Hạ Pháp nghĩ thực buồn cười, hoàng tử này lúc nào cũng thảnh thơi như vậy.”Hảo, thần lớn không dám khi dễ bé.”
Đoan Mộc Dĩnh cũng muốn nghiệm chứng võ công của mình đã tiến bộ đến mức
nào, Đoan Mộc Dĩnh thân là tướng quân hừng hực nhiệt huyết, lưỡi đao sắc bén của tiên hoàng khai quốc như có linh tính, nó cũng nhẫn nại không
được khát vọng muốn giết địch, nhiều năm không nhiễm máu, nó cần máu để
làm lễ rửa tội.
Đoan Mộc Dĩnh vung cương đao, giơ tay chém xuống
là lúc máu vẩy ra, binh khí phát sinh thanh âm thỏa mãn vui mừng, lúc
này nó cũng như chủ nhân của mình, nhiệt huyết sôi trào. Hạ Pháp nhìn
thoáng qua đao pháp của Đoan Mộc Dĩnh, đã tiến bộ hơn trước, nội lực
mạnh lên không ít, hiện tại có thể so sánh với võ công của hắn, chỉ một
thời gian nữa hắn sẽ vượt xa mình.
Đoan Mộc Dĩnh thân pháp linh hoạt, tránh thoát địch nhân đánh lén, một đao chặt đứt cánh tay của địch nhân. Hảo lưu loát!
Thủ pháp giết người của Hạ Pháp như vũ đạo, cước bộ lướt qua, cắt đứt yết
hầu người khác. Hai người đồng lòng hợp lực mở một đường máu, trong nhóm loạn quân, một thiếu nữ thân thể đẫm máu không để ý nguy hiểm chạy đến
chỗ bọn họ, “Lục hoàng tử, cứu…cứu hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu
nương nương đang gặp nguy hiểm.
Đoan Mộc Dĩnh vừa nghe hoàng hậu
gặp nguy hiểm, lập tức phi thân nhảy lên, liên tiếp chém chết mấy binh
sĩ, nhảy dựng lên đạp một tên tướng, đoạt chiến ngựa của hắn, Đoan Mộc
Dĩnh thúc ngựa chạy đến Phượng Nghi cung. Một đường chạy vội chém giết,
đi tới Phượng Nghi cung, trong cung một mảnh hỗn độn, máu của cung nữ
thái giám chết thảm không ngừng chảy. Hoàng hậu dữ nhiều lành ít. Xuống
ngựa, Đoan Mộc Dĩnh chạy vào, hắn tìm kiếm bóng dáng của Cơ hoàng hậu.
Liền thây Cơ hoàng hậu nằm trên mặt đất, ngự y bên cạnh một thân đầy
máu, ôm lấy thi thể hoàng hậu, ngây ngốc đờ ra.
“Mẫu hậu sao vậy, ngươi nói, mẫu hậu làm sao vậy!” Đoan Mộc Dĩnh mở hai mắt, trong cùng
Cơ hoàng hậu luôn bảo vệ hắn, đối hắn coi như là rất tốt. Hiện tại thấy
nữ nhân mỹ lề này đổ máu, tâm Đoan Mộc Dĩnh phi thường khổ sở bi thương.
“Hoàng hậu nương nương vừa tắt thở.” Ngự y choáng váng, ngốc lăng nói.
“Mẫu hậu!” Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy thi thể Cơ hoàng hậu khóc rống lên, tay Đoan Mộc Dĩnh cảm nhận đứa trẻ trong bụng nàng đang động “Hài tử của nàng
còn động, hài tử còn chưa chết.”
“Đúng vậy, phụ nữ có thai vừa
mới chết, hài tử sẽ không chết ngay.” Ngự y chỉ ngây ngốc nói, toàn thân của hắn đều nhiễm máu tanh.
“Mổ bụng hoàng hậu, lấy công chúa ra.” Đoan Mộc Dĩnh ra lệnh.
“Thần chưa làm qua bao giờ, thần sợ.” Ngự y sỉ run run sợ đến không dám động.
“Phế vật, ngươi muốn một người mất hai mệnh sao!” Đoan Mộc Dĩnh không do dự, dùng đao mổ bụng Cơ hoàng hậu, máu chảy ra, Đoan Mộc Dĩnh ngửa đầu nói: “Mẫu hậu nhi thần xin lỗi người, nhi thần muốn hài tử của người sống
sót, mong người tha thứ nhi thần.”
Đoan Mộc Dĩnh nói với ngự y, “Còn không mau hỗ trợ, ngươi muốn bổn hoàng giết chết ngươi sao!”
Ngự y sợ hãi, không dám kháng mệnh, lập tức giúp Đoan Mộc Dĩnh lấy hài tử
còn sống kia ra. Một tiếng khóc nỉ non cắt chân trời, hài tử được sinh
ra.
“Chúc mừng hoàng tử điện hạ, là một nữ hài, đại công chúa của Tề quốc.” Ngự y lấy đao cắt đứt cuống rốn hài tử, Đoan Mộc Dĩnh kiếm
cho hài tử một ít quần áo, ngự y giúp hài tử mặc vào, giao cho Đoan Mộc
Dĩnh.
“Ngươi làm không sai, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho ngươi.
Ngươi đã cứu sống hài tử của hoàng hậu.” Đoan Mộc Dĩnh cởi y phục ra, bỏ tiểu hài tử vào vạt áo trong ngực, dùng sợi dây cột lại. Đoan Mộc Dĩnh
cầm đao lên ngựa, hô lớn với bầu trời: “Mẫu hậu, ngươi có linh thiêng
che chở nhi thần an toàn đưa muội muội đến cho phụ hoàng.”
Giữa
không trung truyền đến một tiếng thở dài, Đoan Mộc Dĩnh tựa hồ nghe đáo
hoàng hậu đang nói chuyện, hắn cảm giác được hoàng hậu bảo hộ phía sau
hắn, mẫu hậu nhi thần xuất phát. Đoan Mộc Dĩnh thúc ngựa vung đao chém
giết.
“Mưu phản phải chết, đại nghịch phải chết, làm ác phải
chết, đại bất kính phải chết, lừa lọc phải chết, bất hiếu phải chết,
phản bội phải chết, bất nghĩa phải chết, nội loạn phải chết!” Tội ác tày trời chi tội, Đoan Mộc Dĩnh một bên chém giết địch nhân bên người, một
bên cao giọng quát lớn những tội ác tày trời chi tội, hắn báo cho những
kẻ phản bội này, các ngươi tội đáng chết vạn lần. Phản quân bị Đoan Mộc
Dĩnh giết vô số, sợ đến liên tục thối lui, trời ạ, hoàng tử này không
phải người, hắn là quỷ thần. Những phản quân nghe tin đã sợ mất mật, chỉ thấy Đoan Mộc Dĩnh thúc ngựa mà đến, có cảm giác phía sau hắn là linh
hồn của hoàng hậu đã chết, nữ nhân này mặc áo giáp cầm trong tay trường
thương, nàng không cho bất luận kẻ nào chạm vào Đoan Mộc Dĩnh.
“Quỷ a ———” Phản quân sợ hãi, Đoan Mộc Dĩnh cúi đầu nhìn công chúa trong
lòng, cười to lau một bên má dính máu, “Người chết đúng tội!”
Đoan Mộc Dĩnh một đường cưỡi ngựa ngăn cản phản binh, như thiên thần giáng
thế, một đường chạy thẳng đến Minh điện, Đoan Mộc Du cùng tử y vệ còn
đang chem. Giết với Đoan Mộc Kỳ, Đoan Mộc Dĩnh thúc ngựa tiến lên, một
đao một người chém giết người của Đoan Mộc Kỳ, Đoan Mộc Kỳ vừa nhìn thấy Đoan Mộc Dĩnh tới, là ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi.
Đoan Mộc Kỳ thúc ngựa hướng Đoan Mộc Dĩnh tiến lên, Đoan Mộc Dĩnh giết đỏ cả mắt rồi, cao giọng quát: “Ngăn cản ta là chết!” Một trường thương bay
tới phía Đoan Mộc Kỳ, tước rớt mũ giáp của hắn, Đoan Mộc Dĩnh thúc ngựa
chạy ào vào Minh điện, các đại thần đều sợ hãi tránh sang một bên. Đoan
Mộc Dĩnh xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống, “Phụ hoàng, nhi thần liều chết tới Phượng Nghi cung, mẫu hậu bị phản tặc sát hại,
nhi thần thấy hài tử trong bụng mẫu hậu vẫn động, hài tử không chết. Nhi thần bất đắc dĩ, phá vỡ thi thể mẫu hậu, lấy hài tử ra, ngự y giúp nhi
thần cắt cuống rốn cho muội muội, nhi thần liều chết đưa muội muội đến
đây.”
Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên đi tới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, nâng ái tử của mình dậy, nhìn kỹ trên người hài tử chỉ có vài vết
thương nhỏ, cũng không có đại thương, ngực thở phào nhẹ nhõm. Nghe được
hoàng hậu chết bởi tay phản quân, cũng không khỏi thương tâm, hắn đỡ
Đoan Mộc Dĩnh ngồi xuống long ỷ, Đoan Mộc Dĩnh cẩn thận cởi sợi dây, mở
vạt áo, bế một tiểu hài tử ra, ánh mắt vô tội của hài tử nhìn phụ thân
của mình.
“Công chúa của trẫm đã sinh, trẫm có công chúa, ha ha
ha ha cáp. ..” Đoan Mộc Thanh Lam cuồng tiếu, ôm nữ nhi của mình, nội
tâm hắn bi thống, hắn không muốn biểu hiện mình nhu nhược, hắn cười to.
Hoàng hậu, thê tử kết tóc từ nhỏ của hắn đã chết, hắn có thể nào không
bi thương.
“Phụ hoàng, nén bi thương, người phải bảo trọng.” Đoan Mộc Dĩnh khuyên bảo phụ thân của mình, dù sao hoàng hậu cùng hoàng
thượng là phu thê hai mươi mấy năn, tình cảm thâm hậu, nội tâm hắn bi
thống cũng không phải khó hiểu.
Cơ Thôi Dương vừa nghe nữ nhi của mình đã chết, không khỏi rơi lệ. Cũng may ngoại tôn của mình còn sống,
thật cảm tạ lục hoàng tử.
“Thần cảm tạ lục hoàng tử cứu ngoại tôn của thần, cảm tạ điện hạ cứu công chúa.” Cơ Thôi Dương quỳ trên mặt đất sát sát nước mắt, hít sâu một hơi nói, “Thần chúc mừng hoàng thượng
mừng sinh được công chúa.”
“Chúc mừng hoàng thượng sinh được công chúa.” Triều thần hướng Đoan Mộc Thanh Lam biểu thị chúc mừng, Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy khăn tay yêu thương lau vết máu trên mặt nhi tử mình, “Không có Dĩnh nhi quyết đoán, sẽ không có công chúa sinh ra.”
“Các khanh bình thân.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nói, hắn nghĩ thầm may
mắn có được một nữ nhi, trẫm phải đa tạ Dĩnh nhi, Đoan Mộc Du cùng tử y
vệ còn có thể kiên trì bao lâu, hắn không muốn tự tay giết chết nhi tử
của mình, viện binh của lão ngũ chưa tới, vạn nhất bọn họ tới chậm, ta
đành phải động thủ giải quyết nghịch tử này.
Các đại thần đứng
lên trở về vị trí, Chu Thanh cùng Quý Dương nhìn nhau, cháu ngoại trai
đều bình tĩnh ở đây, xem ra Thục phi nương nương cũng không lo ngại,
hoàng thượng vững như núi thái sơn, nhất định lã đã lường trước, tam
hoàng tử nôn nóng đoạt ngôi, chúng ta chờ xem người thắng cuối cùng là
ai.
Đoan Mộc Kỳ bị rơi mũ giáp xuống đất, tóc rối tung, hắn bị
cái tên còn nhỏ hơn mình sỉ nhục, quá mất mặt! Đoan Mộc Kỳ tức giận nổi
trận lôi đình, vẻ mặt đỏ bừng.
“Giết bọn họ cho ta, giết Đoan Mộc Dĩnh, bổn hoàng tử tưởng thưởng thật to!”
Tử y vệ của Đoan Mộc Du hữu hạn, quân địch lại đông đảo, thời gian kéo
dài chỉ đối với bọn họ bất lợi, Đoan Mộc Dĩnh một lần nữa đứng lên, cầm
lấy cương đao muốn lên ngựa ra ngoài chém giết.
“Dĩnh nhi, ngươi
muốn làm gì.” Đoan Mộc Thanh Lam minh bạch Đoan Mộc Dĩnh ngồi không yên, hài tử này muốn ra chiến trường, phụ thân cũng không muốn ngăn cản, thế nhưng hài tử này quá nhỏ, thể lực hữu hạn, thể lực chống đỡ hết nổi xảy ra sơ xuất thì sao. Không được, Đoan Mộc Thanh Lam nắm tay Đoan Mộc
Dĩnh, không để hắn đi.
“Nghịch tặc phải trừ, không thể ngồi yên. Nhi thần mặc dù tuổi nhỏ, cũng biết trung hiếu.
Hiếu tử chi sự thân, cư tắc trí kỳ kính, dưỡng tắc trí kỳ lạc, bệnh tắc trí
kỳ ưu, tang tắc trí kỳ ai, tế tắc trí kỳ nghiêm. (Người con hiếu phụng
dưỡng cha mẹ, ăn ở cư xử phải cực kỳ cung kính, nuôi dưỡng cha mẹ phải
hết sức vui vẻ, khi cha mẹ đau ốm phải lo lắng hết lòng khi lo việc ma
chay phải cực kỳ thương xót, khi cúng tế cha mẹ phải rất mực trang
nghiêm). Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Ca ca phạm thượng tác loạn, nhi
thần vì hiếu đạo, nhi thần vì phụ hoàng phân ưu, dù chết cũng không tiếc nuối.” Đoan Mộc Dĩnh lẳng lặng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, ánh mắt kiên
định bất bạt, thể hiện quyết tâm của hắn.
“Dĩnh nhi là nhi tử
hiếu thuận của trẫm, phong lục hoàng tử là Hiếu thân vương.” Đoan Mộc
Thanh Lam buông lỏng tay ra, để Đoan Mộc Dĩnh lên ngựa lao ra đại điện
Chỉ thấy Đoan Mộc Dĩnh sát nhập vào phản quân, bảo đao của tiên hoàng uy vũ sinh phong, thiếu niên giống như thần, các đại thần ở Minh điện sợ ngây người, vị Hiếu thân vương này niên kỷ tuy nhỏ, nhưng võ công cao siêu
làm bọn hắn sợ hãi.
“Hiếu thân vương điện hạ hảo công phu, thực
sự là huyết mạch của thiên tử, quả nhiên uy phong lẫm lẫm. Hảo!” Một cựu thần có kinh nghiệm sa trường tán thưởng nói.
Đoan Mộc Thanh Lam thích nghe người khác tán thưởng nhi tử của mình xuất sắc, trong lòng
hắn cảm thấy phi thường vui mừng, Đoan Mộc Dĩnh khắc khổ tu luyện Tam
thập tam thiên, hiện nay xem ra có chút thành tựu. Tiểu công chúa trong
lòng Đoan Mộc Thanh Lam lầm bầm khóc hai tiếng, Đoan Mộc Thanh Lam bị
ướt, là nước tiểu a.”Ngươi một phôi hài tử, không học ca ca của ngươi,
sao ngươi lại tiểu trên người trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam nói đùa một
chút, ôm chặt nữ nhi của mình, khí trời hàn lãnh, đã đầu mùa đông, tiểu
hài tử rất sợ lạnh.
Đoan Mộc Tuyết phi thân ra hoàng cung, đả
thương một vị phản quân đoạt chiến mã, thúc mã hướng doanh trại quân cận vệ chạy đi. Trên đường bách tính đều né tránh, bọn họ biết gặp chuyện
không may, trên đường kêu loạn, xuất hiện rất nhiều binh sĩ. Đoan Mộc
Tuyết thấy Trầm Luyện đanh dẫn đầu đội tuần tra, cao giọng hô: “Trầm
Luyện! Nhanh đi trong cung cứu giá, tam hoàng tử mưu phản bức vua thoái
vị!”
“Cái gì, tam hoàng tử mưu phản! Cha ta cũng ở trong cung
nghị sự, chẳng phải là cũng có nguy hiểm. Cha nha, chờ nhi tử tới cứu
ngươi!” Trầm Luyện hô lớn một tiếng, “Cấm vệ quân, theo ta đi cứu giá,
cứu giá có công được thưởng!”
Trầm Luyện cùng cấm vệ quân cũng
như nhay, cứu giá có phần thưởng, ai cũng cảm thấy phi thường thống
khoái, trong tay Trầm Luyện cầm xà mâu, thúc ngựa chạy trước đầu. Đoan
Mộc Tuyết thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết, cứu giá là cứu hoàng
thượng, không phải cứu cha của ngươi nha. Đoan Mộc Tuyết tiếp tục báo
viện binh, kỵ mã và tử y vệ, nhưng vừa đến cửa thành đã có một dội người ngựa ngăn cản hắn.
“Ngũ hoàng tử, Trương Bình đợi đã lâu, ngươi
muốn đi tìm viện binh, không có khả!” Tướng lĩnh dẫn đầu cầm trong tay
một cây trường thương, chỉ huy đội người ngựa, vây quanh Đoan Mộc Tuyết
vây.
Đoan Mộc Tuyết vận đủ khí lực, rút ra lưỡi cưa hình bánh xe, bình khí to cùng Đoan Mộc Tuyết mi thanh mục tú, dung mạo đào hoa
không hề hòa hợp, cũng không ai biết Đoan Mộc Tuyết sử dụng binh khí
này rất thành thạo, bởi vig bình thương Đoan Mộc Tuyết đều sử dụng kiếm.
“Trương tướng quân, mau tránh ra, bằng không bổn hoàng tử không khách khí.” Đoan Mộc Tuyết nói.
“Bản tướng quân có nhiều quân, phải sợ một tiểu hài tử như ngươi sao. Ha ha
ha. . .” Trương Bình còn chưa cười xong đã bị Đoan Mộc Tuyết một búa cắt đứt đầu đầu. ! Đương, thi thể té lăn trên đất. Quá nhanh, lực đạo thật
kinh người!
Đoan Mộc Tuyết cầm lấy binh khí, thúc ngựa về phía
trước, binh sĩ dĩ nhiên bị hắn làm kinh sợ, không một người dám lên ngăn cản. Đoan Mộc Tuyết hừ lạnh một tiếng, đám ô hợp, không ra hồn.
Trầm Luyện cùng cấm vệ quân chạy tới hoàng cung, chém giết phản quân, hai
bên phản quân đều có địch, lập tức có người hướng Đoan Mộc Kỳ bẩm báo,
“Tam hoàng tử, Trầm Luyện cùng cấm vệ quân đến bảo hộ hoàng thượng, hai
mặt của chúng ta đều có địch.”
“Cấm vệ quân của hắn thì có bao
nhiêu, bổn hoàng tử đã phái Trương Bình canh giữ ở cửa ngăn cản có người báo tin tiếp ứng, cho dù khinh công của lão ngũ cao tới đâu, hắn có thể đánh bại tướng sa trường sao.” Đoan Mộc Kỳ tràn đầy tự tin nói. Lão ngũ không học vấn đó chỉ có thể đem gà chọi đem chim đi dạo ở nơi tĩnh
mịch, hắn có khả năng gì chứ.
Dù sao thân thể Đoan Mộc Dĩnh thể
lực có hạn, chém giết thời gian càng lâu, càng cảm thấy chính mình chống đỡ hết nổi, Đoan Mộc Du bị thương nhẹ, tử y vệ cũng dần dần có chút
không địch lại, Đoan Mộc Thanh Lam nhăn lại lông mi, xem ra còn muốn
trẫm tự mình động thủ. Hoàng đế vừa định hành động, Đoan Mộc Kỳ cũng cho là mình thắng thế, thì phía sau một mảnh hỗn loạn, Trầm Luyên huy động
trường thương xông về phía Đoan Mộc Kỳ
“Thần Trầm Luyện đến đây cứu giá!” Trầm Luyện nhếch miệng cười, hắn cùng cấm vệ quân cũng chạy ào vào cuộc hỗn chiến.
Trầm Thanh Dung nhìn thấy nhi tử của mình tới cứu giá, trong lòng âm thầm
vui mừng, không khỏi vui vẻ tươi cười. Đoan Mộc Thanh Lam kiên định, xem ra lão ngũ viện binh thành công, nhi tử không nên thân kia cũng có chút tác dụng. Hai vị phụ thân đều vì nhi tử của mình mà cảm giác sâu sắc
vui mừng.
Trầm Luyện tới một lúc lâu, chợt nghe Đoan Mộc Tuyết
quát to phía sau loạn quân, “Phụ hoàng, nhi thần đưa tử y vệ đến đây cứu giá!”
Đoan Mộc Tuyết rống một tiếng, như sấm sét ầm ầm, xông vào chém giết. Đoan Mộc Thanh Lam nhăn nhăn mặt, đúng là hầu hài tử!