Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn thu thập hành lý, quản gia chuẩn bị cho
bạn họ hai con tuấn mã, hai người lên ngựa đi. Sau khi rời khỏi thành
Trình Thu Vũ muốn đến từ đường nhìn, liền nói: “Ngọc Hàn, theo ta đến từ đường một chút, cùng tổ tiên nói lời từ biệt.”
“Hảo.” Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ hướng từ đường Trình thị đi đến.
Quý tử sáng sớm đã dậy, quét tước từ đường, chuẩn bị khai quán dạy học,
chợt nghe tiếng vó ngựa mờ ảo, hai bóng dáng trên ngựa càng ngày càng rõ ràng. Quý Tử liếc mắt nhận một người là Trình Thu Vũ, là biểu thúc tới, sớm như thế hắn tới làm gì?
“Biểu thúc, ngài tới sao không nói
trước một tiếng, để chúng ta chuẩn bị tốt đồ tế lễ cho ngươi.” Đến đột
nhiên như vậy, Quý Tử không kịp chuẩn bị gì, hắn có chút luống cuống tay chân.
“Quý Tử, ngươi không cần chuẩn cái gì, ta thắp cho tổ tiên mấy nén hương rồi đi.” Trình Thu Vũ xuống ngựa dẫn Đoan Mộc Ngọc Hàn đi vào từ đường, Quý Tử lập tức chuẩn bị đèn nhang, Trình Thu Vũ thượng
hương, hành lễ, trong lòng mặc niệm với tổ tiên: Mong tổ tiên che chở
cho gia tộc Trình thị, không cười tử tôn Trình Thu Vũ đi xa, mong tổ
tiên phù hộ ta thuận buồm xuôi gió.
Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng hướng
tổ tiên Trình thị hành lễ, trong lòng mặc niệm nói: Các vị tổ tiên, các
ngươi yên tâm đi, giao Trình Thu Vũ của các ngươi cho ta, ta Đoan Mộc
Ngọc Hàn sẽ không phụ hắn.
Trình Thu Vũ đứng lên gọi Quý Tử tới,
giao cho Quý Tử một túi bạc, dặn nói: “Quý Tử, bây giờ biểu thúc bị bãi
quan, biểu thúc sắp sửa đi xa, hảo hảo trông coi từ đường Trình thị,
những ngân lượng này ngươi giữ lấy mà cưới vợ, hiếu kính mẫu thân.”
“Biểu thúc, người đã giúp Quý Tử quá nhiều, Quý Tử không thể nhận bạc, thân
là tử tôn thì trông coi từ đường là bổn phận, Quý tử không thể nhận
bạc.”Quý Tử chối từ, không muốn nhận bạc củaTrình Thu Vũ.
Trình Thu Vũ trầm lại, có chút giận bỏ vào tay Qúy Tử: “Biểu thúc cho ngươi mượn, chúng ta là thúc cháu, không được chối từ.”
“Cảm tạ biểu thúc.” Quý tử không thể chối từ, nếu không nhận chắc chắn Trình Thu Vũ sẽ phát giận. Trong lòng Quý tử cảm động và ghi nhớ ân tình của
Trình Thu Vũ, nếu như không có biểu thúc, mình và mẫu thân đã sớm chết
đói, làm sao có cuộc sống như bây giờ, đọc sách biết chữ thậm chí mở
quán dạy học, lúc trước những thứ này Quý Tử có nằm mơ cũng không được.
Hai mắt Quý Tử hàm nhiệt lệ, tiễn Trình Thu Vũ lên ngựa, “Biểu thúc đi
đường phải cẩn thận, Qúy Tử ở tại từ đường chờ người trở về tế tự tổ
tiên.”
“Yên tâm đi, biểu thúc không có việc gì, biểu thúc còn
muốn ăn thức ăn mẫu thân ngươi nấu, chờ biểu thúc trở về, nhất định sẽ ở lại từ đường ăn thỏa thích.” Trình Thu Vũ cao giọng cười lớn một tiếng, nhìn hài tử hắn vẫn luôn chiếu cố như đệ đệ, hôm nay cũng có tiền đồ,
trong lòng trấn an. Trình Thu Vũ quay đầu nói với Đoan Mộc Ngọc Hàn:
“Ngọc Hàn, chúng ta đi thôi.”
“Hảo.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thúc mã,
cùng Trình Thu Vũ đi lên phía trước. Trình Thu Vũ quay đầu lại nhìn từ
đường, nhìn Quý Tử đang trông theo bọn họ mà trong lòng cảm khái hàng
vạn hàng nghìn lần. Con đường phía trước sẽ thế nào, ai cũng không thể
biết, nhưng Trình Thu Vũ lại muốn biết, không biết nó có phải con đường
hắn đang tìm kiếm không, nghĩ tới đây hắn mở to mắt, đón gió nhẹ nhẹ, u
buồn cũng tiêu tán theo.
Theo lộ trình được ba ngày, Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn ngồi ở dưới một thân cây nghỉ ngơi, qua ngọn núi phía trước sẽ là một thôn trấn, Đoan Mộc Ngọc Hàn phát hiện Trình Thu
Vũ cưỡi ngựa rất tốt, đi vài ngày cũng không có kêu khổ cực. Bọn họ móc
ra bánh bột ngô và thịt ăn, uống mấy ngụm nước, hai người yên tĩnh nghỉ
ngơi dưỡng thần. Trên núi có một tiều phu đốn củi, một bên đốn củi một
bên xướng sơn ca: “Lang trụ nhất hương muội nhất hương, núi cao thủy
thâm lộ đầu trường, một ngày kia nước từ trên núi chảy xuống biển, chỉ
mong lưỡng hương biến nhất hương. Hội phi điểu nhi không sợ cao, lang
muội yêu nhau không sợ đao, để kết đôi chim liền cánh, sinh cùng một chỗ tử một đạo.”
Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa nghe liền biết đây là tình
ca, Đoan Mộc Ngọc Hàn len lén liếc nhìn Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ coi
như không có nghe, trong đôi mắt lam sắc của Đoan Mộc Ngọc Hàn ba quang
lưu chuyển, vắt óc tìm mưu kế, làm thế nào để thu được ái tình của Trình Thu Vũ ni? Đã lớn thế này nhưng hắn chưa từng học qua, trên võ công bí
tịch cũng không có, phụ thân cũng không dạy. Ai! Đoan Mộc Ngọc Hàn thở
dài một tiếng, hắn coi như cũng là một nhân vật ngang dọc giang hồ, sao
cũng có lúc phiền não vậy chứ. Đoan Mộc Ngọc Hàn duỗi người ra sau, tựa ở thân cây, một đường mệt nhọc khiến hắn tiến nhập mộng đẹp. Có người tựa trên người hắn, rất khó chịu. Đoan Mộc Ngọc Hàn đột nhiên mở mắt, ai
tựa ở trên người hắn? Đoan Mộc Ngọc Hàn cúi đầu nhìn, nguyên lai người
đó là Trình Thu Vũ, hiện tại không phải tựa trên người hắn mà là nằm
trong lòng hắn, ôm lấy thắt lưng của hắn, ngủ say. Đoan Mộc Ngọc Hàn
cười một tiếng, lắc đầu thở dài, Trình Thu Vũ không bài xích ta, đây là
cơ hội lớn nhất, hắn cúi người ghé vào lỗ tai Trình Thu Vũ nhẹ giọng
nói: “Ngươi tin tưởng ta như thế, nếu như ngươi nguyện ý cho ta một cơ
hội, ta sẽ cho ngươi suốt đời.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nhẹ nhàng hôn lên môi
Trình Thu Vũ, nhưng chỉ lướt qua, Đoan Mộc Ngọc Hàn sợ Trình Thu Vũ phát hiện, nên thu liễm tình tự. Trình Thu Vũ có cảm giác gì đó, liếm liếm
môi, giống như đang ăn thứ gì ngon trong mộng.
Đoan Mộc Ngọc Hàn
thấy đầu lưỡi liếm phiếm hồng ướt át cùng đôi môi đỏ mọng, cũng nữa nhịn không được nhiệt tình, một lần nữa hôn lên môi Trình Thu Vũ, Trình Thu
Vũ đang ngủ có cảm giác có người quấy rầy mình, tay muốn đánh, sai,
Trình Thu Vũ có chút thanh tỉnh, có người hôn mình. Hắn mông lung mở
mắt, nguyên lai là Đoan Mộc Ngọc Hàn tác quái, tên hỗn đản này! Trình
Thu Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, giơ tay định đánh Đoan Mộc Ngọc Hàn, Đoan Mộc Ngọc Hàn chế trụ hai tay Trình Thu Vũ, đôi mắt lam sắc sâu thẳm,
hai mắt dấy lên hỏa diễm, Trình Thu Vũ giãy dụa không thoát chỉ có thể
yên lặng tiếp thu. Trình Thu Vũ cảm giác được Đoan Mộc Ngọc Hàn có hảo
cảm với mình, chỉ là không ngờ cảm tình đã là như vậy. Hắn thích dung
mạo cùng võ công của Đoan Mộc Ngọc Hàn, hảo cảm có thể biến thành tình
yêu sao. Trình Thu Vũ cảm thấy phức tạp, hắn cũng không đẩy Đoan Mộc
Ngọc Hàn ra nữa, hắn muốn có người giúp hắn bớt đau thương. Bỗng nhiên
Trình Thu Vũ nghĩ mình rất đê tiện, hắn muốn lợi dụng người khác bổ
khuyết bi ai của mình.
Đoan Mộc Ngọc Hàn khẽ vuốt đôi môi phiếm
hồng của Trình Thu Vũ, phi thường trịnh trọng nói: “Cuộc đời này nhất
định không phụ ngươi.”
Trình Thu Vũ vừa nghe thệ ngôn của Đoan
Mộc Ngọc Hàn, mũi ê ẩm, từ trước hắn cũng nghe vô số, nhưng không chân
thành. Mỗi lần mây mưa, người kia đều thỏa mãn thở dài nói, “Cuộc đời
này có khanh là đủ.” Bây giờ hắn lại có tam cung lục viện, đông đảo mỹ
nhân vờn quanh, hắn đã quên lời hứa với mình, chậm rãi cũng sẽ quên đứa
ngốc vì hắn mà bán đứng đệ đệ của mình.
Trình Thu Vũ quay về ôm
lấy Đoan Mộc Ngọc Hàn, ngay giờ khắc này tìm kiếm một chút ấm áp, ta lợi dụng hắn, nhưng có phải hoàn toàn lợi dụng Ngọc Hàn không, tình cảm của hắn đối với Ngọc Hàn cũng đã chậm rãi tăng nhanh. Ta yêu con mắt của
hắn nhất, màu sắc của bầu trời, xanh thẳm rộng, hắn có thể bao dung
nghiệp chướng nặng nề của ta sao.
“Đại trượng phu một lời nói
đáng giá nghìn vàng, Ngọc Hàn không nên bởi vì ta đã cứu ngươi mà nói
thích ta, ngươi nói lời này đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trình Thu Vũ hỏi.
Đoan Mộc Ngọc Hàn chăm chú nhìn Trình Thu Vũ, đây là lần đầu tiên hắn thích
một người, cũng là lần đầu tiên thật tình muốn một người. Nam nhân của
Đoan Mộc gia nếu đã yêu ai thì sẽ yêu suốt đời, Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng
không phải ngoại lệ, Đoan Mộc Ngọc Hàn nói: “Ta không phải báo ân, sao
lại nói như vậy, đã lớn thế này, đây là lần đầu tiên ta động tâm.”
“Ta là nam nhân, phụ mẫu của ngươi sẽ nghĩ chuyện này như thế nào.” Trình Thu Vũ hỏi.
“Nếu như không đồng ý ta sẽ mang ngươi cao chạy xa bay. Nhà của ta là một
chỗ quái nhân tụ hợp, phụ mẫu ta nhất định sẽ thích ngươi. Thực sự không được, chúng ta liền làm du hiệp, khoái ý giang hồ, vào Nam ra Bắc, thăm thú non sông.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói, hắn nghĩ, Đoan Mộc gia tộc là một hoàng tộc kỳ quái xem thường ánh mắt của thế nhân, mà chính mình cũng
không quan tâm.
“Chỗ quái nhân tụ hợp?” Trình Thu Vũ khó có thể lý giải ý tứ của lời này, toàn gia đều là quái nhân, vậy gia đình đó thế nào a.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói. Đoan Mộc Ngọc Hàn không
biết nên nói cái gì, nghẹn liễu nửa ngày, cuối cùng quyết định ôm lấy
Trình Thu Vũ chiếm thêm tiện nghi.
Chợt nghe xa xa từng đợt tiếng thét chói tai, “Người cứu mạng a ———–” tiếng kêu cứu mạng thật không
đúng phong cảnh. Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ nghe loáng thoáng
tiếng gào, biết đã xảy ra chuyện. Hai người không thể không quan tâm,
lập tức đứng lên lên ngựa chạy vội hướng tiếng kêu cứu phát sinh.
Thủ lĩnh mã tặc đang nhằm thẳng vào mã xa của Nguyệt Mịch công chúa, bọn
thị vệ cũng chiến đấu kịch liệt, nếu công chúa xảy ra chuyện gì bọn họ
sẽ mất đầu. Chiến đấu kịch liệt, một cánh tay rơi trước mã xa, cánh tay
đầm đìa máu, Nguyệt Mịch công chúa sợ đến hét rầm lêm, nhũ mẫu Việt Mai
ôm chặt công chúa trong lòng, công chúa chưa từng thấy qua máu tanh, sợ
đến toàn thân run rẩy. Một hồi chợt nghe bên ngoài mã xa có người cao
giọng hét lớn một tiếng, “Thổ phỉ từ đâu tới, rõ như ban ngày mà dám
đánh cướp, trong mắt còn có vương pháp hay không.”
Thủ lĩnh mã
tặc nói: “Hai tên thư sinh dám chõ mồm vào, vừa vặn đại gia ta thiếu nam sủng, đại gia ta sẽ hảo hảo ôm ấp, ha ha ha ha cáp “
“Ngươi muốn chết!” Người quát lên một tiếng lớn, chợt nghe bên ngoài binh khí chạm
vào nhau, đinh đinh đang đang, còn có một tiếng kêu thảm thiết. Nhũ mẫu
nói nhỏ với công chúa: “Công chúa, có người cứu chúng ta, công chủ không nên sợ, nô tỳ nhìn xen.”
Nguyệt Mịch công chúa vừa nghe có người tới cứu bọn họ, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Nhũ mẫu Việt Mai xốc lên màn xe, chỉ thấy hai nam tử thân thủ bất phàm, cầm trong tay bảo kiếm đánh nhau với mã tặc. Mã tặc này căn bản không phải
là đối thu của bọn họ, bị đánh cho hoa rơi nước chảy, bọn thị vệ thấy có cao thủ tương trợ, cũng liều mạng chém giết mã tặc, mã tặc thương vong
thảm trọng, cuối cùng thủ lĩnh mã tặc bị Đoan Mộc Ngọc Hàn đâm bị
thương, hắn quát một tiếng, “Rút lui!” Mã tặc vừa nghe, lập tức quay đầu ngựa chạy trối chết.
Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn thu hồi bảo kiếm, Trình Thu Vũ mỉm cười, khiến Nguyệt Mịch công chúa đang nhìn
lén ngây người. Nam nhân này không chỉ võ công cao cường, dáng tươi cười như mộc xuân phong khiến nàng rung động. Nguyệt Mịch công chúa sinh ra
một loại tâm nguyện, nếu như không đi hoàng cung gả cho Âu Tuấn Trình
kia, bây giờ ta có thể cùng nam nhân này đi. Nguyện vọng cũng chỉ là
nguyện vọng, Nguyệt Mịch công chúa cũng không mất đi lý trí, nàng chỉnh
lý một chút dung nhan, hoảng loạn chỉnh lại tóc tai, “Nhũ mẫu, nhũ mẫu,
dung nhan của ta có chỉnh tề không?” Nguyệt Mịch công chủ hỏi.
“Dung nhan công chúa rất chỉnh tề, công chúa hỏi nô tì làm gì.” Việt Mai kỳ quái hỏi.
“Ta xuống xe như vậy, hai công tử bên ngoài có nghĩ ta là thục nữ giai nhân không.” Nguyệt Mịch công chúa lại hỏi.
“. . .” Việt Mai không biết nói gì, công chúa coi trọng những người kia,
công chúa ở trong thâm cung nội viện, chưa thấy qua công tử nào, tự
nhiên sẽ sinh hảo cảm với ân nhân cứu mạng, hơn nữa hai người kia dáng
vẻ bất phàm ni. Việt Mai thở dài, cười nói: “Nguyệt Mịch công chúa là mỹ nữ vang danh Tấn quốc, công chúa phải tự tin.”
“Ta rất tự tin.”
Nguyệt Mịch lấy dũng khí xốc màn xe lên, gọi lại Trình Thu Vũ cùng Đoan
Mộc Ngọc Hàn đang định rời đi. “Hai vị hiệp sĩ, xin dừng bước.
Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn quay đầu ngựa lại, nhìn vị nữ tử đi ra từ mã xa, một thân cung trang, mày liễu mắt phượng, thướt tha tiêu sái đến trước mặt bọn họ: “Đa tạ nhị vị hiệp sĩ xuất thủ cứu giúp, Nguyệt Mịch
vô cùng cảm kích, thỉnh nhị vị hiệp sĩ, lưu lại tính danh, sau này tiểu
nữ sẽ báo đáp ân cứu mạng.”
“Gặp chuyện bất bình rút dao tương
trợ, vô nhu lưu danh, chúng ta đi.” Trình Thu Vũ không muốn lại dây dưa, nữ tử nói giọng Tấn quốc, nhìn y phục là hoàng thất, nữ tử này hẳn là
công chúa Tấn quốc sắp được gả cho Âu Tuấn Trình. Trình Thu Vũ nghĩ tới
đây, trong lòng khó chịu, đầu tiên là Tố Mạn, giờ tới Nguyệt Mịch công
chúa, nghĩ cũng biết sau này Âu Tuấn Trình có bao nhiêu bận rộn. Trình
Thu Vũ nghĩ đi nghĩ lại, chính mình cũng không nên đối đãi với một nữ tử như vậy, mình cũng Âu Tuấn Trình đã kết thúc, cái đó không quan hệ tới
Nguyệt Mịch công chúa.
“Khoan đã, các ngươi không thể đi!” Nguyệt Mịch công chúa nở nụ cười, dáng tươi cười mà nàng luyện tập rất lâu,
mọi người trong cung đều nói dáng mỉm cười này là mê người nhất, nhưng
Trình Thu Vũ nghĩ nàng mỉm cười thật chói mắt. Trong lòng Đoan Mộc Ngọc
Hàn nghĩ, có phải tiểu nha đầu này coi trọng Trình Thu Vũ hay không, khó mà nói được!
“Các ngươi đã giúp ta thì giúp cho trót, hộ tống ta tới Vọng thành a.” Nguyệt Mịch công chúa cười, kéo dây cương chiến mã
của Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ hết chỗ nói rồi, hắn không thể đẩy tay
công chúa này ra, rốt cục nàng muốn làm gì.
“Chúng ta còn có
chuyện quan trọng, cô nương thỉnh buông tay, tại hạ thực sự muốn sinh
khí.” Trình Thu Vũ trong lòng hờn giận, nữ nhân này da mặt thật dày, còn có bộ dáng công chúa sao.
“Ta mặc kệ, ta muốn các ngươi hộ tống
ta tới Vọng thành, bản công chúa nói rõ, bản công chúa muốn các ngươi ở
lại, các ngươi làm khó dễ được ta sao.” Nguyệt Mịch công chúa cũng cảm
giác chưa bao giờ mình không biết xấu hổ như thế, nàng lại nghĩ, da mặt
dày thì đã sao, để có thể tiếp cận anh hùng phải liều mạng.
“Ta
không buông tay, đánh chết bản công chúa cũng không buông tay, ta muốn
các ngươi lưu lại chơi với ta vài ngày, chỉ vài ngày được không.”
Trình Thu Vũ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn cười
thầm, thế là hai người nhập vào đoàn người cùng công chúa tới Vọng
thành, ấn tượng của Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn về nữ nhân xuống dốc trầm trọng.
——— —————— ————
Dịch quán Vọng thành,
Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở trên ghế, một hắc y nhân quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng báo, “Khởi bẩm hoàng thượng, kế hoạch bắt cóc công chúa thất
bại.”
“Cái gì, vì sao lại thất bại!” Đoan Mộc Thanh Lam cảm giác
kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, bắt cóc công chúa Tấn quốc, nghĩ biện
pháp vu oan Vệ quốc, thuận tiện khơi mào hận thù của Tấn quốc với Vệ
quốc, sao kế hoạch lại thất bại.
Hắc y nhân ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói: “Tứ Hoàng Tử cùng Trình Thu Vũ, bọn họ gặp chuyện bất
bình, tứ hoàng tử đã giết rất nhiều binh sĩ giả vờ làm mã tặc mà chúng
ta phái đi.”
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe nửa ngày nói không ra
lời, một nhi tử ngu ngốc, lão tứ a lão tứ, ngươi xen vào việc của người
khác làm gì, kiêu ngạo là bản tính của ngươi cơ mà, thật là, lúc cần
ngươi thì ngươi không thèm ra tay, lúc không nên thì ngươi lại chõ mõm
vào! Đoan Mộc Thanh Lam khoát khoát tay, hắc y nhân đứng lên ly khai
dịch quán.
——— —————— ————————-
Trình Thu Vũ nhíu chặt
lông mày, mấy ngày nay bị Nguyệt Mịch công chúa dây dưa đến phiền lòng,
vị công chúa này vô cùng hiếu kỳ, cái gì cũng hỏi, còn muốn nhìn binh
khí của hắn, trời ơi. Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng không giúp ta, còn ở một
bên xem náo nhiệt, Trình Thu Bình thực sự sinh khí nha.