Chuẩn bị khai chiến, Đoan Mộc Du điều binh khiển tướng, duy độc không gặp Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện. “Vương gia, lần này xuất binh có
gọi Kính thân vương cùng Trầm đại nhân không?” Dạ Dương hỏi Đoan Mộc Du.
“Thôi, tránh bọn họ lại ẩu đả trên chiến trường, gây mất mặt!” Đoan
Mộc Du nói. Hai người Đoan Mộc Tuyết và Trầm Luyện, dẫn theo là không
may, Đoan Mộc Du không tin bọn họ sẽ mang lại chiến thắng, chỉ cầu bọn
họ không gây rắc rối là được. Xét thấy hai người bình thường ác tính,
mọi người đều đồng ý với quyết định của Đoan Mộc Du.
Vì vậy Đoan Mộc Tuyết và Trầm Luyện bị ở lại đại doanh, Đoan Mộc Du mang theo nhân mã nghênh chiến khiêu khích của Tấn quốc.
Hắc sắc chiến kỳ che khuất bầu trời, trong quân trận vang lên tiếng
kèn. Phó tướng cao giọng nhắn nhủ mệnh lệnh: “Các bộ thụ lệnh, bày binh
bố trận!” Hắc sắc quân trận lưu chuyển mở trận hình, binh sĩ lên dây
cung chờ phân phó.
Son phấn Vương gia nhìn quân trận của Tề quốc, khinh miệt cười, một
đất nước do người man tộc tụ tập lại mà thành, khởi trận còn có tư thế.
“Khởi bẩm Vương gia, các bộ sắp xếp, chờ lệnh khai chiến.”
“Khai chiến!” Son phấn Vương gia thong dong nói.
Ra lệnh một tiếng, chợt trong lúc đó phong vân biến sắc, hét hò rung
trời, trống trận thanh thanh như trận trận sấm sét, kèn lệnh thê lương,
vũ tiễn như từng trận mưa xối xả trút xuống. Sơn hô biển gầm xung phong, đông nghịt binh sĩ như lưỡi dao sắc bén chia làm hai đường giằng co một chỗ với hoàng sắc binh sĩ.
Son phấn Vương gia quả nhiên là lợi hại, binh bày binh bố trận, không thua gì Đoan Mộc Du. Đoan Mộc Du không hề khinh thị vị Vương gia này.
Cùng lúc đó son phấn Vương gia cũng kính phục binh sĩ Tề quốc, bọn họ dị thường dũng mãnh hiếm thấy.
Lưỡng quân giằng co chém giết nửa ngày, son phấn Vương gia bỗng
nhiên cười, gọi phó tướng, phân phó, “Thống lĩnh một đội kỵ binh đi từ
phía sau sườn núi đánh lén bọn họ.”
“Tuân mệnh.”
“Để ta xem là ai lợi hại.” Tiêu Tuấn Lương nói. Chỉ thấy Tuêu Tuấn Lương giơ phương thiên họa kích (cái kích – một loại vũ khí) lên trời, quát lớn: “Chúng tướng sĩ, theo bản vương giết chết man tộc Tề quốc!”
“Sát!” Mọi người theo sau Tiêu Tuấn Lương, tiến vào trong quân trận hắc sắc.
Tiêu Tuấn Lương dũng mãnh vô địch không phải là thuận miệng nói
khoác, hắn phóng ngựa đi qua, vô số binh sĩ ngã xuống. Đoan Mộc Du thấy
tình cảnh như vậy, trong lòng thầm nghĩ, cái tên mặt đầy son kia thật
lợi hại, ta phải đánh bại hắn! Đoan Mộc Du thúc ngựa giơ trường thương
nhằm phía Tiêu Tuấn Lương. Tiêu Tuấn Lương chỉ thấy một tướng quân tuấn
mỹ, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, đang giơ trường thương đâm tới mình. Thật nam tính a, phù hợp với khẩu vị của mình, son phấn Vương gia cười
hạnh phúc, trên chiến trường vốn là địa ngục máu tanh, thế nhưng có rơi
vào địa ngục nhân gian cũng muốn xem tướng quân thống lĩnh là ai!
Đương! Son phấn Vương gia ngăn trở trường thương của Đoan Mộc Du,
khuôn mặt tươi cười đầy lưu manh, hờn giận hỏi: “Xin hỏi vị tướng quân
này là người phương nào.”
Ngạch. . . Ẻo lả! Đoan Mộc Du cảm thấy một trận ác hàn. “Bản vương là Thành thân vương của Tề quốc.”
“Bộ dáng thật là xuất sắc, xem ra đúng là huyết thống hoàng tộc!” Son phấn Vương gia dùng khẩu khí đùa giỡn nói, còn chớp chớp mắt, cười –
quyến rũ một chút. (quyến rũ đến nổi da gà)
“Ngạch. . .” Đoan Mộc Du đã biết vì sao hắn lại là đại tướng quân,
với hình tượng này cũng khiến thiên quân vạn mã chết vì kinh hách. Giết
hắn, coi như là ta thay trời hành đạo! Đoan Mộc Du toàn lực ứng phó,
cùng son phấn Vương gia đánh nhau bạc mạng, cái tên yêu nghiệt này là
tai họa thế nhân, không thể lưu lại!
“U, nhân gia nhường ngươi, ngươi còn không cảm động, thật không chừa
mặt mũi cho mỹ nhân. Hừ!” Son phấn Vương gia hờn dỗi một tiếng, phương
thiên họa kích trong tay không ẻo lả giống như hắn, chiêu thu nhận mệnh, uy vũ sinh phong, thủ hạ không có một tia lưu tình.
“Đánh chết ngươi tên yêu nghiệt!” Đoan Mộc Du thực sự không thể chịu
đựng được, rống ra tiếng lòng! Đoan Mộc Du điên tiết đánh nhau với Tiêu
Tuấn Lương, trường thương chống lại phương thiên họa kích, hỏa quang
văng khắp nơi, Đoan Mộc Du hận không thể một nhát đâm chết yêu nghiệt
này, tiếc rằng võ công của yêu nghiệt cùng hắn tương xứng, thậm chí còn
tốt hơn. Trong lòng Đoan Mộc Du có điểm vội vàng xao động, Tiêu Tuấn
Lương cố ý khiêu khích hắn, khiến tâm tình của hắn không ổn định.
Dạ Dương nhìn Đoan Mộc Du cùng Tiêu Tuấn Lương đánh hồi lâu, hai
người khó có thể phân thắng bại, Dạ Dương thúc mã chạy qua, một đao bổ
xuống, Tiêu Tuấn Lương tựa như cái có mắt sau gáy, cúi đầu tránh đao
phong nguy hiểm. Tiêu Tuấn Lương cũng sinh khí, ai dám đánh lén ta! Ánh
mắt trở nên âm ngoan, đánh lén hắn là Dạ Dương!
“Đừng tưởng rằng ngươi trường suất (= aka đẹp zai), bản vương sẽ bỏ qua ngươi, bản vương nổi giận, kẻ đánh lén bản vương
phải chết!” Trên mặt Tiêu Tuấn Lương đều bôi son phấn, lại bởi vì tức
giận mà nhăn nhúm, thật là kinh khủng.
“Cảm tạ Vương gia khích lệ, tiểu nhân lĩnh tâm.” Dạ Dương vừa cười vừa nói, nghĩ thầm, lạy chúa, hù chết người.
Dạ Dương nói càng chọc giận Tiêu Tuấn Lương, Tiêu Tuấn Lương mắng:
“Các ngươi, những nam nhân có bộ dáng tuấn mỹ, không có một ai tốt!”
Khẩu khí của Son phấn Vương gia tựa một oán phụ, giống như Dạ Dương bỏ
rơi hắn, khiến Dạ Dương một trận ác hàn.
Tiêu Tuấn Lương, Đoan Mộc Du cùng Dạ Dương triền đấu, hai vị đại
tướng mà đánh không lại một người ẻo lả thì bộ mặt của Tề quốc đâu còn.
Đúng lúc này, hắc sắc quân đoàn của Tề quốc bị công kích từ phía sau,
hình thành chi thế hai mặt thụ địch.
“Vương gia chúng ta làm sao bây giờ!” Long Uyên một thương đâm chết một địch nhân, la lớn.
“Tên ẻo lả chết tiệt, đánh lén chúng ta, ta giết ngươi!” Đoan Mộc Du
trợn tròn mắt, hàm răng nghiễn chặt kêu khanh khách. Đã sớm phái ra thám tử tìm hiểu tình hình quân địch, thám tử trở về cũng không có báo cáo
Tiêu Tuấn Lương bố trí quân đánh phía sau, có lẽ là đã chuẩn bị trước
một đội nhân mã có thể đánh lén bất cứ lúc nào!
“Ta muốn bắt sống các ngươi, Dạ Dương, Long Uyên, còn có ngươi, Đoan
Mộc Du!” Tiêu Tuấn Lương tự tin cười ha hả, tiếng cười khiến người khác
có cảm giác một đám quạ đen bay qua. (a.ka nụ cười chết chóc)
Tiêu Tuấn Lương nói một câu chọc giận Long Uyên, Dạ Dương là của ta,
ngươi một tên ẻo lả chết tiệt, lần trước còn nương tay với ngươi, lần
này là ngươi tự tìm chết! Long Uyên có được Dạ Dương không hề dễ dàng,
hiện tại Dạ Dương lại bị người khác nhớ thương, không được, phải giết
chết hắn! Long Uyên huýt sao một tiếng, quát to, “Bạch Yến, giết chết
tên yêu nghiệt này!”
Một tiếng thét chói tai, thân ảnh bạch sắc chợt lóe, nhanh nhẹn đi
qua đao thương vũ tiễn, ngân quang của một thanh đoản kiếm sáp thẳng vào Tiêu Tuấn Lương. Nhãn thân Tiêu Tuấn Lương rất tốt, bắt lấy động tác
của thân ảnh bạch sắc, hắn dùng binh khí chống đỡ, Bạch Yến ám sát không thành công, Bạch Yến cười, nhảy dựng lên, lại một kiếm đâm tới. Trong
lòng Tiêu Tuấn Lương thầm mắng, cái gì bạch yến, chỉ là con ruồi phiến
phức, đuổi không chịu đi, còn quấy rối quanh hắn. Nữ nhân đáng chết,
Tiêu Tuấn Lương mắng.
Bạch Yến cuốn lấy Tiêu Tuấn Lương, Đoan Mộc Du và Dạ Dương xuất thủ
xử lý những người đánh lén bọn họ, Đoan Mộc Du dẫn người xung phong tiến đánh, bỗng một phi tiễn bắn trúng Đoan Mộc Du, Đoan Mộc Du nhịn đau
đớn, nhìn lại, là phó tướng bên người Tiêu Tuấn Lương bắn lén hắn.
“Không thể bắt sống Đoan Mộc Du, thì giết.” Tiêu Tuấn Lương vừa cười
vừa nói, đánh trả tiến công của Bạch Yến, con ruồi này đuổi thế nào cũng không đi, còn xoay quanh mình. Tiêu Tuấn Lương ra lệnh một tiếng: “Bắn
chết cô ta!” Phó tướng bên người dương cung lên, muốn bắn chết Bạch Yến, Bạch Yến thấy tình thế không tốt, lắc mình tránh thoát phi tiễn, thân
ảnh nhoáng lên rồi biến mất.
“Ha ha ha, Đoan Mộc Du, ngươi thúc thủ chịu trói đi!” Tiêu Tuấn Lương tự cho là mình đã thành công, đang đắc ý dào dạt, thì một khối vật thể
hoàng sắc (màu vàng) rơi trước mặt mình, là thi thể của binh sĩ Tấn quốc!
“Đắc ý cái rắm, yêu quái đáng chết! Xem ta hàng yêu trừ ma!” Đoan Mộc Tuyết quát một tiếng, tạp lạp tạp lạp vang lên! Một thân hắc sắc chiến
giáp, một chiến phủ quái dị thật lớn, phía sau Đoan Mộc Tuyết là Trầm
Luyện thống lĩnh một đội nhân mã, đến đây hỗ trợ. Đôi mắt hoa đào của
Đoan Mộc Tuyết liếc nhìn Trầm Luyện, “Luyện, ta lên chiến trường rất hoa mỹ a.” (oạch)
“Đừng ở đó mà bép xép, xem ai giết được nhiều địch nhân hơn.” Trầm
Luyện vừa cười vừa nói, lắc lắc ngân thương, “Ngươi thắng được không,
hoa đào thối.”
“Ta thắng được không! Còn chê cười, xem ta trảm yêu trừ ma thế nào!”
Đoan Mộc Tuyết vung chiến phủ Quỷ Xa bổ về phía Tiêu Tuấn Lương, Tiêu
Tuấn Lương miễn cưỡng chống đỡ, khí lực của Đoan Mộc Tuyết lớn không gì
sánh được, Tiêu Tuấn Lương liền cảm thấy tay mình tê dại. Khí lực quá
lớn, nhìn không ra một thiếu niên đào hoa phong lưu lại có khả năng đến
như vậy!
“Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!” Tiêu Tuấn Lương gặp
phải người khó có thể đối phó, cũng không phải là võ công của hắn kém,
mà là đối thủ quá kinh người, chiến phủ lớn như vậy mà cũng dễ dàng cầm
trong tay, phách, khảm, đóa, tốc độ cực nhanh, lần đầu tiên Tiêu Tuấn
Lương chật vật bất kham như thế. (phách, khảm, đóa = bổ xuống, chặt)
“Kính thân vương Tề quốc Đoan Mộc Tuyết là ta.” Đoan Mộc Tuyết gầm
một tiếng, vận đủ khí lực một búa giáng xuống, đương, chợt nghe một
tiếng nổ, phương thiên họa kích của Tiêu Tuấn Lương bị bẻ gẫy thành hai
nửa!
“Lui lại!” Tiêu Tuấn Lương thầm nghĩ không tốt, binh khí không có,
bên Tề quốc lại có Đoan Mộc Tuyết đến trợ giúp, sĩ khí đại trướng, binh
sĩ Tấn quốc bị chèn ép xuống dưới, không thể đánh lại, Tiêu Tuấn Lương
liền ra mệnh lệnh lui binh.
“Muốn chạy! Phụ hoàng ta nói qua, người dám khiêu khích uy danh của
Đại Tề, giết không tha, tất cả các ngươi đều phải chết ở chỗ này!” Đoan
Mộc Tuyết quát lớn, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện mang binh khí truy
đuổi, Đoan Mộc Du nói: “Giặc cùng đường bỏ chạy, quay về doanh.”
Không đuổi thì không đuổi, Đoan Mộc Tuyết không cam lòng bĩu môi,
cùng Trầm Luyện xử lý, tính toán con số địch nhân bị chém giết, Đoan Mộc Tuyết và Trầm Luyện lại bắt đầu tranh chấp ai giết được nhiều người
hơn.
“Cái người này là ta giết có được hay không.” Đoan Mộc Tuyết nói.
“Rõ ràng là ta giết, thế nào lại thành của ngươi.” Trầm Luyện không phục nói.
“Là ta chém chết!” Đoan Mộc Tuyết không cho là thế, tức giận một cước đá lên thi thể, cố sức phát tiết lửa giận. (dã man o..o)
“Cái này là ta giết!” Trầm Luyện tức khí, một cước đá lên thi thể, cố sức mà giẫm.
“Thi thể thi thể, ngươi nói một chút ngươi là bị ai giết chết.” Đoan Mộc Tuyết sử dụng chiêu cuối cùng, hỏi thi thể.
“Ta là bị các ngươi đạp chết. . . .” Thi thể giãy dụa một chút, ói ra một búng máu, tắt thở. (a.ka té ghế)
Đoan Mộc Tuyết và Trầm Luyện nhìn nhau, hung hăng đá thi thể một cước, ngươi dám giả chết!
Son phấn Vương gia Tiêu Tuấn Lương trở lại doanh trướng, trận chiến
mở màn thất bại, đại bại mà về! Son phấn Vương gia không có lấy một chút vui vẻ, quân y xử lý vết thương cho hắn, thượng dược.
“Cấp bản vương dược tốt nhất, nghìn vạn lần không nên lưu lại vết
thương, như vậy không đẹp.” Son phấn Vương gia yêu thương nói, mình luôn bảo dưỡng da nộn nộn, không thể lưu lại vết thương.
“Tiểu nhân tận lực, tiểu nhân tận lực.” Đại phu sát sát mồ hôi trên
trán, vị son phấn Vương gia này yêu cầu rất cao, ta nào có thể dùng dược không tốt chứ.
Mặc y phục, son phấn Vương gia nằm ở giường nghỉ ngơi, trong lòng
nghĩ, sai a, tiên tri thuyết ta hồng loan tinh động, chắc chắn gặp gỡ
hảo nhân duyên, tại sao những mỹ nam tử ta gặp, toàn bộ đều muốn giết
chết ta, mà không phải là nhất kiến chung tình, xảy ra vấn đề gì chứ?
Chẳng lẽ người định mệnh của ta còn chưa xuất hiện, hay đã chết, mặc kệ
người kia là ai, ta đều phải gắt gao giữ lấy, chờ coi đi!
Đoan Mộc Du trở về, mặt mày xanh mét, hôn mê bất tỉnh, quân y xử lý
vết thương cho hắn, vết thương rất sâu, lấy ra mũi tên, quân y nói: “Mũi tên thượng có độc dược, phải nhanh chóng tìm được giải dược.”
“Trúng độc, vậy phải làm sao bây giờ!” Đoan Mộc Tuyết vừa nghe liền
luống cuống, hoàng thúc nghìn vạn lần không thể có nguy hiểm, bản lĩnh
của hắn ta còn chưa học hết, binh pháp của hắn ta mới học được một phần
ni. Xuất phát từ loại mục đích này, Đoan Mộc Tuyết gấp đến độ xoay
quanh, “Đi đâu tìm giải dược bây giờ?”
“Tiêu Tuấn Lương chắc chắn có giải dược, Kính Vương gia hướng đến chỗ hắn hỏi xem.” Dạ Dương nói.
“Đi tìm cái yêu tinh kia xin giải dược, chỉ sợ yêu tinh không có giải dược. . .” Đoan Mộc Tuyết nhớ lại khuôn mặt đầy son phấn kia, dọa người rất hiệu quả, Đoan Mộc Tuyết không khỏi một thân mồ hôi lạnh.
“Ân, không phải y thuật của Nhân thân vương rất giỏi sao, nơi này ta
có một số giải dược, tạm thời áp chế độc tính, mau nhanh thỉnh Nhân thân vương tới nơi này.” Long Uyên nói. Long Uyên lấy ra một bình dược, giao cho Đoan Mộc Tuyết, “Thành thân vương là thúc thúc của Vương gia, chiếu cố ngài ấy là trách nhiệm của ngài.”
Chiếu cố bệnh nhân, Đoan Mộc Tuyết cùng Trầm Luyện chưa bao giờ đã
làm thế, nhưng Đoan Mộc Du là hoàng thúc, thân thúc thúc, Đoan Mộc Tuyết kỳ thực rất không tình nguyện, đành tiếp nhận lọ dược, không phải chiếu cố người sao, ta học! Đoan Mộc Tuyết lôi kéo Trầm Luyện, hai người
luyện tập chiếu cố bệnh nhân. Quản lý quân doanh giao cho Dạ Dương và
Long Uyên. Dạ Dương ngồi ở trên ghế suy nghĩ làm sao đánh bại Tiêu Tuấn
Lương kia, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải nghênh chiến Tiêu Tuấn Lương, hảo hảo nghỉ ngơi.” Long Uyên ôm lấy Dạ Dương từ phía sau, bọn họ gặp gỡ phải một
tên quái vật, thực sự là khó đối phó.
“Ngươi nghĩ chúng ta dùng bát quái trận vây khốn Tiêu Tuấn Lương được không.” Dạ Dương tựa trong lòng Long Uyên, nói ra ý nghĩ của mình.
“Chúng ta không có điều động nhiều kỵ binh tinh nhuệ, hiện tại bộ binh
chiếm đa số, mà Tiêu Tuấn Lương kỵ binh chiếm đa số, về phương diện này
chúng ta yếu thế, ưu thế của kỵ binh không phát huy được hoàn toàn, bát
quái trận là hợp nhất.”
“Uyên không biết cái gì là bát quái trận, Uyên chỉ cần ngươi bình an
thắng lợi trở về là được.” Long Uyên ôm Dạ Dương, cúi người hôn môi Dạ
Dương, từ khi Dạ Dương không cự tuyệt sự theo đuổi của Long Uyên, Long
Uyên càng lúc càng lớn mật, thường thường hôn nhẹ sờ sờ, buổi tối ôm Dạ
Dương ôn tồn nói chuyện tình ái, thuận tiện dùng hành động thực tế chứng minh một chút, đương nhiên khiến Dạ Dương “Không quá thoải mái” .
Long Uyên ôm lấy Dạ Dương đặt ở trên giường, Dạ Dương nhàn nhạt mỉm
cười, chủ động xoa khuôn mặt của Long Uyên, cổ. . . Hai bàn tay có vết
chai mờ sờ sờ trên người Long Uyên, Long Uyên từng đợt động tình.
“Dương, ngươi đang châm lửa, ngươi biết không?” Thanh âm trầm thấp của Long Uyên vang lên bên tai Dạ Dương.