Niếp Môn

Chương 12: Chương 12: Tự nguyện chịu thua




Đánh cược, đôi khi thắng thua không ở tiền bạc. Nó giống như một trò chơi, trò chơi này chỉ có thể dựa vào năng lực chứ không thể cứ phó mặc cho sự may rủi được, mỗi người đều mưu cầu danh lợi từ trò chơi này, nhưng không biết, trò chơi này một khi đã bắt đầu, thì không cách nào ngừng lại...

Lãnh Tang Thanh thua, trong lúc nhất thời tất cả đại não đều trống rỗng, cô không ngờ tới đã nắm chắc chín phần thắng rồi lại có thể thua người đàn ông này!

"Dennis..." Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh tái xanh đỡ lấy mép bàn, ván này thay đổi bất ngờ như thế khiến cô khó có thể tiếp nhận, đôi mắt đẹp hiện rõ ý cầu xin.

Dennis đứng dậy, thấy cô như thế không thể khoanh tay đứng nhìn, mỉm cười nhìn về phía Niếp Ngân, "Cô ấy chỉ là một tiểu nha đầu, khó tránh ham chơi."

"Dennis, thay người khác cầu xin hình như không giống với tác phong của một thần bài." Niếp Ngân đứng dậy, sửa lại cà vạt, ánh mắt từ trên mắt Dennis chuyển qua gương mặt tái nhợt của Lãnh Tang Thanh.

"Niếp tiên sinh, tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân', tôi đã cho mình có kỹ thuật đánh bạc tốt, không ngờ anh còn giỏi hơn!" Lãnh Tang Thanh nhìn người đàn ông thâm sâu trước mặt, kiềm nén những rốn ren trong lòng, giọng điệu trở bình tĩnh, giống như một chiếc bóng âm thầm....

Mặc dù, trong lòng cô vẫn mơ hồ có chút buồn bực, nhưng, cô không hiểu vì sao lúc sau hắn như một con người hoàn toàn khác. Ván bài này khiến cô hao tổn tâm trí, không có thời gian lo lắng những điều khác thường này.

Dường như, lại khiến cô quay trở lại cái ngày dưới gốc cây anh đào kia...

Niếp Ngân đột nhiên nở nụ cười, ý cười trong đôi mắt xẹt qua rất nhanh như ẩn như hiện, " Nếu không để cho cô nếm một chút ngọt ngào trước, cô làm sao có thể một lần Showhand? Cái này gọi là 'Thả dây dài để câu cá lớn'!"

Lãnh Tang Thanh hiểu ra, "Mấy ván trước là anh cố tình thua!"

Người đàn ông chết tiệt!

"Trong sòng bạc, không chỉ nhờ vận may, còn phải dựa vào - ở đây!" Anh chỉ chỉ đầu mình, đôi môi tinh xảo cong lên, "Tôi nghĩ, cô ở đây học những điều này so với chơi đùa bên ngoài tốt hơn nhiều!"

"Ngươi đê tiện, bỉ ổi!" Lãnh Tang Tang vô thức mà nắm chặt tay, đột nhiên lửa giận trong lòng khiến đôi mắt cô cũng sáng lên.

Niếp Ngân không giận mà cười, thân hình cao lớn từ từ hạ xuống, như che phủ cả đỉnh đầu của Lãnh Tang Thanh, cô không khó cảm nhận được sự nguy hiểm...

Mùi hương trên cơ thể đàn ông, quấn quít bên cô, rất đậm, không thể trốn thoát, cô ngẩng đầu, đôi mắt mang theo lửa giận không chút sợ hãi mà nhìn anh, lửa giận như muốn đột cháy đối phương, cùng với sự phẩn nộ của cô, anh ngược lại thái độ nhàn nhã, môi cong lên, đối lập với đôi mắt giận dữ xinh đẹp của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.