Đoan Mộc Dĩnh mơ mơ màng màng nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, mở mắt,
nhìn qua cửa sổ mã xa, trăng đã lên cao, ánh trăng chảy trên mặt đất.
Hắn nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng, chúng ta xuống dưới, hôm nay chúng ta đi
bộ về.”
“Ngươi còn có thể bước đi sao?” Đoan Mộc Thanh Lam trêu
ghẹo. Hắn sủng ái hôn nhẹ lên mặt Đoan Mộc Dĩnh, thực sự là một hài tử
khả ái. Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh xuống xe ngựa, để cho hắn tự đi.
“Nhi thần đương nhiên có thể bước đi, không tin phụ hoàng
xem, nhi thần cực kỳ ổn.” Hai chân Đoan Mộc Dĩnh rơi xuống đất, như chạm phải đám mây, phiêu phiêu bất ổn, nói chung là còn có thể đi. Đêm khuya vắng vẻ không tiếng động, người đi qua thưa thớt, phu canh gõ
hai tiếng báo hiệu thời gian. Hắn liếc nhìn Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, nhất là nhìn Đoan Mộc Dĩnh, lại bị nhãn thần như ác quỷ của
Đoan Mộc Thanh Lam làm sợ đến chạy trối chết.
Đoan Mộc Dĩnh đi
bất ổn, tâm tình lâng lâng, hắn vừa đi vừa cười vừa nói, “Phụ thân yêu
quý, Vọng thành dưới ánh trăng là đẹp nhất. Ngọn đèn dầu huy hoàng,
hương y mỹ nhân quyến rũ mỗi khách nhân đi ngang qua, mời bọn họ cùng
một đêm. Trà lâu tửu quán, văn nhân mặc khách, người buôn bán nhỏ cùng
ngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Vào đêm Vọng thành thần bí không bị cản
trở, rụt rè cởi áo khoác bên ngoài, thoả thích phóng túng sung sướng
cùng mỹ nhân.”
Đoan Mộc Thanh Lam cùng tử y vệ đi theo phía sau
Đoan Mộc Dĩnh, nhất là Đoan Mộc Thanh Lam theo sát bên người hắn, hài tử này uống say càng mê người. Sóng mắt lưu động, kiều diễm quyến rũ, sau
này phải thường nghĩ biện pháp cho hắn uống say mới được.”Dĩnh nhi,
ngươi chú ý dưới chân, nghìn vạn lần không được sơ suất.”
“Phụ
hoàng, vốn dĩ nhi thần muốn gặp cừu nhân của mình để trút căm hận, nhưng bây giờ, xem ra bọn họ không đáng để nhi thần căm hận như thế, càng căm hận càng không quên được những người này, nhi thần nghĩ thời gian sẽ
chậm rãi dằn vặt bọn họ. Bọn họ không có được những gì mình muốn có, bọn họ sẽ thống khổ suốt đời. Hôm nay Trình Thu Vũ là kẻ thống khổ nhất,
một ngày nào đó Âu Tuấn Trình sẽ là kẻ muốn sống không được muốn chết
cũng không xong, Lưu Đình sao, hừ! Ma dung bộ tộc sẽ bị diệt, nhi thần
muốn phá vỡ tiên đoán, muốn Tố Vân cung của Phi Nhiễm từ nay về sau
không tồn tại.” Đoan Mộc Dĩnh chỉ về phương hướng của Vệ quốc nói, ngày
hôm nay không thấy tiên tri Lưu Đình, có người nói ngày mai hắn trở về
thần miếu cầu khẩn, ngày hôm nay đang tắm trai giới, giả như hắn thấy ta sẽ nói ta thế nào, tiên đoán của hắn sẽ làm sao, ta muốn khiêu chiến
với thực lực của hắn.
“Nói nửa ngày người càng hận bọn hắn, bên
ngoài ngươi mạnh miệng như vậy, nhưng trong lòng thật nghĩ vậy sao? Căm
hận biến người ta thành ma quỷ, nhưng Dĩnh nhi của ta là một người mỹ
lệ, Dĩnh nhi tin tưởng phụ hoàng, phụ hoàng sẽ giải quyết chuyện này.”
Đoan Mộc Thanh Lam thoải mái nói. Hắn biết sức mạnh của một người khi đã căm hận, hắn cùng mẫu thân của hắn vì nhận hết khi dễ nên đã điên cuồng trả thù, oán độc cùng cừu hận chất chứa trong lòng, bọn họ đã biến
thành những kẻ sát nhân điên cuồng. Cuối cùng, Quý Diễm Dung đã ngăn cản hắn giết những đại thần đó, Quý Diễm Dung nói, Đoan Mộc Thanh Lam đã
không phải là một vị quân vương, hắn là một ma quỷ. Đoan Mộc Thanh Lam
phẫn nộ muốn giết chết Quý Diễm Dung, lúc hắn giơ đao lên, Quý Diễm Dung đã trào phúng cười, hành vi của ngươi và kẻ điên không khác gì nhau,
ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong thống khổ, trong mắt ta ngươi không còn là hoàng tử anh minh ngày trước, ngươi là người điên. Vì thế mà Đoan Mộc
Thanh Lam dừng lại sự điên cuồng của mình, sau này hắn trở nên nhu hòa
đi rất nhiều.
Đoan Mộc Dĩnh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, biểu hiện
của mình tại cung đình của Lương quốc, xác thực là không ổn, không nhẫn
nhịn sao có thể thành đại sự. Đoan Mộc Dĩnh tự kiểm điểm bản thân mình.
“Sau này nhi thần sẽ không luống cuống như vậy, nhi thần muốn làm một người
có thể kìm nén được cảm xúc của mình.” Đoan Mộc Dĩnh buông tay Đoan Mộc
Thanh Lam, đứng trước mặt phụ thân, bây giờ hắn chỉ là một Đoan Môc
Dĩnh, tiểu hài tử nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người đi vào Liễu Hương
Nhai, ban đêm Liễu Hương Nhai vẫn ngựa xe như nước, đèn dầu sáng rực rỡ, náo nhiệt như ban ngày. Thanh lâu hai bên đường đi ra đi vào vô số quan to quý nhân, các cô nương trang điểm xinh đẹp nghênh đón mê hoặc tân
khách. Đoan Mộc Dĩnh xuất hiện ở nơi này, không thể nghi ngờ trở thành
tiêu điểm quan tâm của mọi người, những người qua lại thanh lâu đều hiếu kỳ nhìn Đoan Mộc Dĩnh, sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam càng ngày đen. Nhiều
người quan tâm Đoan Mộc Dĩnh như vậy, hắn ghen tị. Tử y vệ biết tâm tình chủ tử không tốt, đều cẩn thận hành sự.
Đã muộn như thế, không
nghĩ còn một lão nhân bày bán hàng ở Liễu Hương Nhai, sạp thượng của hắn treo đầy mặt nạ, lão nhân vốn cũng chuẩn bị rời đi. Đoan Mộc Dĩnh lắc
lư cái mặt nạ phía trước sạp, hỏi lão nhân kia, “Lão bá bá, những mặt nạ này đều do ngươi làm sao?”
Lão nhân đứng thẳng lên, mỉm cười thân thiết, “Đúng vậy, những mặt nạ này đều do ta làm.”
Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy một cái mặt nạ, mang lên mặt mình, nói: “Ta muốn mua cái mặt nạ này, bao nhiêu tiền?”
Một ngày một đêm mới khai trương, trong lòng lão bá vui vẻ, cười nói: “Mười văn tiễn, cái mặt nạ này ta làm mất mười ngày.”
“Hảo, mười văn tiền, cha, trả tiền.” Đoan Mộc Dĩnh mang mặt nạ, khoa tay múa
chân, bảo Đoan Mộc Thanh Lam trả tiền. Nhi tử mua phụ thân trả tiền,
thiên kinh địa nghĩa.
“Dĩnh nhi, sao ngươi chỉ trả giá một lần,
lần trước ngươi mua một con búp bê mà nói với lão bản kia nửa ngày, lần
này lại thoải mái như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, hắn móc tiền giao
cho lão nhân kia, Đoan Mộc Thanh Lam còn cho lão nhân kia thêm một ít
tiễn, lão nhân tạ ơn, nói thẳng ngày hôm nay gặp được quý nhân.
“Cái mặt nạ này của lão nhân là dùng gỗ điêu khắc ra, mất mười ngày mà chỉ
lấy mười văn tiền, hao tốn công phu cùng tinh lực. Lão nhân hiền lành
giản dị, đáng để ta kính nể.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Nói cũng có lý, tay nghề điêu khắc giỏi như vậy đáng để tôn kính.” Đoan Mộc Thanh Lam cảm khái nói.
Lúc còn đang cảm khái thì có người không hiểu hoàn cảnh mà xuất hiện, tỷ
như người không có mắt, tỷ như thích khách. Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh nhíu mày, lá gan quá lớn, dám ở giữa Vọng thành hành động, hắc y thích khách cùng tử y vệ giao tranh, Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh rút ra binh khí của mình, giết người đối với họ quá đơn giản, vấn
đề là những người này do ai phái tới, trong lòng bọn họ nghi ngờ, chẳng
lẽ là người Vệ quốc? Thích khách có thể đánh ngang với tử y vệ, có thể
thấy được võ công tương đương cao siêu. Mọi người đều tránh né, trên
đường một mảnh hỗn loạn, bỗng nhiên trong đám người có một lão giả tóc
bạc và một nam tử nhảy ra, hai người này giúp đỡ tử y vệ đánh chết đám
thích khách, là người của Vọng thành, họ giúp đỡ chúng ta. Đoan Mộc
Thanh Lam suy nghĩ nửa ngày cũng không biết hai người kia từ đâu tới,
hắn chưa thấy qua bọn họ?
Giết sạch thích khách, tử y vệ đi tới
trước mặt thích khách, kiểm tra lai lịch, tìm được trong nội y của thích khách có thêu cửu phẩm liên hoa, hóa ra bọn họ là người của Tố Vân
cung.
“Khởi bẩm Vương gia, những thích khách này là người của Tố Vân cung.” Đội trưởng Tử y vệ nói.
Đoan Mộc Thanh Lam chau mày, Đoan Mộc Dĩnh nắm chặt Trảm Nguyệt đao, nheo
lại con mắt, Tố Vân cung, ngươi thật to gan, thân vương cũng dám ám sát, hoàng đế cũng dám động! Ngươi thực sự muốn bao trùm hoàng quyền sao?
“Lấy y phục bọn họ, lưu lại binh khí làm chứng cứ.” Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ một chút rồi nói. Tử y vệ lập tức hành động.
Lúc này người của quan phủ đến, có người báo án đương nhiên bọn họ phải can thiệp. Đội trưởng Tử y vệ cùng người quan phủ lập hồ sơ, lúc này mới
dẹp loạn.
“Đa tạ nhị vị tương trợ.” Đoan Mộc Dĩnh hành lễ với lão nhân tóc bạc và nam tử cao to kia, biểu thị cảm tạ.
Lão nhân tóc bạc không hề khách khí, hành lễ thì làm được gì, lão nhân có
chút không hài lòng nói “Nếu muốn cảm tạ lão nhân gia ta, vậy tặng lão
nhân gia ta bạc để vào sòng bạc chơi đi.”
Nam tử cao to có vẻ ngu ngốc nói, “Ca ca muốn ta cứu các ngươi, thì ta cứu các ngươi.”
“Ca ca?” Đoan Mộc Dĩnh không hiểu người này đang nói cái gì, Đoan Mộc Thanh Lam càng không hiểu. Lúc này một người tóc bạc bạch y xinh đẹp giống
như thần tiên đi tới, hắn cười tủm tỉm, ôn hòa sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh,
“Dĩnh nhi đã lớn thế này rồi, không còn nhớ nhị ca sao?”
“Nhị
ca!” Đoan Mộc Dĩnh nhớ tới nhị ca mà mẫu thân luôn tâm tâm niệm niệm,
không phải hắn đã chết sao? Nam tử tóc bạc trước mặt này là nhị ca của
hắn?
“Ngươi đúng là tiểu quỷ bướng bỉnh không nhận ra nhị ca, hay tóc nhị ca biến trắng, ngươi không nhận ra nhị ca, cũng khó trách, đã
nhiều năm không gặp, đương nhiên sẽ có thay đổi, nhưng hai má ngươi vẫn
tròn trĩnh như trước. Thật đáng yêu.” Đoan Mộc Dư niết niết khuôn mặt
nhỏ nhắn mềm mại của Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh bị niết đau quá nên
tỉnh táo lại.
“Làm gì mà, rất đau.” Đoan Mộc Dĩnh giật tay Đoan Mộc Dư, trốn ở phía sau Đoan Mộc Thanh Lam, thăm dò, quan sát người xa lạ này.
“Dư nhi, ngươi thật là Dư nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam giật mình mở lớn hai
mắt, trời ạ, con hắn không có chết! Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy nhi tử của mình, kích động không lời nào có thể diễn tả được. Đoan Mộc Dư là hài
tử chịu nhiều thiệt thòi nhất, hài tử này tại Vệ quốc nhận hết cực khổ,
ta nên bồi thường hắn thế nào đây? Song song Đoan Mộc Thanh Lam kích
động cảm tạ ông trời, hài tử này hắn dốc lòng dạy dỗ, hắn đã từng nghĩ
sẽ để nhị hoàng tử này làm thái tử, nếu như không được, thì cũng có thể
phò tá tân vương. Chỉ là hắn không nghĩ tới sẽ bị bức bách phải đưa Dư
nhi sang Vệ quốc, sinh tử không rõ, bây giờ hài tử này trở về, ông trời
đối đãi hắn không tệ.
“Phụ hoàng, nhi thần không chết, nhi thần
được ma y tiền bối cứu thu làm đệ tử, nhi thần khiến người lo lắng, đáng nhẽ nhi thần nên báo cho người cùng mẫu thân một tín báo bình an.” Đoan Mộc Dư xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Không có việc gì là
tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam vui vẻ, cười
đến híp mắt lại, Đoan Mộc Dĩnh cũng đi tới trước mặt Đoan Mộc Dư, tỉ mỉ
quan sát Đoan Mộc Dư, nói một câu, “Nhị ca thật xinh đẹp, có điểm giống
phụ hoàng.”
“Dĩnh nhi thấy nhị ca thì trốn sau lưng phụ hoàng, sợ nhị ca ăn ngươi phải không.” Đoan Mộc Dư lại bắt đầu chà đạp khuôn mặt
nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh càng không thích
nhị ca này, Đoan Mộc Dư đã khiến ấn tượng của mình trong lòng Đoan Mộc
Dĩnh xuống dốc không phanh.
Bỗng Sỏa Căn chạy tới, tách Đoan Mộc
Dư cùng Đoan Mộc Dĩnh ra, gắt gao ôm lấy Đoan Mộc Dư, bá đạo tuyên bố:
“Ca ca là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi.”
“. . .” Đoan Mộc Thanh Lam nhíu mày, “Đứa ngốc này từ đâu tới?”
“Phụ hoàng, hắn gọi là Sỏa Căn, là nhi thần nhặt được. Hắn bị người hạ dược
khiến cho tâm trí không rõ, nhi thần đang tìm cách giải độc ho hắn.”
Đoan Mộc Dư giải thích.
“Nếu như vậy, đều đến dịch quán rồi nói,
trên đường không tiện, ma y tiền bối cứu ngươi, ta sẽ tạ ơn hắn.” Đoan
Mộc Thanh Lam nhìn quanh bốn phía, lo lắng nói.
“Tốt, sư phụ,
chúng ta đi dịch quán, ngày hôm nay gặp được người nhà, chúng ta nên
chúc mừng một chút.” Đoan Mộc Dư cầm tay Sỏa Căn, quay đầu lại, không
hài lòng nhỏ giọng oán giận ma y.
“Chúc mừng, tốt tốt, có thể có
người chơi súc sắc với ta?” Ma y bị đồ đệ quản thúc đến điên rồi, cuối
cùng cũng có lý do giải phóng một chút, đồ đệ gặp lại phụ thân và đệ đệ, một thân hoa mỹ chắc chắn là kẻ có tiền, cùng bọn họ đánh bạc ta có thể thu lại được tiền vốn.
“Có người cùng ngươi ngoạn, tử y vệ, lát
nữa cùng lão tiên sinh chơi xúc xắc.” Đoan Mộc Thanh Lam ra lệnh, lão
quái này đành giao cho các ngươi vậy. Tử y vệ vạn phần không tình
nguyện, cố gắng nói một tiếng, “Tuân mệnh.”
Đoan Mộc Dư trở về,
một nhà Đoan Mộc hưng phấn nói chuyện cho tới đêm khuya. Đoan Mộc Dư
biết mình được phong hào thân vương, trong lòng cũng âm thầm vui mừng,
hai đệ đệ đều có tiền đồ, cũng giúp mẫu thân củng cố địa vị, mẫu thân đã ngồi ở vị trí Quý phi. Phụ hoàng cho mẫu thân ở tại Cát Tường cung, kỳ
thực là ám chỉ hoàng cung sẽ không có hoàng hậu nữa, sau này Quý quý phi sẽ là Thái hậu. Phụ hoàng coi trọng mẫu thân như thế sao? Hắn quan sát, phụ hoàng đối với đệ đệ càng thêm quan tâm, cử chỉ hành động của bọn họ rất bất minh, đây là vì sao? Đoan Mộc Dư suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng
quyết định chính mình không nên nghi ngờ nữa. Phụ thân quyết định cái gì chưa bao giờ cho phép người khác nghi vấn, ai, phức tạp a.
——— —————— —————-
Âu Tuấn Trình trở lại tẩm cung của mình, trời đã sáng, hắn nghĩ đến Trình
Thu Vũ còn đang ở trong cung chờ mình, Âu Tuấn Trình đầy áy náy cước bộ
vội vã, mình lại nuốt lời một lần nữa. Đêm qua cùng Tố Mạn điên loan đảo phượng đến bình minh, hắn quên mấtTrình Thu Vũ ở trong cung chờ hắn. Âu Tuấn Trình đang suy nghĩ có nên đưa lễ vật tặng Trình Thu Vũ nữa không, hắn thích nhất cái gì ta sẽ đưa cái đó.
Âu Tuấn Trình đi vào tẩm cung, Trình Thu Vũ không còn ở trong cung đợi hắn. Hắn đi! Âu Tuấn
Trình đi tới cái ghế Trình Thu Vũ đã từng ngồi, áo ngủ băng tàm ti hắn
ban cho Trình Thu Vũ đặt ở trên bàn bên cạnh, Trình Thu Vũ vẫn chưa lấy
đi. Hắn đối với ta triệt để tuyệt vọng! Âu Tuấn Trình cầm lấy áo ngủ
băng tàm ti, trong lòng xẹt qua đau đớn nhè nhẹ, hắn cố ý quên những cảm nhận sâu sắc này, trẫm là thiên tử, mỹ nhân đều tự nguyện đến bên
người, trẫm lấy lòng ngươi, ngươi không cảm kích, hừ! Trẫm có thể cho
ngươi vô tận ân sủng, cũng có thể thu hồi những ân sủng này! (Ó.ò)
“Người đâu! Truyền ý chỉ của trẫm, Trình Thu Vũ vô lễ với hoàng thượng, bãi bỏ chức quan, biếm làm thứ nhân!” Âu Tuấn Trình tức giận nói, luôn luôn
đều là người khác làm hắn hài lòng, khó có được hắn lấy lòng Trình Thu
Vũ, nhưng tên gia khỏa này không nể tình, hắn cho rằng hắn là ai!
Trình Thu Vũ Về đến nhà đã nửa đêm, hắn ngã đầu liền ngủ, sáng sớm vừa tỉnh
lại, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thì đã nhận được một đạo thánh chỉ,
hắn bị bãi quan. Trình Thu Vũ cảm tạ hoàng ân, Trình Thu Vũ nghĩ mình
thực sự thê lương không còn gì để nói, hôm qua vinh quang hôm nay xuống
dốc không phanh. Cũng tốt, không vướng bận, cuộc sống bình dị cũng rất
tốt.
Đoan Mộc Ngọc Hàn đứng ở bên người Trình Thu Vũ, thấy hắn
không thoải mái, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, “Đến Tề quốc a,
nhà của ta ở đó, cha ta sẽ cho ngươi việc để làm.”
“Cảm tạ hảo ý của ngươi, ta không muốn ly khai cố hương của mình.” Trình Thu Vũ nói.
“Sao ngươi lại bị bãi quan?” Đoan Mộc Ngọc Hàn hiếu kỳ hỏi.
Trình Thu Vũ tỉ mỉ ngẫm lại, đại khái là mình không có nghe Âu Tuấn Trình
nói, Âu Tuấn Trình giận, bãi quan thì bãi quan, hắn đã quyết định cùng
Âu Tuấn Trình kết thúc, vừa lúc Âu Tuấn Trình cho mình một cơ hội.
“Ngươi khóc.” Đoan Mộc Ngọc Hàn xuất ra một khăn tay đặt ở trước mặt Trình
Thu Vũ, Trình Thu Vũ cũng không khách khí, tiếp nhận khăn tay xoa xoa
nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, khổ sở làm cái gì, Trình Thu Vũ,
ngươi là một nam nhân, kiên cường lên! Trong lòng Trình Thu Vũ nhắc nhở
chính mình. Đoan Mộc Ngọc Hàn suy nghĩ một lúc, nói một câu, “Ai khiến
ngươi khóc, ta đi giết hắn.”
Trình Thu Vũ nghe được thế thì tâm tình tốt lên, Đoan Mộc Ngọc Hàn thực sự là một người thú vị.
“Ta là người bên cạnh hoàng thượng, lúc hoàng thượng là thái tử, ta là thư
đồng của thái tử, thái tử làm hoàng thượng, ta là đại thần kiêu ngạo.
Hiện tại hắn không cần ta, ta là một người dư thừa.” Trình Thu Vũ xoa
xoa nước mắt, bình tĩnh lại, phân phó quản gia, “Chuẩn bị đồ ăn sáng
chưa, lão gia ta đói bụng.”
“Vâng vâng vâng, chuẩn bị đồ ăn sáng, ta xuống phân phó mọi người.” Quản gia đã yên tâm, tuy nói không có
quan chức, nhưng Trình gia còn có cửa hiệu mặt tiền không ít vàng bạc,
cuộc sống giàu có, buồn lo vô cớ làm cái gì.
“Chúng ta đi dùng
bữa thôi.” Trình Thu Vũ bắt chuyện Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng đi dùng bữa,
Đoan Mộc Ngọc Hàn biết trong lòng Trình Thu Vũ nhiều khổ sở nhưng giả vờ kiên định, tâm tình hắn chuyển lạnh.
“Ngươi không phải là một
người dư thừa, cho dù ngươi có là người dư thừa, Ngọc Hàn cũng thích.”
Đoan Mộc Ngọc Hàn nhỏ giọng đỏ mặt nói.
Trình Thu Vũ nghe được
Đoan Mộc Ngọc Hàn nói thế, cước bộ dừng lại một chút, hắn vươn tay cầm
lấy bàn tay Đoan Mộc Ngọc Hàn, hai người đi thẳng đến nhà ăn.