xen vào chuyện của anh nữa, tôi đi, tôi cũng sẽ không để anh nhìn thấy
tôi nữa!"
Nói xong, Lãnh Tang Thanh nổi giận đùng đùng đi khỏi phòng bệnh, trước khi
đi còn đi tới bồn rửa mặt, đem dao cạo râu của hắn mang đi.
Nhìn Lãnh Tang Thanh rời đi, tự đắc của Niếp Tích nảy lên miệng, sợ đêm dài
lắm mộng, hắn phải làm như vậy , hơn nữa lẻn vào bệnh viện làm một loạt hành
động, là có kết quả
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.