Son phấn Vương gia tiến đến trước mặt Long Uyên và Dạ Dương, một làn gió
thơm kéo tới, Long Uyên cùng Dạ Dương giật mình một cái, ba hồn bảy vía
trở về thân thể. Kinh khủng a, đối mặt với thiên quân vạn mã, chỉ cần vị son phấn Vương gia này đi tới đứng trước mặt, không uổng người nào,
nhất định sẽ khiến đối phương đại bại mà chạy. Vị son phấn Vương gia mà
đánh thiên quân vạn mã, chỉ như lấy đồ trong túi, vì tướng lĩnh sẽ bị
hắn hù chết.
“Vương gia, tiểu nhân bái kiến vương gia.” Dạ Dương
cùng Long Uyên tỉnh lại, lập tức hướng son phấn Vương gia hành lễ, son
phấn Vương gia mỉm cười, thân thủ nâng dậy Dạ Dương cùng Long Uyên,
thuận tiện sờ soạng hai người một chút. Dạ Dương tóc gáy đều dựng thẳng, Long Uyên liều mạng nhẫn nại.
“Không nên đa lễ như vậy, bản
vương thân dân, lại lại lại, bản vương thiết tiệc rượu, cho các ngươi
đón gió tẩy trần.” Son phấn Vương gia cười đến dương quang xán lạn,
khiến mọi người nổi da gà.
“Phụ hoàng, yến vô hảo yến, nhi thần đã xem qua Hồng Môn Yến *.” Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói.
“Nghĩa là chúng ta hi sinh Dạ Dương cùng Long Uyên cấp son phấn Vương gia,
chúng ta nhân cơ hội đào tẩu sao?” Đoan Mộc Thanh Lam nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, kiếp trước Dạ Dương là sư phụ ta, là sư phụ thì sẽ ở thời khắc mấu chốt hi sinh cho đồ đệ, nhi thần thấy chủ ý này rất tốt.” Để thoát khỏi vị son phấn Vương gia này, Đoan Mộc Dĩnh không thể làm gì khác hơn là
bán đứng Dạ Dương cùng Long Uyên.
“Vậy quyết định như thế.” Đoan
Mộc Thanh Lam nhìn lén son phấn Vương gia, tay trái kéo Dạ Dương, tay
phải kéo Long Uyên, vẻ mặt hạnh phúc đi tới phía trước, thế nhưng biểu
tình của hai người kia như chịu cực hình. Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam
nghĩ, Dạ Dương, ngươi cố mà chịu đựng. Không phải ngươi muốn đến quốc
gia của ta cầu một chức quan sao, chỉ cần ngươi qua quan khẩu này, trở
lại Tề quốc, trẫm lập tức phong ngươi làm tướng quân!
Yến tẩy
trần được cử hành tại phủ tướng quân, nhưng mấy vị này không hề thân
thiết với son phấn Vương gia, lại rất khách sáo. Mà Vị Vương gia không
cần mọi người cùng hắn thân thiết, từ trước đến nay hắn vẫn như vậy. Hắn khoản đãi mọi người giống như bằng hữu, phi thường nhiệt tình quá phận: “Lại lại, bản vương kính chư vị một chén.”
“Vương gia qúa nhiệt
tình, ta thụ sủng nhược kinh, ta kính Vương gia một chén.” Đoan Mộc
Thanh Lam dẫn đầu, giơ lên ly rượu, nâng chén cộng ẩm.
Son phấn
Vương gia liên tiếp mời rượu, một lát sau Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan
Mộc Dĩnh làm bộ uống say, được binh sĩ đỡ xuống phía dưới. Hiện tại Son
phấn Vương gia có mục tiêu mới, Dạ Dương và Long Uyên là hai loại hình
mỹ nam tử bất đồng. Dạ Dương cùng Long Uyên vừa nhìn đã biết Đoan Mộc
Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh làm bộ uống say, chúng ta cũng làm bộ uống
say. Hai người trao đổi ánh mắt, Vị son phấn Vương gia tiếp tục nhiệt
tình mời rượu, hai người kia cũng song song “Trận vong “, được đỡ xuống
phía dưới.
Son phấn Vương gia đã sớm an bài, bảo binh sĩ đưa Dạ
Dương cùng Long Uyên vào phòng mình, son phấn Vương gia cười ngọt ngào
như mật, tính toán, đầu tiên chiếm tiện nghi của Dạ Dương và Long Uyên,
sau đó mới hạ thủ với Đoan Mộc Thanh Lam. Còn thân vương kia, bỏ qua.
Lúc Son phấn Vương gia đang tính toán thì Đoan Mộc Thanh Lam và Đoan Mộc Dĩnh đã sớm lặng lẽ chuồn ra, kêu tử y vệ trộm rời đi, lưu lại Dạ Dương với Long Uyên cùng hắn ngoạn.
Dạ Dương và Long Uyên nằm ở trên
giường, tiếng ngáy rất lớn. Một bên ngáy ngủ một bên đợi binh sĩ đi ra,
hai người lập tức ngồi dậy, tỉ mỉ nhìn quanh bốn phía, đây là phòng ngủ
của Vương gia kia, giữa phòng ngủ có một bàn trang điểm, trên đó tất cả
đều là son phấn, thật không hổ là son phấn Vương gia.
“Uyên, Vương gia này thật có sắc tâm.” Dạ Dương nhỏ giọng nói bên tai Long Uyên.
“Không thể để như vậy, sao Uyên có thể để hắn bài bố, chờ là biết.” Long Uyên
bĩu môi, lại một lần nữa lộ ra dáng mỉm cười hồ ly.
Chợt nghe có
tiếng bước chân, có người tới! Dạ Dương cùng Long Uyên lập tức ngã trên
giường ngáy ngủ, nghe thanh âm bên ngoài, là son phấn Vương gia tới.
Son phấn Vương gia đi tới trước mặt hai người, vừa lòng đẹp ý cười hài
lòng, thật không sai, nhìn dung mạo khí chất hai người mỗi người mỗi vẻ, thực sự là khó có thể lấy hay bỏ a, lại khò khè ngủ say, nam nhân sao,
ngáy ngủ là chuyện quá bình thường. Nhìn hai người ngủ say, son phấn
Vương gia lưỡng lự, quên đi, đầu tiên là người dễ nhìn hơn a. Dễ nhìn,
bản vương tới!
“Ba!” “! Đương!” Long Uyên cùng Dạ Dương ngồi dậy, trở mình xuống giường, đá son phấn Vương gia ngã trên mặt đất.
“Uyên, ngươi hạ mê dược thật lợi hại.” Dạ Dương khen, vừa thiếu chút nữa bị thân.
“Tất nhiên, không có thứ này bảo hộ, sao Uyên tự tin đùa như thế.” Long Uyên chớp mắt với Dạ Dương, “Dương Dương cũng không thưởng cho Uyên một
chút.”
“Ngươi muốn ta buồn nôn chết sao!” Dạ Dương thực sự chịu
không nổi, sao mình lại cùng hắn một chỗ chứ. Dạ Dương lấy gối bỏ vào
lòng son phấn Vương gia, lại lấy bút trang điểm trên bàn, vẽ một con rùa trên mặt Vương gia. Thật sống động! Long Uyên buồn cười, Dạ Dương nhiều tuổi như vậy, còn có thể hành động như hài đồng, thật thú vị.
“Chúng ta đi thôi.” Long Uyên kéo Dạ Dương ly khai, son phấn Vương gia nằm
trên mặt đất, ôm một cái gối, ngủ phi thường say. . . .
Đoan Mộc
Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam ra khỏi khẩu quan, tiến nhập phạm vi Tề
quốc, trong lòng kiên định hơn, Đoan Mộc Dĩnh cũng vì Dạ Dương và Long
Uyên mà mặc niệm một chút, “Thần a, thỉnh phù hộ vị son phấn Vương gia
kia không có thành đầu heo.” Đoan Mộc Dĩnh cầu khẩn. Đoan Mộc Thanh Lam
nhìn có chút hả hê, trở lại Tề quốc, ta lại quay về làm hoàng đế, cuộc
lữ hành sắp sửa kết thúc.
Một trận tiếng vó ngựa vang lên, Đoan
Mộc Dĩnh xốc lên màn xe, đoàn người Dạ Dương cùng Long Uyên đuổi theo mã xa của họ, Dạ Dương cười nói: “Thiếu niên, ngươi thực sự không phải là
bạn chí cốt, để tiên sinh ở lại nơi hổ lang, thiếu chút nữa tiên sinh bị ăn.”
“Tiên sinh, người là danh sĩ, đại công vô tư, Dĩnh nhi cho
ngài một cơ hội biểu hiện lòng tốt, sao ngài lại oán giận ta.” Đoan Mộc
Dĩnh bướng bỉnh cười, tròng mắt loạn chuyển, động tác sao mà tương tự
Bình nhi. Dạ Dương ngốc lăng một chút, lập tức khôi phục như lúc ban
đầu, Bình nhi của hắn đã đã chết, thân thể hóa thành bạch cốt, huyết
nhục dung nhập đại địa.
“Ngươi đúng là phôi tiểu hài tử!” Dạ Dương lắc đầu cười nói.
Dọc theo đường đi nói một chút cười cười, cũng không cảm thấy đường gồ ghề
xóc nảy. Trước mặt là lãnh thổ Tề quốc, tuy rằng thổ địa cằn cỗi, cũng
được xuân ý dạt dào phủ thêm lục sắc, nông dân hồi hương trồng trọt,
quần áo bọn họ có một chút mụn vá, mặc dù không rách, cũng hết sức bần
hàn. Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở trên xe ngựa, nhìn nông dân canh tác,
trong lòng cũng sinh xấu hổ, thân là một người quốc chủ nhưng để cuộc
sống của con dân mình như vậy, chính mình mỗi ngày cẩm y ngọc thực, mặc
dù cuộc sống của quan viên thua Lương quốc xa hoa, nhưng còn hơn nhưng
nông dân này gấp trăm lần.
“Hừ! Trở lại Cẩm Vân thành, trẫm muốn
văn võ bá quan hoàng thân quốc thích cùng trẫm cũng tham gia trồng trọt
như nông dân, bọn họ dám phản đối thì trẫm dùng người hiền sĩ tài ba
ngoại quốc, trẫm thấy bọn hắn cần hảo hảo hoạt động.” Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ các đại thần kia, nếu không thể đưa ra sách lược để quốc gia phú
cường, suốt ngày muốn bảo trụ quan chức, thì ta cần trừng trị một chút.
“Phụ hoàng, làm ruộng không thành vấn đề, nhưng hoàng phi cung nữ thái giám
trong cung cũng phải làm ruộng sao?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi, hình như hoàng
đế muốn dẫn đầu, đi làm ruộng, như vậy sẽ khiến người khác tin phục.
“Đúng vậy, sau này trẫm hồi cung, tại vùng ngoại ô tự mình khai khẩn một khối thổ địa, trẫm đi đầu làm ruộng.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói, “Trẫm
mang cho thái tử, lão nhị lão ngũ còn có Dĩnh nhi, chúng ta thử một chút khổ cực của nông dân.”
Hoàng đế đôi khi tùy hứng động kinh, nhớ
tới làm cái gì, mặt Đoan Mộc Dĩnh kéo xuống, hắn suy nghĩ một chút mình
mặc trang phục nông dân sẽ là hình dạng gì a, ai, Đoan Mộc Dĩnh thở dài
một hơi. Thân là đại thần Tề quốc, cũng không ai dám đảm đương a.
Đoan Mộc Dư phụng mệnh về hoàng cung Tề quốc trước, bọn họ ngày đêm bôn ba,
cuối cùng Đoan Mộc Dư cùng Sỏa Căn và sư phụ đã đến nơi, ở đây mới là
nhà của mình, thân là chất tử tại Vệ quốc, Đoan Mộc Dư không nghĩ tới
mình còn sống trở về. Tòa cung điện này vẫn như vậy, chỉ là người cũ đã
chết nay đổi người mới.
Đoan Mộc Phi đã sớm nhận được tin tức,
liền ra nghênh tiếp. Lòng Đoan Mộc Phi tràn đầy vui mừng, hắn không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy đệ đệ của mình, nhị đệ còn sống, chính là
người tóc bạc như thiên tiên này, mỉm cười ôn hòa với mình, hai mắt rưng rưng lệ, “Hoàng huynh.”
Một tiếng hoàng huynh khiến vành mắt
Đoan Mộc Phi đỏ lên, Đoan Mộc Phi kích động ôm huynh đệ của mình, “Nhị
đệ, ngươi còn sống, thật tốt quá, ta nghĩ ngươi đã chết, ta hận không
thể phát binh san bằng Vệ quốc, giết chết Vệ cẩu báo thù cho ngươi.”
“Mệnh ta rất lớn, không chết được.” Đoan Mộc Dư sát sát nước mắt nói.
“Thật tốt quá, ta đã sai người thông tri Quý quý phi nương nương cùng Ngũ đệ, lát nữa bọn họ thấy ngươi, sẽ bạo phát mà khóc liên tục ấy chứ.” Đoan
Mộc Phi đưa đệ đệ mình đi vào cung điện, Sỏa Căn ngu ngơ nắm tay áo Đoan Mộc Dư, bạch phát ma y nhìn đông nhìn tây, quả là cung điện mỹ lệ, cho
lão nhân gia ta dưỡng lão rất tốt.
“Phụ hoàng hạ mệnh cho ngươi
vương phủ, hiện tại ngươi là Nhân thân vương, có vương phủ của mình, còn kém là chưa tuyển Vương phi thành gia lập nghiệp nữa thôi.” Đoan Mộc
Phi cười, cao hứng bừng bừng nói với Đoan Mộc Dư.
Sỏa Căn đi phía sau Đoan Mộc Dư vừa nghe Đoan Mộc Phi nói tuyển Vương phi, thành gia
lập nghiệp, khuôn mặt ngây ngô tươi cười lướt qua một tia hờn giận, hắn
nắm chặt tay Đoan Mộc Dư, thản nhiên nói: “Ca ca không thích ta sao?”
Đoan Mộc Phi vừa nghe Sỏa Căn nói chuyện, xoay người quan sát Sỏa Căn, Sỏa
Căn nắm chặt tay Đoan Mộc Dư, khiếp đảm trốn phía sau lưng hắn.
“Hắn là người phương nào?” Đoan Mộc Phi hỏi.
“Hắn là một người đáng thương, trúng độc mất trí nhớ, ta cứu sống hắn, hắn
nhận ta là ca ca, mỗi ngày đi theo bên người ta.” Đoan Mộc Dư giải
thích.
“Nhị đệ nhìn hắn là một kẻ ngu si, nhưng ta thấy hắn là cô lang.” Ánh mắt sắc bén của Đoan Mộc Phi liếc nhìn Sỏa Căn, Sỏa Căn sợ
đến run rẩy, cúi đầu không dám nhìn.
“Hoàng huynh chớ hù dọa hắn, hắn đã rất thương cảm, ngươi hù dọa hắn như vậy, hắn sợ.” Thấy Đoan Mộc Dư có vẻ giữ gìn cái kẻ ngu si này, Đoan Mộc Phi cũng không nói gì.
Đoan Mộc Phi nghĩ, ở đây là hoàng cung Tề quốc, địa bàn của ta, ngươi
giả ngu làm gian tế, còn có thể qua được mắt ta sao.
Cát Tương
cung rất ồn ào, bởi vì nơi này có một hài tử nho nhỏ – Nguyệt Hoàn công
chúa. Quý quý phi đang giúp Nguyệt Hoàn mặc quần áo, vốn việc này là do
nhũ mẫu làm, nhưng Quý quý phi thích tự mình chiếu cố nữ nhi, nàng vẫn
muốn có một nữ nhi, Nguyệt Hoàn mặc dù không phải thân sinh, nhưng ở lâu cũng giống như thân sinh.
Lý Hoài An vội vã chạy vào, thở hổn
hển nói với Quý Diễm Dung: “Nương nương đại hỉ, nhị hoàng tử, không, là
Nhân thân vương điện hạ đã trở về.”
“Thật sao!” Quý quý phi vừa
nghe nhi tử đã trở về, mỗi ngày nàng đều vì hài tử này mà lo lắng, nhi
tử của nàng, cuối cùng đã trở về!
“Ta lập tức đi xem!” Quý quý
phi vội vội vàng vàng đứng lên, Lý Hoài An dìu nàng, nhũ mẫu ôm lấy
Nguyệt Hoàn công chúa, phía sau là một đám cung nữ thái giám theo Quý
quý phi, một đám người vội vã hướng ra ngoài.
Quý quý phi chạy
một đường, thấy Đoan Mộc Phi cùng một nam tử tóc bạc đi tới, dung mạo rõ ràng là Dư nhi của nàng, thế nhưng hài tử này lại có tóc bạc, Dư nhi
gặp chuyện gì, hài tử đáng thương của ta! Quý quý phi nhào tới, ôm lấy
Đoan Mộc Dư khóc lớn lên, “Dư nhi, nương lo lắng cho ngươi gần chết. Dư
nhi, Dư nhi của mẹ đã về nhà, ô ô ô. . .”
Quý quý phi khóc có chút khoa trương, nữ nhân luôn luôn kiên cường, nước mắt của nàng một ngày chảy ra, sẽ không dứt.
“Mẫu thân không nên khóc, không phải Dư nhi đã bình an trở về sao, người
không nên quá kích động, cẩn thận thân thể.” Đoan Mộc Dư ôm lấy mẫu thân khóc một hồi, mẫu thân a, là nữ nhân luôn lo lắng cho mình nhất trên
đời, Đoan Mộc Dư thích cái ôm ấp của mẫu thân, luôn luôn ấm áp mềm mại.
Lý Hoài An thấy bọn họ mẫu tử đoàn viên, cũng rơi nước mắt, cung nhân bên người Quý quý phi nhìn thấy như thế cũng rơi nước mắt.
“Mẫu thân có thể không khổ sở sao, tóc Dư nhi trắng như vậy, nhất định Dư
nhi đã chịu nhiều ủy khuất.” Quý quý phi sát sát nước mắt, bình tĩnh
nói.
“Là như vậy, nhi thần thụ thương nhiễm bệnh, sư phụ nhi thần cứu nhi thần, dùng dược quá mạnh, nên tóc mới trắng như thế.” Đoan Mộc
Dư giải thích.
“Vậy cũng là bị ủy khuất, vừa thụ thương vừa sinh
bệnh, cái đám hỗn đản Vệ quốc kia rõ ràng là muốn hại tử nhi tử của ta.” Quý quý phi hiếm khi mở miệng mắng chửi người khác.
Đoan Mộc Phi vừa nghe nhíu mày, tốt, quốc chủ Vệ quốc còn có thái tử hoàng thân quốc thích Vệ quốc, các ngươi cứ chờ, Tề quốc chúng ta sẽ thiêu tẫn mỗi một
tấc đất của các ngươi, cho các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
“Mẫu thân, vị này chính là sư phụ của nhi thần, hắn cứu nhi thần, bằng không nhi thần đã sớm chết ở Vệ quốc.” Đoan Mộc
Dĩnh giới thiệu sư phụ của mình – bạch phát ma y, “Người trong giang hồ
gọi sư phục của nhi thần là bạch phát ma y.”
“Cảm tạ tiên sinh cứu nhi tử của ta.” Quý quý phi lập tức đối với bạch phát ma y biểu thị cảm tạ.
Bạch phát ma y cười một tiếng, rất giang hồ nói rằng: “Lão nhân gia ta làm
việc tốt không cần cảm tạ, nương nương, Dư nhi thường quản thúc lão nhân gia ta, nương nương nói với hắn, nào có đồ đệ mỗi ngày quản thúc sư phụ của mình.”
“Mẫu thân, đừng nghe sư phụ nhi thần, nếu như nhi
thần mặc kệ hắn, hắn đã sớm không có quần mặc vì thua bài bạc.” Đoan Mộc Dư nói nguyên do, bạch phát ma y mất hứng, vỗ lưng đồ đệ, ai thán nói:
“Lão nhân gia ta gặp người không đúng a.”
Thầy trò nháo như vậy,
bi thương được tiếng cười thay thế, Quý quý phi mất đi vẻ lo lắng,
Nguyệt Hoàn công chúa thấy mẫu thân ôm người khác, mất hứng giơ tay muốn Quý quý phi ôm một cái, mẫu thân là của ta!
“Đây là tiểu muội
muội Nguyệt Hoàn a, lại hoàng huynh ôm một cái.” Đoan Mộc Dư mỉm cười ôm lấy Nguyệt Hoàn, Nguyệt Hoàn vốn thích người đẹp, nàng không cự tuyệt
ca ca ôm ấp, trái lại cười tươi như hoa.
“Đi, đến Cát Tường cung, chúng ta hảo hảo trò chuyện.” Quý quý phi bắt chuyện Đoan Mộc Phi cùng
Đoan Mộc Dư, một đoàn người quay về Cát Tương cung. Sớm có cung nhân
chuẩn bị trà bánh, cũng có cung phi nghe nói Đoan Mộc Dư sống hồi cung,
đều tới Cát Tường cung vấn an, Cát Tường cung tràn ngập tiếng cười, náo
nhiệt phi phàm.
Chẳng được bao lâu, lão ngũ Đoan Mộc Tuyết tới,
huynh đệ gặp mặt ôm đầu khóc rống một hồi, có Đoan Mộc Tuyết, lại càng
thêm náo nhiệt, dùng qua cơm tối, nói một chút, Quý quý phi cũng mệt
mỏi, thế là mọi người đều tự tán đi, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sỏa Căn chết sống không ngủ một mình, ôm chặt Đoan Mộc Dư, “Ta muốn ngủ cùng ca ca!”
Từ khi Sỏa Căn được Đoan Mộc Dư cứu lên, Đoan Mộc Dư luôn giúp hắn trị
độc. Lúc Sỏa Căn mở mắt, hắn liền nhận định Đoan Mộc Dư là ca ca của
hắn, mỗi ngày đi theo Đoan Mộc Dư, rõ ràng lớn hơn Đoan Mộc Dư, nhưng
giống như một hài tử muốn Đoan Mộc Dư chiếu cố, hơn nữa còn muốn ngủ
cùng Đoan Mộc Dư, tắm rửa thay quần áo đều phải Đoan Mộc Dư hỗ trợ, nếu
không hắn khóc nháo không chịu ăn cơm uống dược, Đoan Mộc Dư tính tình
lại tốt, tuy lúc đầu cũng chịu không nổi Sỏa Căn dính sát như thế, nhưng sau này đã chậm rãi thích ứng.
Đoan Mộc Dư không cho Sỏa Căn ngủ cùng, hắn liền ôm gối ngồi yên không chịu ngủ, thương cảm hề hề nhìn
Đoan Mộc Dư, “Ca ca không thích ta sao?” Ngữ khí thương cảm chỉ thiếu
khóc rống lên. Bọn thái giám không biết làm thế nào, bọn họ cùng nhau
nhìn về phía Đoan Mộc Dư chờ chủ tử lên tiếng.
“Các ngươi không
cần quan tâm đến hắn, nghỉ ngơi đi, ở đây có bản vương.” Đoan Mộc Dư thở dài một tiếng, mình tự mang về phiền toái. Nghĩ đến mỗi lần Sỏa Căn bám dính mình, khiến mình không biết làm sao, bạch phát ma y sẽ nhìn có
chút hả hê chê cười hắn, “Ngươi xem, ngươi gây phiền phức cho ta, ngươi
cũng bị báo ứng, tự mình mang về một phiền toái lớn. Ha ha ha. . . .”
Đoan Mộc Dư đành gọi Sỏa Căn ngủ cùng, Sỏa Căn hồ hồ nở nụ cười, rất
nghe lời bò lên trên sàng, ngoan ngoãn chui vào chăn. “Ca ca ngủ ngon.”
“Tốt, ca ca tắt đèn, chờ một chút.” Đoan Mộc Dư thổi tắt ngọn đèn, nằm ở trên giường, ngủ bên cạnh Sỏa Căn, Sỏa Căn nắm tay Đoan Mộc Dư, nhắm mắt
lại, lập tức tiến nhập mộng đẹp. Đoan Mộc Dư lăn qua lăn lại một ngày
đêm đã sớm mệt mỏi, nằm một hồi cũng ngủ say.
Sỏa Căn giật giật
tay, Đoan Mộc Dư không có phản ứng, Sỏa Căn thu hồi dáng tươi cười ngu
ngốc, con mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Đoan Mộc Dư, dung mạo mỹ lệ đang
ngủ say làm hắn mê đắm. Sỏa Căn nhẹ tay chạm đến làn da trắng của Đoan
Mộc Dư, xúc cảm mềm mại làm hắn nhớ tới một người khác. Một người cũng
mỹ lệ dị thường, cũng có làn da trắng như vậy, dáng tươi cười mờ ảo như
tiên, nhưng dụng tâm hung ác như rắn rết. Sỏa Căn vuốt ve đôi môi của
Đoan Mộc Dư, hắn muốn hôn lên đôi môi này, lại sợ Đoan Mộc Dư giật mình
tỉnh giấc. Sỏa Căn bắt tay khoát lên trên lưng Đoan Mộc Dư, để Đoan Mộc
Dư rơi vào ôm ấp của mình. Trong lòng Sỏa Căn mĩ mãn không gì sánh được, người này là của ta, hắn là của ta.
P.s: Hồng Môn Yến
Hồng Môn Yến có cả một điển tích khá dài, nhưng tóm lại là ám chỉ một bữa
tiệc lành ít dữ nhiều, muốn thoát ra được thì phải có mưu kế và may
mắn,…