Trình Thu Bình biết Dạ Dương sẽ không tin tưởng, khi hắn tỉnh mộng cũng sẽ
tưởng là mình chỉ mộng mà thôi. Trình Thu Bình hái xuống một bông hoa tử đằng đặt trong tay Dạ Dương, “Sư phụ còn nhớ rõ cây hoa tử đằng này
không, còn nhớ rõ thân thế của ta không. Có bao nhiêu người muốn mạng
của ta, còn có tiên tri Lưu Đình kia, tiên đoán của hắn khiến ta chịu
nhiều đau khổ, lẽ nào ngươi không nghĩ tới bọn họ muốn lấy mạng ta.”
“Bọn họ muốn ngươi chết, vì sao lúc ngươi còn nhỏ không giết ngươi, vì sao
bây giờ mới giết.” Dạ Dương không hiểu hành vi của những người này, vì
sao bọn họ muốn giết chết Trình Thu Bình, chỉ vì lời tiên đoán hoang
đường đó sao?
“Ngươi biết tiên tri Kỳ Duyên không, ta nghe nói,
sở dĩ lúc nhỏ ta không bị quân vương giết, là bởi vì hắn nói lời tiên
đoán khác cho quân vương, quân vương khi đó do dự bất định, ta mới có
thể sống đến bây giờ.” Trình Thu Bình nói, tuy rằng khi đó hắn còn nhỏ,
thế nhưng còn nhớ rõ một sự tình, hắn nhớ kỹ mạng mình được một người
tên Kỳ Duyên cứu, mà Kỳ Duyên kia chính là Kỳ Duyên này sao?
“Ngươi nói Tiểu Bạch hại chết ngươi.” Dạ Dương không tin, vì sao một đồ đệ của mình có thể hại một đồ đệ khác.
“Hoàng mệnh khó trái hay là vì vinh hoa phú quý. Sư phụ, ngươi sẽ vì những lí do này hại chết sư huynh đệ mình sao.”
“Sư phụ sẽ không.” Dạ Dương nói.
“Có người sẽ.” Trình Thu Bình tiện tay tháo xuống sợi dây bó buộc cây hoa
tử đằng, “Tham vọng diệt đi tâm của bọn họ, người như bọn họ luôn truy
cầu danh lợi, tình nhân hoặc phú quý, bọn họ cần thời gian suy nghĩ chọn lựa sao. Con mắt bọn họ thị huyết, toàn thân nhuốm máu người, bọn họ vô tâm vô tình, trong lòng luôn trống rỗng. Sư phụ, hãy tin tưởng ta nói,
đây không phải cảnh trong mơ, đây là linh hồn của một người đã khuất về
báo mộng cho ngươi.”
Trình Thu Bình để những cánh hoa phiêu phiêu trong gió mát, u hồn trên cây hoa tử đằng cũng phiêu tán đi.
“Sư phụ muốn nhìn cảnh ta chết một chút không?”
Phía sau Trình Thu Bình không còn là hoa tử đằng, phía sau hắn là một mảnh
chiến trường, là ký ức cuối cùng của Trình Thu Bình. Cửa thành đóng
chặt, người trên thành lâu dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn người đang
chém giết đẫm máu phía dưới, đám binh sĩ bị giết chết tàn nhẫn, trên
người người hắn yêu đều nhiễm máu, nhận không ra dung mạo. Đao trong tay đã có lỗ thủng, chiến giáp tổn hại nghiêm trọng, người trên thành lâu
vẫn không động, hắn tựa hồ chậm rãi thưởng thức tình nhân của mình đổ
máu liều mạng chiến đấu, rất giống đóa hoa màu đỏ. Hắn thậm chí mê say
ngắm nhìn bầu không khí chết chóc, thẳng đến khi tình nhân rồi ngã
xuống, tình nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói một câu nói, câu nói kia là gì hắn không nghe rõ. Tình nhân của hắn ngã xuống, hắn nở nụ
cười.
Dạ Dương bị ký ức cuối cùng của Trình Thu Bình làm cả kinh
nói không ra lời, hắn đau thương ôm lấy Trinh Thu Bình, phát thệ: “Ngươi chết oan khuất, sư phụ sẽ báo thù cho ngươi, dùng máu của bọn họ để tế
ngươi.”
Trình Thu Bình không muốn buông sư phụ mình ra, nhưng đã đến giờ, hắn phải đi. Dĩ hắn năng lực hiện tại của hắn chống đỡ không
được bao lâu. Hắn mới nhập môn tu hành Tam thập tam thiên, hắn cần cùng
Kỳ Duyên tu hành nhiều hơn.
“Sư phụ, ta phải đi, ngươi phải bảo
trọng.” Trình Thu Bình cầm lấy búp bê vải kia, cái này là ngày xưa sư
phụ tặng hắn, ta nói cho sư phụ người hại chết ta, ta không muốn sư phụ
thương tâm, nhưng ta cũng không muốn sư phụ bị người khác lừa dối.
Trình Thu Bình mỉm cười, ôm Dạ Dương một chút, hóa thành khói xanh chậm rãi tiêu thất dưới dàn hoa tử đằng.
——— —————— ———————
Dạ Dương giật mình tỉnh giấc đã là lúc nửa đêm, hắn nhìn người còn đang
ngủ say bên cạnh, Dạ Dương lật qua lật lại tri giác, hồi ức của cảnh
trong mơ, thật hay giả ni, có đúng là Bình nhi báo mộng kể rõ ủy khuất
hay không. Hài tử ta nuôi lớn cứ như vậy mà chết, nghĩ mãi cũng không
ra. Cái chết của Bình nhi rất kì lạ, nhất định phương diện này có
chuyện. Bên người có tiếng ngáy khò khè, người đáng phiền não cực kì
không thích. Dạ Dương bình tĩnh đá người bên cạnh một cước, ta không ngủ thì ngươi đừng nghĩ ngủ. Người bên cạnh trở mình, vẫn tiếp tục ngáy.
Một cước không đau sao, dùng sức nhéo hắn! Dạ Dương dùng sức nhéo trên
lưng người bên cạnh, “Ai u, có ám khí!” Người bên cạnh quát to một
tiếng, thanh tỉnh, sờ sờ hậu thắt lưng, không có gì.
“Tại sao ngươi lại nhéo ta.” Một người tướng như đại hán nói.
“Mao Qua, ngươi thử nghĩ xem có phải Bình nhi bị người khác hại chết không.” Dạ Dương nói.
“Ta nghĩ không phải, người chết có nhiều nguyên nhân, vì sao lại nói có
người khác hại chết hắn.” Mao Qua sờ sờ râu mép của mình, nghiêng người, ôm lấy thắt lưng của Dạ Dương, mặt đối mặt cùng Dạ Dương nói chuyện.
“Bởi vì tiên đoán, tiên đoán của tiên tri, tiên tri Lưu Đình từng nói Bình
nhi không phải là người may mắn, hắn sẽ ngăn cản hoàng thượng nhất thống thiên hạ. Ngươi nói hoàng thượng có thể buông tha hắn sao.” Dạ Dương
phân tích.
“Cũng đúng a, phương diện này cũng có lý. Ta sẽ nhờ
huynh đệ của ta đi thăm dò , để xem vì sao Bình nhi lại chết, sư đệ,
chuyện này ngày mai tính, ngủ ngủ.” Mao Qua buồn ngủ, ôm lấy Dạ Dương cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, nói với Dạ Dương, “Ngươi cũng ngủ đi, nếu không chúng ta lại hoạt động, nó rất hữu ích cho giấc ngủ, ngươi thấy
có được không.”
“Ngươi đi chết đi.” Nét mặt già nua của Dạ Dương
có điểm hồng, hắn không có đẩy Mao Qua ra, hắn nằm trong lòng nam nhân
chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.
Mao Qua đột nhiên mở mắt, vươn tay
nhẹ nhàng xoa đôi lông mày nhíu chặt của Dạ Dương, hắn thở dài một hơi. Hắn ngồi xuống phủ thêm y phục, đi tới gian nhà bên ngoài, vung tay một cái, một hắc y nhân xuất hiện trước mặt của hắn.
“Đi đi, ngươi biết nên làm gì.” Mao Qua nhẹ giọng nói.
“Vâng, chủ nhân.” Hắc y nhân nghe xong mệnh lệnh, lắc mình tiêu thất trong bóng đêm.
Mao qua một lần nữa trở lại giường, Dạ Dương trở mình cuộn tròn lại. Mao qua ôm lấy Dạ Dương, trầm trầm đi vào giấc ngủ.
——— —————— —————–
Trong lòng Dạ Dương có chút nghi ngờ, cảnh tượng trong mơ ngày đó có phải là
giấc mộng, không thể tin tưởng hoàn toàn cảnh trong mơ. Sáng sớm, Dạ
Dương đứng lên rửa mặt, ăn điểm tâm, sau đó hắn nói với Mao Qua, “Ngày
hôm nay muốn đi thăm một người bằng hữu, buổi trưa không trở lại, buổi
tối có thể trở về muộn.”
“Ngươi đi đi, trên đường phải cẩn thận.” Trong mắt Mao Qua đều là thân thiết, rất ôn hòa nói.
“Ta sẽ cẩn thận, người có thể tổn thương ta cũng không có mấy người.” Dạ Dương tự tin nói.
Dạ Dương sờ sờ túi tiền lý còn lại không nhiều tiền đồng lắm, mua một ít
tiền giấy đốt cho Bình nhi. Dạ Dương chỉnh y phục một chút, đi ra khỏi
phủ đệ của Mao Qua. Dạ Dương đi trên đường cái của kinh thành, nhìn hàng hóa hai bên đường, có sạp bán tiền giấy hay không, liền tìm được một
nhà. Dạ Dương mua một ít tiền giấy và một ít hương nến, hắn rời khỏi nơi phồn hoa, lửng thững đi ra cửa thành, ngoại ô cách cửa thành không xa
có một rừng cây, đang là mùa thu, gió thu hiu quạnh thổi qua, một con
đường nhỏ hai bên toàn cỏ dại, hắn theo đường nhỏ đi đến, phía trước là
một bãi tha ma. Ở bãi tha ma này toàn mai tang những người không có thân nhân hoặc nhà không có tiền xây mộ, nơi này cũng có Trình Thu Bình.
Bình nhi đã chết, ta thành người không có nhân thân, Dạ Dương thở dài
một tiếng, sớm muộn có một ngày ta cũng sẽ chôn ở chỗ này.
Dạ
Dương chưa đến gần phần mộ của Trình Thu Bình, thì nghe được có người
đang nói chuyện, đi vào sâu hơn thì nghe Trữ Tiểu Bạch nói. Hắn cũng tới viếng mồ Bình nhi, điều này chứng tỏ hắn không phải người vô tình, Bình nhi ta nghĩ ngươi trách lầm hắn, trong lòng Dạ Dương cảm thấy có chút
vui mừng.
“Bình nhi, tha thứ ta đi, ta thực sự không muốn ngươi
chết, tha thứ ta đi, không nên mỗi ngày dằn vặt trong mộng ta, ta rất
thống khổ.” Trữ Tiểu Bạch ngồi trước phần mộ của Trình Thu Bình, một bên đốt vàng mã một bên nói, “Ta không phải muốn hại ngươi chết, là chủ ý
của hoàng thượng, tiên tri và ca ca ngươi, cùng ta không quan hệ, không
nên tới tìm ta, ngươi ngủ yên đi. Đều tại ngươi mệnh bất hảo, không thể
trách người khác. . .”
Dạ Dương nghe được Trữ Tiểu Bạch thanh
thanh sám hối, hắn sợ ngây người, nguyên lai cảnh trong mơ ngày hôm qua
đều không phải là giả. Dạ Dương tưởng tiến lên muốn chất vấn Trữ Tiểu
Bạch, nhưng cuối cùng hắn không có làm như vậy. Dạ Dương cầm tiến giấy
trốn sau một mộ phần, hắn đợi Trữ Tiểu Bạch rời đi, hắn mới đến trước mộ của Trình Thu Bình, ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi đốt tiền giấy. Đốt
tiền giấy, là đốt đi tình thầy trò giữa bọn hắn, Dạ Dương cảm thấy mơ
hồ. Để báo thù cho đồ đệ chính tay mình nuôi lớn, hắn phải giết chết
người đồ đệ khác của mình, Dạ Dương cảm thấy rất khó xử.
Thế giới này, làm người tốt thật có hại. Lúc Bình nhi còn nhỏ của hỏi ta, làm
người tốt thì có hại không, khi đó ta nói cho hắn, người tốt tâm đều
thiện lương, người tốt sẽ tha thứ người khác, người tốt sẽ không tính
toán được mất, làm người tốt rất vui vẻ, vì sao hiện tại ta lại không
vui sướng. Dạ Dương đốt xong tiền giấy, nhổ hết cỏ dại nơi phần mộ. Dạ
Dương nghĩ đến mình còn có một bằng hữu lâu chưa gặp, cũng nên gặp lại.
Lúc Dạ Dương quay lại thành, đã sắp buổi trưa, ánh sáng mặt trời ấm áp
khiến người ta buồn ngủ, Dạ Dương cảm thấy nhè nhẹ ủ rũ. Có phải cuộc
sống bây giờ quá dễ dàng hay không, cả người cũng như vậy, an nhàn khiến người ta buông xuôi. Dạ Dương muốn đi thăm bằng hữu cũng không thể đi
tay không, mua một ít lễ vật a. Dạ Dương đi qua một khu vực náo nhiệt,
nhìn thấy một mã xa, mã xa nhìn nhìn quen mắt, hình như ta đã thấy ở nơi nào, hình như là mã xa của Mao Qua. Mao Qua dùng mã xa đi đâu, không
phải hắn thích cưỡi ngựa cho nhanh sao, hắn nói nam nhân ngồi mã xa đều
không phải là nam nhân. Dạ Dương hiếu kỳ nhìn theo mã xa, hắn muốn biết
Mao Qua muốn đi đâu?
Mã xa đi qua đường cái, dừng lại tại một ngõ nhỏ. Mao Qua xuống xe ngựa, hắn gọi xa phu trông coi mã xa, Mao Qua đi
tới ngõ nhỏ sơn màu đỏ, gõ cửa một đại môn, chỉ chốc lát sau đại môn mở, người bên trong đi tới nhào vào trong lòng Mao Qua. Dạ Dương nhìn thấy
cảnh tượng này như bị sét đánh, hắn cùng Kiều Nặc ở một chỗ. Dạ Dương tỉ mỉ nhìn Kiều Nặc, hắn chăm sóc mình rất khá, không giống mình thoạt
nhìn già như vậy. Kiều nặc da trắng nõn, mày liễu mắt hạnh, giống một
thiếu niên, nhiều năm như thế hắn không thay đổi. Bọn họ vẫn cùng nhau ở một chỗ a. Dạ Dương nản lòng thoái chí xoay người quay đầu lại, trở về
phủ của Mao Qua.
Dạ Dương bước nhanh tới phòng ngủ, thu thập một
số vật dụng, vài món y phục cộng thêm nhất kiện áo bông, còn có chút
tiền đồng, cũng phải chi tiêu, xem ra còn phải tìm việc nuôi sống chính
mình. Thu thập xong quần áo, Dạ Dương liền rời đi, hắn quay đầu nhìn
thoáng qua căn phòng ngủ, Dạ Dương rất muốn cho chính mình một cái tát.
Lưu luyến làm gì, chung quy ở đây không phải nhà của mình. Dạ Dương phi
thân lên, hướng đến nhà bằng hữu của mình.
Dạ Dương đi ra cửa
thành, bằng hữu của hắn ở trên núi phía nam ngoại ô, đoạn đường lên đó
dài dằng dặc. Nhớ kỹ lúc Bình nhi còn nhỏ, mỗi lần đi mệt đều được ta
ôm, ta cùng hắn phiêu bạt khắp nơi, cho đến ngày ta không thể ôm hắn
được nữa, thì hắn mãi mãi rời xa ta. Hìa tử này giống như con của ta, là người duy nhất trên đời thực tình quan tâm ta, vì sao hắn lại chết đi
như thế, ông trời, ngươi có con mắt không.
Phong diệp lâm của
Phong Diệp sơn trang, khắp nơi đều màu đỏ, Dạ Dương nhớ tới chiến trường đầy máu trong mộng, có phải những người chết đi nhiễm đỏ những phiến lá này.
Dạ Dương bỗng nhiên dừng lại cước bộ, thấp giọng nói, “Ra đi, theo dõi ta lâu như thế, thật khổ cực cho các ngươi.”
Phía sau Dạ Dương xuất hiện bốn hắc y nhân, bọn họ đi tới trước mặt Dạ
Dương, phi thường kính cẩn ôm quyền chắp tay, “Tiên sinh, lão gia thỉnh
người trở lại, người theo chúng ta về đi.”
Dạ Dương trào phúng cười cười, “Trở lại, bị các ngươi giám thị, bị lão gia các ngươi lừa dối, không nên coi ta là đứa ngốc.”
“Lào gia chúng ta là bất đắc dĩ,mong tiên sinh hiểu cho người.” Hắc y nhân nói.
“Ta sẽ không trở lại tự rước lấy nhục, các ngươi đi đi.” Dạ Dương không
muốn giết người, hiện tại tâm tình của hắn phi thường không tốt, hắn
muốn giết người.
“Thuộc hạ mạo phạm, chúng ta phải đưa người trở
lại.” Những hắc y nhân này phụng mệnh giám thị Dạ Dương, bọn họ đương
nhiên sẽ không để Dạ Dương rời đi, Mao Qua không muốn hắn rời đi, cứ như vậy thả hắn đi, trở lại chúng ta biết ăn nói thế nào.
Hắc y nhân vây quanh Dạ Dương, Dạ Dương không e ngại bọn họ, hắn cùng với hắc y
nhân cứ như vậy giằng co, hắn đang chờ đợi cơ hội ra tay, võ công của
bốn người này không kém, hắn đang suy nghĩ làm sao giết chết bọn họ
nhanh nhất. Bầu không khí càng trở nên khẩn trương, Dạ Dương không có
tận lực thả ra sát khí, hắc y nhân cũng cảm thấy áp lực, họ không nghĩ
rằng bọn họ sẽ bị giết chết. Võ công của Dạ Dương có bao nhiêu lợi hại,
không ai biết, những người đã từng lĩnh hội võ công của Dạ Dương đều đi
gặp diêm vương. (oạch…kinh nha)
Một trận gió thu cuồn cuộn thổi
bay lá phong diệp, đưa bọn họ vây quanh trong đó. Dạ Dương bỗng nhiên
khẽ động, hắc y nhân hoàn không phát hiện động tác tiếp theo đã bị cắt
yết hầu, bốn người đổ gục trên mặt đất. Trong tay Dạ Dương cũng không có binh khí, hắn chỉnh y phục một chút, cảm thán nói: “Hảo tâm khuyên các
ngươi, các ngươi không đi càng muốn chết, ta sẽ thành toàn các ngươi.”
Dạ Dương chỉnh vị trí bao quần áo trên vai mình, giống như người vừa giết
người kia không phải là hắn, trên mặt hắn không còn bụi bặm, hiện tại
hắn là một thư sinh, “Chết kiểu này thật đáng sợ, trách không được người ta không thích thấy người chết. Nhìn sắc mặt xấu xí của các ngươi kìa.”
Dạ Dương nói với bốn tử thi, cước bộ nhẹ nhàng hướng đến Phong Diệp sơn
trang. Gió thổi bay lá phong diệp vùi lấp những thi thể, như đang thương hại cho những con người này.
Phong Diệp sơn trang rộng khoảng
mười mẫu, bên trong sơn trang cũng không có nhiều phong thụ, chỉ bởi vì
nó ở trong rừng phong diệp nên được gọi là Phong Diệp sơn trang. Dạ
Dương đi tới trước cửa Phong Diệp sơn trang, đại môn đóng chặt, có hai
người gia đinh đứng gác.
“Hai vị tiểu ca, tại hạ là bằng hữu của
trang chủ các ngươi, đường xa đến thăm hắn, phiền các ngươi đi vào thông báo một tiếng, nói Dạ Dương đến đây thăm.”
Gia đinh quan sát Dạ
Dương, một thân bố sam bạc phếch, nhìn có chút thư sinh. Là người đến
nhờ cậy lão gia sao, chúng ta có nên đi vào thông bẩm một tiếng hay
không, nhưng Dạ Dương phi thường khách khí, lại hào hoa phong nhã.
“Thông báo cho lão gia một tiếng không?” Gia đinh giáp nói.
“Đi thôi, vạn nhất người này là một người giang hồ, đắc tội không nổi.” Gia đinh ất nói.