Đoan Mộc Du điều tra Quốc công Dương Cẩm Văn, tra rõ hắn âm thầm giáo dưỡng những người lớn lên giống Phi Oánh thái hậu để đưa vào cung mê hoặc
quân vương, nhưng sự tình tiến triển không tốt. Sau khi bọn họ xác thực
tin tức, thì những người báo tin đều bị giết. Đoan Mộc Du rất tức giận
cũng rất bồn chồn, chuyện này chỉ có một vài người biết, ai đã mật báo
cho hắn? Lúc hắn nghe nói trong cung xuất hiện thích khách, hắn càng
thêm tin tưởng vững chắc trong cung có người liên hợp với đại thần cùng
bọn hắn đối nghịch.
Trong ngự thư phòng, bầu không khí ngưng
trọng, chuyện điều tra kết quả không tốt, lại có thích khách, trong
lòng Đoan Mộc Thanh Lam giận dữ, có người rành mọi đường đi nước bước
của hắn, hắn không thể phát hiện người này là ai! Có thể thấy được kẻ
kia ẩn dấu rất sâu. Đoan Mộc Thanh Lam cảm giác rất không an tâm, bên
người của mình có lang sói, tùy lúc có thể cắn mình.
“Xem ra
chúng ta cần có biện pháp để bắt được nội gián.” Đoan Mộc Thanh Lam đi
qua đi lại, hắn biết bước tiếp theo của mình không được phạm sai lầm.
“Nhi thần nghĩ tiếp theo Dương Cẩm Văn sẽ hướng phụ hoàng cáo trạng, có lẽ
bọn họ còn muốn đối phó Quý thục phi cùng lục đệ.” Đoan Mộc Phi nhớ tới
lời mẫu thân nói với hắn. Ngày đó Cơ hoàng hậu đã nói: “Dương Cẩm Văn ăn quả đắng, nhất định muốn đòi lại, có lẽ hắn sẽ hãm hại ngươi và Quý
thục phi.” Đoan Mộc Phi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bọn họ muốn Đoan Mộc Kỳ làm thái tử cũng không phải là chuyện mới có, hừ, nào có đơn giản như
vậy.
“Đã nôn nóng như thế sao, trẫm còn chưa chết, đã muốn trẫm
chết để nhường nơi này cho bọn hắn sao. Nào có đơn giản như vậy!” Đoan
Mộc Thanh Lam cầm lấy một phần tấu chương, nhìn một chút, cầm lấy bút
son bắt đầu phê duyệt. “Dĩnh nhi đối với ngôi vị hoàng đế một chút cũng
không có hứng thú, Quý thục phi cũng không có dã tâm gì, vì sao bọn
người kia không buông tha cho mẫu tử bọn họ, bọn người kia muốn làm cái
gì chứ.”
“Nếu như nhi thần muốn hại Thục phi, thì nhi thần sẽ nói Thục phi nương nương thông dâm cùng người khác sinh ra lục đệ.” Đoan
Mộc Phi suy nghĩ một chút, người trong cung hay dùng phương pháp này để
hại người.
“Ngạch, ngươi có phải đọc sách nhiều quá không, bắt
đầu tưởng tượng.” Đoan Mộc Thanh Lam buồn cười nói, có phải thái tử quá
nhạy cảm hay không.
Đoan Mộc Phi cũng cười, hắn không nói thêm gì nữa.
Đoan Mộc Dĩnh nghe nói sắp đến sinh thần của Đoan Mộc Thanh Lam, nên tặng
cho hắn lễ vẫn gì thì tốt ni, Đoan Mộc Dĩnh bắt đầu đi đi vào vào trong
tàng thư các, cầm lấy một tấm bạch lăng rất lớn, bắt đầu vẽ lung tung.
Đã vài ngày Đoan Mộc Thanh Lam chưa tới Phi Oánh cung thăm Đoan Mộc
Dĩnh, nghe Thập Lục nói, gần đây Dĩnh nhi phi thường chăm chỉ, mỗi ngày
đều đọc sách. Hài tử này chăm chỉ đọc sách, rất mới mẻ, đi xem hắn chăm
chỉ như thế nào? (bạch lăng = tấm vải mỏng màu trắng)
Đoan Mộc
Thanh Lam đi vào Phi Oánh cung lúc hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều nhiễm đỏ nửa khoảng không. Giữa trời chiều Phi Oánh cung giống như một
vị thiếu nữ e thẹn mặc sa y hồng sắc. Vào bên trong Phi Oánh cung Đoan
Mộc Thanh Lam lại càng hoảng sợ, mọi thứ rơi loạn thất bát tao khắp
phòng, giống như vừa có một vụ đánh nhau lộn xộn. Đoan Mộc Dĩnh quỳ rạp
trên mặt đất dùng bút lông vẽ tranh, lúc này Đoan Mộc Thanh Lam thấy
Đoan Mộc Dĩnh y như một tiểu cẩu, khả ái cực kì. Tiểu cẩu Khuynh Thành
cũng góp vui, xoay đi xoay lại bên người Đoan Mộc Dĩnh
“Khuynh
Thành, ta giúp ngươi ngoạn nha.” Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy bút lông điểm lên đầu Khuynh Thành một chút, trên đầu nó liền xuất hiện một điểm đen,
thật là khả ái.
Đoan Mộc Thanh Lam buồn cười dùng tay đánh một
lên cái mông của Đoan Mộc Dĩnh, cười hỏi: “Dĩnh nhi vẽ cái gì, để phụ
hoàng nhìn xem.”
Đoan Mộc Dĩnh nhìn lại, thấy Đoan Mộc Thanh Lam tới, lập tức đứng lên hành lễ, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Được rồi được rồi, chỉ có hai chúng ta thì không cần hành lễ?” Đoan Mộc Thanh Lam cũng không khách khí, tùy ý ngồi xuống.
“Cái này, sắp đến sinh thần của phụ hoàng, nhi thần muốn tặng người một lễ
vật. Nên nhi thần mới vẽ nó, thiếu chút nữa là hoàn thành.” Đoan Mộc
Dĩnh cười nói.
“Thật sao, lễ vật gì mà Dĩnh nhi tự mình vẽ.” Đoan Mộc Thanh Lam đối với lễ vật này rất có hứng thú.
“Địa đồ, nhi thần vẽ địa đồ của các quốc gia.” Đoan Mộc Dĩnh gọi Thập Lục
cùng Hạ Pháp tới cầm lấy bạch lăng, địa đồ trên tấm bạch lăng khổng lồ
hiện ra trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Đây là Đoan Mộc Dĩnh dựa vào lúc
còn là Trình Thu Bình phải lưu lạc khắp nơi để vẽ, hơn nữa xem rất nhiều thư tịch, vẽ ra tấm địa đồ duy nhất.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy tấm địa đồ khổng lồ như vậy, địa phận mỗi quốc gia đều
được vẽ ra, đường ranh giới của mỗi quốc gia, thành trì thôn trấn sông
núi được vẽ phi thường tỉ mỉ. Lần đầu tiên Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy
tấm địa đồ như vậy, rất khiếp sợ.
“Ta vẫn cho rằng Cổ thành của
Lương quốc hướng tây nam, không nghĩ nó nằm hẳn ở hướng nam. Tốt, rất
tốt. Phụ hoàng đối với lễ vật này phi thường thoả mãn.” Đoan Mộc Thanh
Lam khích lệ. Giống như những đế vương kia, Đoan Mộc Thanh Lam cũng có
dã tâm bừng bừng. Có địa đồ này, phi thường thuận lợi hành quân chiến
tranh. Thế nhưng sao hài tử này có thể biết tình hình của các quốc gia
như vậy. Đoan Mộc Thanh Lam nhớ lại những sách từng đọc, cũng có miêu
tả, nhưng không tỉ mỉ rõ ràng như vậy. Sách viết hữu hạn, nếu như không
tự mình đi qua, thì tại sao Dĩnh nhi có thể giải thích rõ ràng như thế.
“Nhi thần thỉnh giáo rất nhiều đại học sĩ, còn có mấy ngày này thái phó bị
nhi thần hỏi đến sắp phát điên. Phụ hoàng thích lễ vật này, nhi thần cảm thấy mỹ mãn.” Đoan Mộc Dĩnh buông bút lông, triệt để thả lỏng tâm tình
của mình.
“Hài tử này, làm trẫm rất vui.” Đoan Mộc Thanh Lam cười ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, để hắn ngồi trên đùi của mình, “Ít hôm nữa, trẫm
muốn tại sinh thần của mình, hướng thiên hạ chiếu cáo, ái tử của trẫm
nắm rõ tình hình các quốc gia, trẫm sẽ mở ra địa đồ tinh tế này, trẫm
không e ngại Vệ quốc, trẫm muốn đoạt lại nhị hoàng tử của trẫm, còn có
quốc thổ bị mất đi.”
“Tiên tri Dực Cánh của vệ quốc, có người nói hắn phi thường lợi hại. Hắn tiên đoán chuyện gì cũng không sai, hắn nói Vệ quốc sẽ chiếm đoạt Tề quốc, sẽ đánh bại Lương quốc xưng bá thiên
hạ.” Đoan Mộc Dĩnh nói. (lão tiên tri nào cũng bảo nước mình như
thế..hãn )
“Tiên tri là cái gì, tất cả đều là nói bậy. Tiên tri
của Lương quốc cũng tiên đoán Lương quốc sẽ nhất thống thiên hạ, tiên
tri của Vệ quốc tiên đoán Vệ quốc sẽ nhất thống thiên hạ, tất cả đều là
những lời vô nghĩa!” Đoan Mộc Thanh Lam không tin những …tiên tri này
nói, bọn họ chị đón ý quân chủ mà hồ ngôn loạn ngữ, không có bất luận
căn cứ gì, không thấy không thể tin. “Số phận là do mình định đoạt,
không phải do người khác tiên đoán, trẫm không tin bọn họ.”
“Nhi
thần đang suy nghĩ, chúng ta muốn đánh bại Lương quốc cùng Vệ quốc,
thành lập một Tề quốc khổng lồ, có lẽ nên liên hợp với các quốc gia
chống đối bọn họ.”
“Phụ hoàng nên chiếu cáo thiên hạ, là chỉ cần
người có tài, không phân biệt quốc gia, chỉ cần hắn cống hiến, đều được. Bách tính cũng như nhau, chỉ cần có kiến nghị tốt, hữu dụng, người bình dân có tài năng cũng được phong thưởng. Như vậy Cẩm Vân thành của chúng ta sẽ rất phồn hoa.”
“Hải nạp bách xuyên,
Chương hiển đế vương chi hung khâm.
Kiến nghị hay, Dĩnh nhi của trẫm cũng là thâm tàng bất lộ a.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, cảm nhận mùi hương. Hài tử này còn có cái gì chưa bộc lộ ra ni?
“Tay của phụ hoàng không thành thật ni.” Đoan Mộc Dĩnh vỗ vỗ tay Đoan Mộc Thanh Lam, hai tay này luôn đặt ở nơi không nên đặt a.
“Trẫm nghĩ tới, dù ngươi là nhi tử của trẫm, trẫm cũng muốn cùng ngươi gần
nhau suốt đời.” Đoan Mộc Thanh Lam lặng lẽ nói lời tâm tình bên tai Đoan Mộc, đó cũng là thực tâm của hắn, lần này hắn tuyệt đối không có gạt
người.
Ngươi nói qua những lời này, không có biểu tình gì, nói
cũng như chưa nói, lừa dối ta vui lắm sao. Đoan Mộc Dĩnh không tin Đoan
Mộc Thanh Lam nói. Nhất là lời tâm tình, lời tâm tình nói với một người
bị lừa dối quá nhiều lần còn có tác dụng gì.
“Phụ hoàng thật nhận thức như vậy sao. Nhi thần nghĩ rất nhiều, bên người phụ hoàng có rất
nhiều người, nhi thần không muốn đối mặt với những người đó. Mẫu hậu,
thái tử, còn có mẫu thân của mình, còn có các đại thần, đôi khi nhi thần cũng rất sợ hãi, lời nói của con người rất đáng sợ.” Ánh mắt Đoan Mộc
Dĩnh sâu thẳm, nhẹ giọng nói. Phụ tử yêu nhau sẽ phải đối mặt với bao
nhiêu chuyện, ai có thể kiên trì tới cùng, ai có thể bảo chứng sẽ kiên
trì tới cùng.
“Dĩnh nhi không phải là một người nhát gan, Dĩnh
nhi hẳn là một người không sợ hãi, phụ hoàng không sợ, ngươi còn lo cái
gì.” Đoan Mộc Thanh Lam không sợ người khác đả kích, không dợ danh dự bị bôi xấu bởi tội danh loạn luân. Hắn từng phát động cung biến tàn nhẫn
giết chết huynh đệ của mình, hắn dùng thủ đoạn đối phó với những người
từng dằn vặt thái hậu, các đại thần của tiên hoàng mắng hắn, thời gian,
có đại thần dùng cái chết ngăn cản hắn, hắn chẳng quan tâm, hắn bức bách bọn họ dọa chết phụ hoàng của mình, một người trên người đều nhuốm máu
như hắn có có danh tiếng sao. “Hiện tại, trẫm là người thống trị Tề
quốc, những người khác có thể giúp trẫm đem lại phồn hoa cho quốc gia
này, nhưng họ không có quyền quản việc trên giường của trẫm.”
Đoan Mộc Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, nam nhân này không giống người bình thường, mình không nên khuyên nhủ hắn.
“Đừng thở dài như thế, Dĩnh nhi sẽ biến thành tiểu lão đầu.” Đoan Mộc Thanh
Lam cười ôm chặt Đoan Mộc Dĩnh, bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Sinh thần
của trẫm, Dĩnh nhi giao bản thân cho trẫm là lễ vật tốt nhất. Vậy sau
này tâm của trẫm cũng giao cho Dĩnh nhi, chúng ta trao đổi một chút được không.” Đoan Mộc Thanh Lam liến nhẹ nhàng bên tai Đoan Mộc Dĩnh một
cái, Đoan Mộc Dĩnh lui lui cái cổ. Đoan Mộc Dĩnh thực sự chẳng biết nói
gì với phụ thân này, không có cách nào nói lại hắn.
“Hoàng
thượng, Mặc thị quân nói là có chuyện quan trọng muốn tấu.” Ở bên ngoài
Lý Phúc khom người bẩm báo, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua địa đồ được vẽ trên tấm bạch lăng, tinh tế tỉ mỉ, đây không phải là địa đồ, mà đây là
vẽ lên mộng tưởng của một người đế vương, lục hoàng tử rất thông minh.
Đoan Mộc Thanh Lam liền cảm thấy không có tâm tình tốt, “Có chuyện gì trọng
yếu chứ, chỉ là chuyện trẫm không đến chỗ hắn mà thôi.” Đoan Mộc Thanh
Lam tuy rằng rất tức giận, cũng muốn đến xem Mặc Triền định nói gì. Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên mặt Đoan Mộc Dĩnh một cái, “Phụ hoàng đi xem,
ngươi ở lại.”
“Nhi thần tiễn phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ có
chút mệt mỏi, hắn tiễn Đoan Mộc Thanh Lam ly khai Phi Oánh cung, gió thu hiu quạnh, lá cây lả tả rơi rụng, bóng lưng vững chắc của Đoan Mộc
Thanh Lam hiện lên trong mắt hắn, Đoan Mộc Dĩnh cảm khái hàng vạn hàng
nghìn, hắn bỗng nhiên xướng khúc,
“Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã lý,
Vô chiết ngã thụ kỷ,
Khởi cảm ái chi,
Úy ngã phụ mẫu,
Trọng khả hoài dã,
Phụ mẫu chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã tường,
Vô chiết ngã thụ tang,
Khởi cảm ái chi,
Úy ngã chư huynh,
Trọng khả hoài dã,
Chư huynh chi ngôn,
Diệc khả úy dã.
Tương Trọng Tử hề,
Vô du ngã viên,
Vô chiết ngã thụ đàn,
Khởi cảm ái chi,
Úy nhân chi đa ngôn,
Trọng khả hoài dã,
Nhân chi đa ngôn,
Diệc khả úy dã.” (1)
Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, Đoan Mộc Thanh Lam không quan tâm, nhưng
Đoan Mộc Dĩnh không giống với hắn, Đoan Mộc Dĩnh cảm thán một vị hoàng
đế muốn lưu lại mỹ danh, danh xấu đều do người khác gánh chịu. Hoàng đế
thích mỹ nhân không thể tự kềm chế, người bị bêu danh chính là mỹ nhân,
nàng quyến rũ hoàng đế. Mỹ nhân có tội gì, chỉ vì nàng có dung nhan
khuynh quốc mà mất đi tính mệnh. Nước bọt của con người làm người ta
chết đuối, giả như chúng ta cùng một chỗ, người bị bêu danh vĩnh viễn là ta, không ai dám nhục mạ hoàng đế.
Đoan Mộc Thanh Lam đi ra đại
môn Phi Oánh cung, tiếng ca của niên thiếu bay qua tường cung theo gió
thu vấn vít bên người Đoan Mộc Thanh Lam. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ,
Dĩnh nhi không có sai, sai chỉ có ta. Nếu như ta không thể bảo hộ tình
cảm này của mình, sẽ hại chết Dĩnh nhi. Đoan Mộc Thanh Lam ngẩng đầu
nhìn bầu trời, vì sao qua tường cung cao chót vót này, bầu trời trở nên
nhỏ hẹp như vậy. Đoan Mộc Thanh Lam, ngươi không nên đa sầu đa cảm,
ngươi cần phải làm là bảo hộ người ngươi yêu, cho hắn hạnh phúc.
——— —————— ———
Mặc Triền rất khẩn trương, hắn đứng dưới tàng cây trong sân, trong tay cầm
một phong thư, đây là lần đầu tiên hắn đánh bạc với sinh mệnh mình,
thắng, sẽ có vô tận ân sủng, thất bại, sẽ bị xử tử. Không làm như vậy
thì hắn cũng không biết làm gì, hắn bối rối đi qua đi lại dưới tàng cây. Đã lâu Đoan Mộc Thanh Lam không tới đây, lúc trước có đến một lần nhưng không hề phát tiết dục vọng trên người hắn. Mặc Triền nhìn trời rồi
nhìn trên mặt đất, hắn đã làm sai cái gì, vì sao lại như vậy? Sau đó hắn nghe nói có người hãm hại hắn, có người nói với hoàng thượng hắn đánh
chết mèo. Mặc Triền cảm thấy người hãm hại hắn nhất định là Đoan Mộc
Dĩnh, trong lúc nhất thời nội tâm của hắn bị cừu hận chiếm lĩnh, hắn
muốn trả thù Đoan Mộc Dĩnh. Dương quý phi cho hắn cơ hội này, hắn nhất
định phải thành công. Mặc Triền khát vọng đế vương sủng ái hắn, hắn khát vọng được đế vương yêu, hắn khát vọng người khác không chiếm được tình
yêu của đế vương.
“Hoàng thượng giá lâm.” Thanh âm của Lý Phúc
vang lên, cắt ngang lo lắng của Mặc Triền. Hoàng thượng đã đến, hắn
phải làm việc này.
Mặc Triền quỳ trên mặt đất nghênh tiếp Đoan
Mộc Thanh Lam, thanh âm Đoan Mộc Thanh Lam rất lạnh đạm, “Đứng lên đi,
khanh muốn gặp trẫm vì chuyện gì.”
Mặc Triền đứng lên, đưa lá thư cầm trong tay cho Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy, nhìn
một chút, đây là một phong thư, tố cáo chuyện ngày xưa của Quý thục phi. Buổi trưa thái tử nói qua, có người muốn nói xấu thục phi nương nương,
quả là không lo xa.
“Thư tín ngươi đưa cho trẫm là thật sao?”
Đoan Mộc Thanh Lam không có tức giận như Mặc Triền nghĩ, Đoan Mộc Thanh
Lam đang nghĩ gì đó, biểu hiện của hắn rất bình thản.
“Là thật,
hoàng thượng đã từng nhìn thấy thân thể hoàng tử chưa. Lúc hoàng tử thụ
thương, ngự y giúp hoàng tử trị thương, ngự y nói lục hoàng tử không
giống những hoàng tử khác, trên người lục hoàng tử không có phượng hoàng đồ đằng. Mà trên người các hoàng tử đều có phượng hoàng đồ đằng, duy
độc lục hoàng tử không có. Bệ hạ người nghĩ sao?” Mặc Triền nhìn vị đế
vương này, tin tưởng ta đi, chỉ cần ngươi tin ta, ngươi nhìn ta giống
như trước, bất cứ thứ gì ta đều có thể trả giá.
“Trẫm tin tưởng
lục hoàng tử là thân sinh hài tử của trẫm, cho dù hắn không có phượng
hoàng đồ đằng.” Đoan Mộc Thanh Lam không tin Mặc Triền nói, Đoan Mộc
Thanh Lam nhớ tới nhiều năm trước, Quý thục phi mang thai, thái hậu bệnh nặng, mỗi ngày Quý thục phi đều chăm sóc thái hậu, sẽ có lòng thanh
thản yêu đương vụng trộm sao. Thái hậu đã thì Quý thục phi lại chăm sóc
Đoan Mộc Thanh Lam lúc đó đang chịu đả kích, Đoan Mộc Thanh Lam biết
thời gian Quý thục phi mang thai, sinh ra lục hoàng tử. Dù không có đồ
đằng, hắn cũng là hài tử của ta.
“Thần cho rằng bệ hạ nên gọi
hoàng tử đến chứng minh danh phận, để cho những người nghi vấn được sáng tỏ a. Các ngự y đều nói chuyện này, trong cung rất náo loạn. Bọn họ đều nói Thục phi yêu đương vụng trộm, sinh ra lục hoàng tử.” Mặc Triền
không nghĩ rằng Đoan Mộc Thanh Lam sẽ che chở Quý thục phi, che chở Đoan Mộc Dĩnh như thế. Người nam nhân nào có thể chịu đựng vợ mình ngoại
tình chứ, hoàng đế lại càng không thể.
“Không nên nói lung tung, Mặc Triền, chuyện này không nên nhắc lại.”
“Hoàng thượng, ngươi làm như vậy, người khác sẽ nghĩ Quý thục phi và lục hoàng tử bất minh, bộ mặt hoàng thất sẽ còn sao.” (hãn …)
“Trẫm nói ngươi không nên nhắc lại, chuyện này không được bất luận kẻ nào bàn tới nữa.”
“Hoàng thượng, như vậy không giải quyết được gì, thần cho rằng không thích hợp.”
Đoan Mộc Thanh Lam ngưng mắt nhìn Mặc Triền, Mặc Triền cảm thấy sợ hãi, ánh
mắt Đoan Mộc Thanh Lam đều là nghi vấn cùng lạnh lùng, Mặc Triền nhớ kỹ
khi còn bé, mùa đông năm đó, nóc nhà kết lại một cột băng, vô cùng bén
nhọn, cột băng này mà rơi vào người nào sẽ làm người đó bị thương. Nhãn
thần Đoan Mộc Thanh Lam cũng giống cột băng này, hắn muốn Mặc Triền
chết.
“Người đâu, gọi hậu cung tần phi, hoàng hậu, thái tử, hoàng tử và Vương gia đến Trữ Thái cung của trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam ra
lệnh. Lý Phúc nhanh như chớp chạy ra, lập tức chấp hành.
P/s: dịch bài thơ (1)
Xin chàng Trọng đừng sang xóm thiếp,
Đừng bẻ cây kỷ diệp thiếp đi,
Cây kia thiếp chẳng tiếc chi,
E song thân thiếp biết thì làm sao?
Lòng riêng tuy những xuyến xao,
Mẹ cha mang nặng đẻ đau khác nhiều.
(Xin chàng Trọng đừng sang xóm thiếp,
Đừng bẻ cây kỷ diệp thiếp đi,
Cây kia thiếp chẳng tiếc gì,
Chỉn e cha mẹ biết thì làm sao?
Lòng riêng riêng nỗi xuyến xao,
Nhưng lời cha mẹ lẽ nào chẳng e.)
Xin chàng chớ lắt leo vách nọ,
Chớ bẻ cây tang thọ của em,
Dám đâu thương trộm nhớ thầm,
Sợ anh em biết nói cùng mẹ cha.
Lòng riêng riêng những xuyến xao,
Nhưng lời huynh đệ lẽ nào chẳng e.
Xin chàng Trọng chớ qua vườn thiếp,
Cây thọ đàn chớ chiết bẻ đi,
Thấy chàng há dám yêu vì,
Sợ nhiều người nói ắt thì khó khăn,
Chàng thì dũng dáng tình nhân,
Sợ nhiều người nói dở gần thẹn xa.